Trao Anh Một Vì Sao

Trao Anh Một Vì Sao - Chương 38




Trong xe thoáng im lặng. Thẩm Trầm cũng bất giác ngoảnh lại nhìn ra phía sau, đương nhiên là không nhìn thấy người đàn ông kia. Ông ta đi chậm như vậy, không thể nào đuổi theo nhanh thế được.

“Muốn quay lại xem thế nào không?”

Ninh Tiểu Tinh ngẩng mặt, hơi đăm chiêu một lát rồi lắc đầu.

Thẩm Trầm biết Ninh Tiểu Tinh không có cảm giác lâu ngày gặp lại người thân với ông cậu này, đương nhiên sẽ không khuyên cô.

“Ừm, mình đi ăn.”, anh nhả chân phanh, đạp chân ga, từ từ đi tiếp về phía trước.

Bỗng Ninh Tiểu Tinh nói: “Vẫn cứ… quay lại xem thì hơn.”

Năm đó, cậu của Ninh Tiểu Tinh không quan tâm đến tình thân, quả thật khiến lòng Ninh Tiểu Tinh nguội lạnh, nhưng bất kể nói thế nào, ông ta dù gì cũng đã cho cô năm nghìn tệ, so với ông chú vắt cổ chày ra nước thì vẫn tốt hơn một chút.

Vì một chút thiện ý không đáng kể đó, Ninh Tiểu Tinh quyết định quay trở lại.

Đi một đoạn không xa đã trông thấy người đàn ông ấy. Trước luồng sáng chói lòa của hai bóng đèn pha, người đàn ông dừng lại, híp mắt, nhưng vẫn nhìn chăm chú vào thân xe.

Cách một tấm kính, Ninh Tiểu Tinh nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông kia, càng nhìn càng có cảm giác đó là cậu mình.

Cô mở cửa xuống xe.

Thẩm Trầm vội vàng xuống theo, bước nhanh mấy bước đến ôm vai cô, cùng cô đi đến phía đối diện.

Dưới ánh đèn đường, người đàn ông khom lưng, lẳng lặng nhìn hai người, môi mấp máy, “Tiểu… Tiểu Tinh? Cháu là… Tiểu Tinh thật sao?”



Gặp lại cậu, Ninh Tiểu Tinh không mấy ngạc nhiên vui mừng, thậm chí cô còn không muốn để ông ta đến nhà mình, nên bèn dẫn ông ta đến nhà hàng cùng ăn tối. Ở trên xe, một mình ông ta ngồi ở ghế sau, không ngừng giải thích, lấy lòng hai người.

“Hồi đấy nhà cháu có chuyện, cậu thật sự không thể nào giúp được… Cậu muốn giúp lắm ấy, nhưng làm ăn bết bát, trong tay cậu chẳng có tiền… Buôn bán thua lỗ, sau đấy thì chẳng gượng dậy được nữa, cậu đành phải đi làm thuê. Phải chịu thôi, thằng con trai cậu đâu có được giỏi giang như cháu với cháu rể cậu đây… Cậu nghe người ta bảo, Tiểu Tinh, cháu với cháu rể là bạn học cùng cấp Ba. Cháu xem, có duyên thế cơ chứ.”

Ninh Tiểu Tinh vẫn không hé răng, chỉ có Thẩm Trầm thỉnh thoảng đáp lại mỗi khi cậu Ninh Tiểu Tinh cố ý hỏi chuyện anh.

Đến nhà hàng, sau khi vào phòng ăn, Ninh Tiểu Tinh lại liếc nhìn cậu một lần nữa.

Mới hơn bốn mươi tuổi, mà người đã còng queo, tóc bạc trắng, gầy tong teo, hai tay thô ráp, chiếc áo khoác màu xám trên người lấm lem vết bẩn. Đây không phải là người cậu trong trí nhớ của Ninh Tiểu Tinh, năm đó, rõ ràng ông ta vẫn linh hoạt, còn có thể bế bổng cô lên vai.

Vốn dĩ sẽ là một bữa tối lãng mạn, ngọt ngào, nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của ông cậu mà trở nên yên lặng đến quái dị.

“Hồi đấy cậu muốn cho cháu thêm nữa, nhưng mà thật sự là quá kẹt. Năm nghìn tệ đấy… cậu áy náy suốt bao nhiêu năm nay.”

Ninh Tiểu Tinh cúi đầu ăn cơm, thản nhiên đáp, “Đều qua cả rồi ạ.”

Đều đã qua rồi, oán hận cũng vậy, trái tim băng giá cũng thế, đều bị thời gian hòa tan, thế nên cô mới có thể bình tĩnh ngồi ăn cùng ông ta.

Ông ta cười, “Phải, phải, đều qua rồi. Nhìn thấy Tiểu Tinh sống tốt thế này, lại còn lấy được một anh chồng giỏi giang, cậu có vất vả mấy cũng vui.”

Ninh Tiểu Tinh ngước mắt lên, cười cười, “Ăn cơm đi, cậu.”

Cô không ngốc, mang máng đoán được mục đích của người mấy năm trước thì chẳng quan tâm mà nay lại đột ngột xuất hiện. Cô không muốn dùng suy nghĩ tồi tệ này để nghĩ về người có quan hệ huyết thống với mình, nhưng lại chẳng thể tự lừa dối mình được. Trong lòng cô lạnh buốt, thà rằng ông ta vẫn cứ không mảy may quan tâm còn hơn, nói không chừng còn có thể lý giải là ông ta thật lòng áy náy, xấu hổ không muốn gặp cô.


Cơm nước xong, hai vợ chồng Ninh Tiểu Tinh đưa cậu về. Hiện giờ ông ta đang làm ở một công trường, bình thường cũng ở lại đó luôn.

Xe dừng lại, Ninh Tiểu Tinh rút ví tiền ra, lục mãi mới được hơn một nghìn tiền mặt.

“Thẩm Trầm.”

Thẩm Trầm lập tức lấy ví ra, đáng tiếc, anh cũng không có thói quen mang theo nhiều tiền mặt bên mình.

Ninh Tiểu Tinh xoay người lại, đưa một tập tiền mỏng cho cậu. Ông ta từ chối mấy lần, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Cất tiền xong, ông ta cười nói: “Tiểu Tinh, cậu không có số di động của cháu, cả địa chỉ nhà cháu nữa, cho cậu đi, lần sau cậu bảo người ở quê gửi cho cháu ít đặc sản.”

Ninh Tiểu Tinh trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ cho ông ta số điện thoại, “Có việc gì thì gọi điện cho cháu là được rồi.”



Trên đường trở về nhà, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Ninh Tiểu Tinh vẫn cứ thẫn thờ, Thẩm Trầm cũng không lên tiếng, hẳn là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Có lẽ là ấn tượng ban đầu gây thành kiến, Thẩm Trầm cứ có cảm giác ông cậu này lòng dạ không ngay thẳng. Loại cảm giác này không thể giải thích được, bởi hoàn toàn xuất phát từ trực giác của bản thân anh.

Có cần điều tra chút thông tin về ông ta không nhỉ?

Xe về đến nhà, Thẩm Trầm tháo dây an toàn, thấy Ninh Tiểu Tinh vẫn còn đang ngây ngẩn, anh liền nghiêng người cởi dây an toàn cho cô.

“Về đến nhà rồi.”

Bỗng Ninh Tiểu Tinh sụt sịt khóc.

Thẩm Trầm lập tức cuống cuồng ôm lấy cô, “Sao thế?”

“Ngày xưa, cậu ấy quý em lắm, em còn nghĩ vì cậu là cậu em, là người một nhà.”, giọng nói của cô vẫn khá bình tĩnh, cô cúi đầu, “Thật ra cậu ấy chỉ quan tâm đến tiền của nhà em thôi. Bố em cho cậu tiền suốt… Số tiền bố em cho cậu, đâu chỉ có mười, một trăm, hay năm nghìn đâu. Thế mà hồi đấy, cậu ấy chẳng thèm quan tâm đến tình thân, nhìn em… khổ sở như thế mà… Lúc đó, em đi đến đường cùng rồi, anh có biết không?”

Tình thân mỏng tanh như giấy khiến cô buồn bã, nhưng sự nghèo túng của cậu hiện giờ cũng không làm cô vui, thậm chí còn cảm thấy chua xót.

“Em không muốn gặp cậu ấy nữa. Nhìn thấy cậu ấy là em lại nghĩ đến chuyện không vui kia… Sao cậu ấy lại không biết xấu hổ như thế chứ, thấy em sống yên ổn là đến tìm em luôn.”

Thẩm Trầm xót ruột, vừa hôn vừa an ủi cô, “Sau này không gặp nữa… Ninh Ninh, ngoan nào…”



Vài ngày sau, Thẩm Trầm đang trên đường ra sân bay thì bỗng nhận được một cú điện thoại.

Thẩm Trầm hỏi: “Không làm việc ở công trường ư?”

Từ điện thoại truyền ra một giọng nam, “Ngày trước thì có, nhưng ông ta ham mê cờ bạc, nợ cả đống tiền của nhân viên ở đấy, không trả nổi nên bỏ trốn rồi. Hình như, ông ta còn nghiện ma túy nữa.”

Thẩm Trầm thoáng giật mình, “Ông ta hít thuốc phiện?”

Cúp điện thoại, anh lập tức gọi cho Ninh Tiểu Tinh, “Ninh Ninh, em đừng một mình đi gặp cậu em nhé. Không phải, sau này em…”

“Sao vậy?”, Ninh Tiểu Tinh nhỏ giọng ngắt lời anh, “Cậu ấy đang ở nhà mình.”

Thẩm Trầm ngẩn ra, câu “Bảo ông ta đi ngay đi!” gần như suýt chút nữa thì thốt ra.

Không được, Ninh Ninh ở nhà một mình, nếu bỗng dưng đuổi ông ta đi thì rất nguy hiểm. Người nghiện chuyện gì cũng dám làm.

Báo cảnh sát?

Thẩm Trầm lập tức gạt đi ý nghĩ này. Hiện giờ nếu cảnh sát đến, chắc chắn sẽ gây ồn ào, rất có thể Ninh Ninh sẽ bị bắt làm con tin.

Hơn nữa, dựa vào biểu hiện của ông ta, thì hẳn là muốn đến xin tiền, hơn nữa sẽ còn thường xuyên đến, chỉ cần cho lần này để tiễn ông ta đi, sau đó báo cảnh sát cũng không muộn.

Thẩm Trầm vỗ vào thành ghế trước, ý bảo tài xế quay đầu về nhà, sau đó hít sâu một hơi, cố tỏ vẻ thoải mái, “Không sao, anh chỉ nghĩ là, dù sao ngày xưa cậu cũng cho em năm nghìn, hẳn là trong lòng vẫn còn chút tình nghĩa. Giờ em lấy ít tiền cho cậu đi, bảo cậu cứ về trước, đỡ chậm trễ công việc.”

Ninh Tiểu Tinh cảm thấy thái độ của anh rất lạ, “Thẩm Trầm?”

Thẩm Trầm nhỏ giọng giục tài xế tăng tốc.

“Mình không để ý chút tiền lẻ ấy, dù sao cũng là cậu em mà, phải không? Em bảo với cậu là, lần này không tiếp cậu được lâu, vì còn phải làm việc, lần sau anh có nhà, hai vợ chồng mình sẽ mời cậu đến ăn cơm sau.”

Có vẻ cô đã bị anh thuyết phục, “Được rồi.”



Thật ra Ninh Tiểu Tinh vẫn nghi ngờ thái độ của Thẩm Trầm.

Cậu đến tận cửa tìm, còn nằng nặc đòi vào nhà, trước khi cho ông ta vào, Ninh Tiểu Tinh nhớ lại quyết định của mình vào sau cái tối hôm gặp lại ông ta: Ngày xưa ông ta đưa năm nghìn, cô sẽ trả gấp đôi, sau này giữa hai người sẽ không còn gì nữa. Cô không phải thánh mẫu, không làm được việc lấy ơn báo oán. Về phần tình nghĩa người nhà… Người bỏ mặc trước lại chẳng phải cô.

Ninh Tiểu Tinh lấy một vạn tiền mặt đã chuẩn bị trước, đưa cho cậu.

“Trời lạnh, cậu cầm lấy mua quần áo. Vừa nãy Thẩm Trầm gọi điện nói, sợ làm chậm trễ công việc của cậu.”

Nửa câu sau, cô không nói nữa. Vì sau này sẽ không gặp lại nhau.

Ông ta rụt người lại, tủm tỉm cất tiền đi, “Cháu rể cậu tốt thật đấy. Thật ra công việc của cậu không quan trọng, không có gì mà chậm trễ với không chậm trễ cả. Cậu còn muốn trò chuyện thêm với Tiểu Tinh, nhưng cậu biết bây giờ hai đứa đều là người bận rộn.”, ông ta cười hỉ hả hai tiếng rồi đứng dậy, “Cậu về trước đây.”

Ninh Tiểu Tinh thầm thở phào. Nhưng nhìn thấy ông ta vẫn mặc chiếc áo khoác phong phanh lần trước, trông đến khổ sở, cô lại nổi lòng trắc ẩn.

“Để cháu tiễn cậu ra đường lớn, ở đây không bắt được xe. Cậu chờ cháu một lát, cháu đi lấy cái áo khoác.”

“Không cần đâu, tự cậu đi cũng nhanh thôi mà.”, ông ta khịt mũi.

“Không sao ạ, nhanh thôi.”

Ninh Tiểu Tinh chạy lên tầng, lúc lấy áo khoác, tầm mắt chợt lướt qua tấm ảnh chụp chung của bố mẹ, những kí ức chẳng mấy tốt đẹp lại ùa về.

Cô đứng thẫn thờ trong chốc lát.


Hồi còn sống, mẹ rất thương cậu, nếu mẹ biết cô đối xử với cậu như vậy, liệu có giận hay không?

Có điều… Ninh Tiểu Tinh thật sự không thể coi cậu như một người nhà thân thiết được nữa.

Do dự trong chốc lát, cô hạ quyết tâm, chỉ tiễn cậu một đoạn đường này nữa thôi, sau này sẽ không còn dính dáng đến nhau nữa.

Ninh Tiểu Tinh xuống nhà, lại phát hiện ông ta đang ngồi trên sô pha run cầm cập.

“Cậu không thoải mái à?”

“Không. Đi thôi.”

“Sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải cậu bị bệnh không?”, bằng không sao lại run cầm cập như vậy.

“Không sao thật mà.”

“Hay là cậu lạnh?”, Ninh Tiểu Tinh nhỏ giọng hỏi. Trong nhà vốn dĩ không lạnh, nhưng chiếc áo khoác của ông ta đúng là mỏng đến đáng thương. Cô thở dài, “Cậu chờ một chút, cháu lấy cho cậu cái áo.”

Cô lại chạy lên tầng, định lấy một chiếc áo khoác của Thẩm Trầm cho ông ta. Đương nhiên là không tính đến chuyện lấy lại, sau này mua cho Thẩm Trầm một cái khác là được.

Lúc này, cậu Ninh Tiểu Tinh còn run mạnh hơn trước, cho dù khoác áo của Thẩm Trầm vào mà vẫn không đỡ.

“Hay là cậu cởi cái áo khoác ở trong ra đi. Ở trong cộm lên, gió còn dễ lùa vào hơn.”

Ông ta run rẩy cởi bỏ chiếc áo khoác bẩn thỉu, rồi lại mặc áo khoác của Thẩm Trầm vào, sau đó đưa tay quệt mũi.

Ninh Tiểu Tinh cảm thấy là lạ, thoạt nhìn thì ông ta có vẻ lạnh, nhưng trên trán lại đổ mồ hôi.

“Cậu không cần đến bệnh viện thật à?”

Ông ta lắc đầu, “Không cần, không cần.”, ông ta ôm bụng, “Nhà vệ sinh ở đâu, bụng cậu hơi khó chịu.”

Ninh Tiểu Tinh đưa tay chỉ, “Đằng kia ạ. Cậu không cần đến bệnh viện thật ư?”

Ông ta không thèm để ý đến cô, cứ thế ôm bụng chạy về phía nhà vệ sinh, nhưng vừa chạy được vài bước thì bỗng nhiên lại quay về sô pha lấy cái áo khoác cũ.

Có thể là do túi nông, nên một vạn tiền mặt bị rơi ra. Ông ta ôm cái áo trong tay, xoay người lại, vừa nhặt tiền lên thì lại có thứ khác rơi ra.

Một cái bật lửa, và một túi nilon con đựng thứ bột màu trắng tinh.

Cơ thể ông ta run lẩy bẩy, tay ôm áo, tay cầm tập tiền, lúc nhặt hai thứ kia lên, động tác không mấy thuận lợi, nhặt mấy lần mới được.

Ông ta lại chạy về phía nhà vệ sinh.

“Đứng lại!”, Ninh Tiểu Tinh cũng không biết linh cảm này từ đâu mà có, nhưng cô không thể tin nổi, “Cậu… cậu hít thuốc phiện ư?”

“Không phải, không phải.”, ông ta liên tục lắc đầu, vừa phát run vừa chạy về phía nhà vệ sinh.

Ninh Tiểu Tinh chạy lên, giật lấy thứ trong tay ông ta.

Ông ta vốn đang lên cơn nghiện, Ninh Tiểu Tinh lại ra tay bất ngờ, vì thế tập tiền bị cô cướp được, gói thuốc và chiếc bật lửa thì rơi xuống đất.

Hai người cùng cúi xuống nhặt, nhưng Ninh Tiểu Tinh nhanh tay hơn, chộp được gói thuốc trước.

Bỗng nhiên, ông ta quỳ rạp xuống trước mặt Ninh Tiểu Tinh, hai tay ôm chân cô, “Tiểu Tinh, trả lại cho cậu đi, nhanh đưa cho cậu đi, cậu khó chịu chết mất.”

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô thật sự nhìn thấy người lên cơn nghiện, chuyện này khiến cô quá đỗi kinh hoàng.

Phản ứng đầu tiên của cô là: Ông ta phải cai nghiện.

“Hít thuốc phiện là phạm pháp đấy, cậu phải cai đi.”

Ông ta gật đầu lia lịa, nước mắt nước mũi giàn giụa, “Cậu biết rồi, cậu biết cậu sai rồi, sau này cậu nhất định sẽ cai. Tiểu Tinh, cháu cho cậu hít nốt lần này đi, hít xong cậu sẽ cai. Tiểu Tinh, cậu biết sai thật rồi, cậu cũng không muốn đâu, tại cậu bị người ta hại, cậu cũng muốn cai lắm. Cháu giúp cậu một lần thôi, một lần cuối cùng thôi nhé?”

Ninh Tiểu Tinh lắc đầu, “Lần cuối cùng cũng không được. Giờ cháu báo cảnh sát, để người ta đến giúp cậu.”

Cô lấy di động ra, còn chưa kịp bấm số đã bị ông ta giáng cho một cái tát.

“Mày muốn hại chết cậu à?”

Trán ông ta nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ ngầu, như con thú hoang hung tợn lao về phía Ninh Tiểu Tinh.

Ninh Tiểu Tinh tức đến run rẩy, một chút tử tế cuối cùng từ năm nghìn tệ kia đã bị cái tát này phủi sạch rồi. Cô tuyệt đối không để ông ta cướp được. Người như thế nên để cảnh sát bắt đi thì hơn!

Mắt thấy không giằng co nổi với ông ta, Ninh Tiểu Tinh liền giơ tay vung tập tiền đỏ hồng lên. Ông ta lập tức nhoài ra nền nhà, cuống cuồng nhặt tiền nhét vào túi.

Ninh Tiểu Tinh xoay người chạy vào nhà vệ sinh. Cô muốn xả hết gói thuốc này đi, không cho ông ta hít nữa.

Gần như ông ta phát hiện ra ý định của Ninh Tiểu Tinh trong tích tắc, thế nên không nhặt tiền nữa mà lao đến muốn cướp gói thuốc trong tay cô.

Cơn nghiện khiến ông ta chậm chạp hơn hẳn, thấy sắp bị tóm, Ninh Tiểu Tinh liền đóng sầm cửa lại, chốt khóa ở bên trong.

Ở ngoài, ông ta không ngừng đập cửa, mà Ninh Tiểu Tinh vừa xả gói thuốc đi vừa đảo mắt tìm xem xung quanh có gì để phòng thân hay không.

Gay rồi, điện thoại rơi ở bên ngoài, không báo cảnh sát được. Phải lấy gì để phòng thân đây?

Đến tận lúc này, cô mới hối hận vì sự kích động của mình. Lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy, mọi hành động đều xuất phát từ bản năng.

Cánh cửa bị đập rầm rầm, không biết còn có thể trụ được đến bao giờ.

Ninh Tiểu Tinh chợt nghĩ tới Thẩm Trầm. Anh không biết cô đang gặp nguy hiểm. Cô nhất định phải tự bảo vệ mình, nhất định không thể để mình xảy ra chuyện gì được.

Tầm mắt chợt đảo qua cửa sổ, Ninh Tiểu Tinh thầm mắng mình ngu ngốc. Cô hồ đồ đến nỗi quên mất đường thoát hiểm tốt như vậy. Mặc dù hơi cao, nhưng hẳn là có thể trèo được.

Tiếng xả nước bồn cầu khiến cậu Ninh Tiểu Tinh như phát điên lên, tiếng cầu xin dần thay bằng tiếng chửi mắng, “Con đĩ con này, mày ra đây cho tao, tao giết mày… Con chó, tao băm chết mày… Mẹ nhà mày, cái thứ rác rưởi của thằng bố Ninh Tranh nhà mày, mày với bố mày đáng chết như nhau… Ngày xưa lúc giết Ninh Tranh, đáng ra tao phải giết nốt cái loại chó má nhà mày, diệt trừ hậu họa…”

Bàn chân đang định trèo khỏi cửa sổ của Ninh Tiểu Tinh bỗng tê dại đi.