Trao Anh Một Vì Sao

Trao Anh Một Vì Sao - Chương 41




Hiệu suất làm việc của Thẩm Trầm thật sự rất cao, chẳng mấy chốc đã mang về mấy mẫu mới nhất của các hãng áo cưới nổi tiếng cho Ninh Tiểu Tinh chọn. Dường như sợ không đủ, anh còn tìm thêm thiết kế của một vài nhà tạo mẫu mới nữa.

“Sao, có nhìn trúng kiểu nào không?”

Trời vào đông, ánh nắng dìu dịu xuyên qua ô cửa thủy tinh rọi vào nhà, phủ lên Thẩm Trầm một vầng vàng óng.

Ninh Tiểu Tinh nhìn mà hoa cả mắt, đến cuối cùng vẫn không chọn được kiểu nào, đành phải từ bỏ.

“Anh chọn đi, được không?”, cô bĩu môi, “Em hoa hết cả mắt rồi. Anh xem rồi chọn đi, anh thấy cái nào đẹp thì em mặc cái đấy.”

Thẩm Trầm khẽ véo môi cô, “Lại lười đấy.”, có điều, bà xã anh mặc gì cũng đẹp hết.

Ninh Tiểu Tinh nhăn mặt với anh, rồi liền kéo tay anh, xoay người lại, đứng từ phía sau đẩy anh đi ra phía cửa, “Đi đi, đi đi, đi làm kiếm tiền về còn nuôi vợ. Em còn phải học bài, cố gắng thi đỗ Đại học đây, đừng làm phiền nữa… Ưm…”

Thẩm Trầm chiếm ưu thế, dễ dàng xoay người, thành công bịt lại cái miệng không ngừng lải nhải của bà Thẩm.



Chuyện áo cưới, đến cuối cùng vẫn do Thẩm Trầm quyết định.

Về thời gian tổ chức lễ cưới, đương nhiên Thẩm Trầm muốn càng nhanh càng tốt, tổ chức vào mùa xuân năm tới là đẹp nhất. Ninh Tiểu Tinh phải ôn thi Đại học, không muốn phân tâm, nhưng ngẫm ra thì có vẻ cô cũng không cần phải lo đến việc này, cứ theo ý Thẩm Trầm là được.

Còn về địa điểm tổ chức lễ cưới, anh hai nhà họ Thẩm không tiện xuất ngoại, thế nên Thẩm Chí Lễ hỏi Thẩm Trầm, có thể tổ chức ở trong nước được hay không. Thẩm Trầm bèn hỏi ý kiến Ninh Tiểu Tinh.

Ninh Tiểu Tinh bật cười, hùng hồn nói: “Tổ chức thế nào cũng được, quan trọng là tổ chức với ai ấy chứ.”, nói xong, cô liền nhướng mày.

Vì thế, Thẩm Trầm lập tức đồng ý với lời đề nghị của Thẩm Chí Lễ.

Thẩm Chí Lễ cũng rất vui, nhân thể bảo Thẩm Trầm: “Trước lễ cưới, đưa thím ấy về gặp cả nhà một lần đi.”

Lần này, Thẩm Trầm không hề từ chối.

Buông điện thoại xuống, hai người bắt đầu bàn đến danh sách khách mời. Ninh Tiểu Tinh ít quan hệ xã hội, chỉ một bàn tay đã tính xong, thế nên vấn đề này cô lại có thể giao hết cho Thẩm Trầm.

Cuối cùng là việc chọn phù dâu và phù rể. Đến lúc này, Ninh Tiểu Tinh mới đau đầu.

Sau biến cố của gia đình, bản thân lại ít ra ngoài va chạm, bạn bè bên cạnh cô không nhiều, người thân nhất cũng chỉ có Phan Lâm, nhưng đến Quốc khánh năm nay đã kết hôn rồi. Ninh Tiểu Tinh cắn bút suy nghĩ, mà mãi vẫn không nghĩ ra. Quá chán nản, cô lại bắt đầu “ụp nồi” lên đầu Thẩm Trầm.

“Không nghĩ, không nghĩ nữa, em lười nghĩ lắm rồi. Thẩm Trầm, anh nghĩ cách đi, dù sao thì em cũng không thể đứng đấy một mình được.”, vớ lấy một quyển sách lớp Mười hai, cô làm bộ như đang tập trung học, “Tránh ra, tránh ra, em phải thi Đại học, anh đừng kiếm việc cho em phiền não nữa.”

Thẩm Trầm nắm lấy bàn tay đang cầm bút của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chan chứa ý cười.

Ninh Tiểu Tinh không giả vờ được nữa, phì cười một tiếng rồi ngả vào lòng Thẩm Trầm, “Thẩm Trầm, lấy vợ phiền lắm đúng không?”

Thẩm Trầm vuốt ve lưng cô như đang nựng một con mèo, “Hơi hơi.”, trước khi “con mèo” xù lông, anh lại bổ sung thêm, “Ước gì được phiền hơn chút nữa.”



Sau khi ấn định ngày tổ chức lễ cưới, Ninh Tiểu Tinh tranh thủ thời gian đến chỗ Phan Khánh Tường. Cô vào bếp làm một bữa cơm, đến lúc ngồi ăn thì Ninh Tiểu Tinh báo tin này cho hai người biết.

Phan Khánh Tường vô cùng phấn khởi: “Dạo trước đã định hỏi con rồi, nhưng lại nghĩ bọn trẻ các con chắc tự có sắp xếp. Nếu giờ đã định ngày tổ chức rồi thì…”

Ông liếc mắt nhìn vợ mình, “Cũng nên chuẩn bị ít đồ cưới cho Tiểu Tinh thôi. Không thể kém Phan Lâm được.”

Lúc quay lại nhìn Ninh Tiểu Tinh, Phan Khánh Tường áy náy cười, “Thầy không nói mấy cái đạo lý rườm rà với con đâu, cái to tát như nhà cửa thì thầy không dám khoác lác, nhưng những thứ khác, đều chuẩn bị cho con một phần như của chị con.”

Ninh Tiểu Tinh ngây người, liên tục xua tay nói không cần, “Hôm đấy thầy cô có mặt là được rồi ạ.”

Phan Khánh Tường xụ mặt, thẳng thắn ngắt lời cô, “Đừng khách sáo với thầy. Chút tiền đấy thầy chi được.”

Vợ thầy đứng bên cạnh phụ họa, “Thầy con chỉ có mỗi con là học trò nữ, trong mắt thầy cô, con giống như Phan Lâm ấy.”, sau đó còn một câu, nhưng bà không dám nói ra vì sợ Ninh Tiểu Tinh buồn … Con không còn bố mẹ, phải có người làm chỗ dựa cho con chứ, đừng để nhà họ Thẩm xem thường mình.

Cũng phải nói, đây như là tình cảm đổi tình cảm vậy. Trước đó, Văn Trạch muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng Thẩm Trầm lại đưa ra lời đề nghị đầu tư vốn, tính ra là nghĩ cho thể diện của Ninh Tiểu Tinh đấy thôi.

Ninh Tiểu Tinh ngân ngấn nước mắt, định nói cảm ơn nhưng rồi lại cảm thấy hai chữ “cảm ơn” quá nhẹ nhàng. Nhưng dẫu sao vẫn phải nói.

“Con cảm ơn!”

Phan Khánh Tường xua tay, cười nói: “Gọi điện cho chị con với ba anh đi, báo cho chúng nó biết để còn chuẩn bị quà mừng, không thể nhẹ tay với chúng nó được.”

Ninh Tiểu Tinh rơi vào thế dở khóc dở cười.




Thẩm Trầm chọn một ngày cuối tuần để đưa Ninh Tiểu Tinh đến nhà họ Thẩm. Lúc ra khỏi cửa, trời đổ mưa, khi tới nơi thì mưa đã biến thành tuyết.

Xem ra tuyết còn rơi đến tận đêm.

Lần đầu tiên đến thăm nhà, Ninh Tiểu Tinh để ý chăm chút bên ngoài hơn mọi khi, váy dài mặc cùng áo măng-tô dài ở bên ngoài. Xuống xe vào nhà, khoảng cách chỉ vài bước chân, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khắc nghiệt của thời tiết.

Xe của hai người đỗ ngay trước căn nhà chính của nhà họ Thẩm, chỉ nhìn lướt qua một cái, cho dù Ninh Tiểu Tinh đã từng được coi là con nhà giàu nhưng vẫn phải thầm kinh hãi. Chẳng trách năm đó bố cô không thắng nổi nhà họ Thẩm, thật sự là cách biệt đẳng cấp quá lớn.

Vào nhà, cảm giác lạnh lẽo tan biến luôn.

Hôm nay, ngoại trừ cậu con trai cả của Thẩm Chí Lễ đang đi công tác nước ngoài, những người còn lại đều có mặt đông đủ.

Thẩm Chí Lễ, chị Thẩm, cậu hai Thẩm Quân, cô út Thẩm Nhược, còn có một cô gái tên Lục Nhiễm Nhiễm. Thẩm Chí Lễ giới thiệu đây là con gái của bạn anh ta, về việc tại sao con gái của bạn Thẩm Chí Lễ lại xuất hiện trong bữa cơm gia đình của nhà họ Thẩm, đương nhiên là không tiện giải thích chi tiết.

Trước kia Ninh Tiểu Tinh đã gặp Thẩm Chí Lễ mấy lần, đối phương luôn tỏ ra một mặt kiệm lời nghiêm nghị, hôm nay lại ôn hòa một cách bất ngờ, thỉnh thoảng còn mỉm cười. Nguyên nhân của việc này, hẳn là vì cô út đang ngồi trong lòng anh ta. Theo như lời Thẩm Trầm nói, cô út mới lên lớp Một, là hòn ngọc quý trong lòng Thẩm Chí Lễ, ở nhà gần như là chủ nhân số một, hai ông anh trai đều bị cô bé “giẫm” dưới chân.

Chị Thẩm không phải là người quá xinh đẹp, nhưng khí chất dịu dàng, thoạt nhìn rất dễ gần, nhất là đôi mắt kia, khi nhìn người khác luôn ẩn chứa ý cười, khiến Ninh Tiểu Tinh bất giác nghĩ đến mẹ mình.

Ngay lần gặp đầu tiên, Ninh Tiểu Tinh đã rất có cảm tình với chị Thẩm, không nhịn được phải đưa mắt nhìn trộm chị mấy lần.

Ninh Tiểu Tinh từng nghe Thẩm Trầm nói, Thẩm Chí Lễ không phong lưu như Thẩm Tái Hậu, tình cảm với chị Thẩm vẫn nồng thắm như ngày đầu, thế nên đến gần năm mươi tuổi mà vẫn còn sinh được một cô con gái.

Về cậu hai Thẩm Quân, lời nói và cử chỉ đều để lộ ra vẻ phong lưu, thật dễ khiến người ta nghĩ đến bốn chữ “Ăn chơi trác táng”. Dù sao thì cũng hoàn toàn khác với Thẩm Trầm.

Còn cô nàng Lục Nhiễm Nhiễm kia, Ninh Tiểu Tinh có cảm giác… giống như một miếng kẹo kéo bọc vừng … Đương nhiên là với Thẩm Quân.

Cô bé mười sáu mười bảy tuổi, lanh lợi hoạt bát, không hề có vẻ khách sáo của khách đến nhà họ Thẩm chơi, vô tư như ở nhà mình, chẳng e dè vì có người lớn ở đây.

Thẩm Quân không dưới một lần đẩy mặt cô bé ra, từ “Lục Nhiễm Nhiễm, em tránh xa anh ra một chút đi.”, đến “Cô Lục à, em có thể cách xa anh ra một chút được không?”, rồi lại “Lục Nhiễm Nhiễm, em có thôi đi không?”, nhưng Lục Nhiễm Nhiễm chỉ cười, thậm chí còn nhăn mặt trêu Thẩm Quân, sau đó quay sang chớp chớp mắt với Thẩm Nhược.

Ninh Tiểu Tinh lén để ý Thẩm Chí Lễ và chị Thẩm, hình như cả hai đều không giận, thậm chí còn nhiều lần bị chọc cười.

Mọi người cùng nói chuyện phiếm, mãi sau mới nhắc đến chuyện lễ cưới của Thẩm Trầm và Ninh Tiểu Tinh.

Vốn đang lén lút tóm tóc Thẩm Quân, Lục Nhiễm Nhiễm lập tức nhảy sang chỗ Ninh Tiểu Tinh, ôm lấy cánh tay cô, “Thím út, thím đang thiếu phù dâu đúng không? Thím thấy cháu thế nào? Cháu được lắm đấy.”, cô bé vẫy vẫy hai cánh tay mảnh khảnh, “Có cháu ở đây, không ai chuốc say được thím đâu.”

Ninh Tiểu Tinh không biết nên trả lời thế nào. Hai người mới gặp nhau lần đầu, chẳng thân quen với nhau, hơn nữa, cô bé… hình như còn đang học cấp Ba. Có thể làm phù dâu được không?

Cô còn chưa nghĩ xong thì điện thoại của Thẩm Trầm bỗng đổ chuông.

Là luật sư gọi tới.

“Anh Thẩm, vừa có tin gửi tới, chuyện kia có chút manh mối rồi.”