Trao Anh Một Vì Sao

Trao Anh Một Vì Sao - Chương 34




Rốt cuộc nhóm fan của Ninh Tiểu Tinh cũng được một phen mát lòng mát dạ. Mấy hôm nay, Ninh Tiểu Tinh bị chửi rủa thảm hại, khiến đám fan này tức nghẹn họng, nhưng do lực lượng còn mỏng nên không sao giải thích cho xuể, đành ngậm ngụi bị vùi dập không thương tiếc.

Kết quả là Thẩm Trầm lại đích thân ra mặt, hoàn toàn không cần đến Ninh Tiểu Tinh phải tự lên tiếng giải thích.

Chỉ một từ thôi: Sướng!

Một người có máu tò mò bạo gan bình luận dưới bài đăng của Thẩm Trầm.

【Bà xã là tên gọi thân mật giữa người yêu, hay là cách gọi mang ý nghĩa pháp luật vậy?】

Dựa vào tác phong của Thẩm Trầm, người hỏi tự biết sẽ không thể có được câu trả lời của chính chủ, nhưng ai ngờ lại bất thình lình được “lật thẻ bài”.

Thẩm Trầm trả lời một cách dứt khoát:【Ý nghĩa pháp luật. Tên gọi thân mật là cái khác.】

Ôi vãi!!! Fan của Ninh Tiểu Tinh lại một lần nữa dậy sóng, trong phút chốc cảm thấy lưng ưỡn thẳng thêm được mấy phần.

Như vậy, hiện tại Ninh Tiểu Tinh không phải là blogger bình thường, mà hóa ra là con dâu nhà giàu thật.

Có người cảm thán Ninh Tiểu Tinh quá kín tiếng, được gả vào nhà họ Thẩm mà vẫn giữ bí mật kĩ như vậy, nếu lần này không bị người ta chụp trộm thì chẳng biết còn giấu đến khi nào. Cũng có người nói, điều này chứng tỏ Ninh Tiểu Tinh không muốn dựa vào nhà họ Thẩm để nổi tiếng. Mà mặt của một số người đã như bị vả cho sưng đỏ lên rồi.



Trước khi ra sân bay, Thẩm Trầm gọi điện cho Ninh Tiểu Tinh.

“Mấy lời bình luận trên mạng xem qua loa thôi được rồi, đừng để bụng. Lời hứa hẹn của anh với em, anh vẫn nhớ kĩ, sẽ không nuốt lời đâu.”, anh hiểu Ninh Tiểu Tinh, những lời bình luận kéo cả mối quan hệ với nhà họ Thẩm, chắc chắn sẽ khiến cô không thoải mái.

Nhưng thật ra Ninh Tiểu Tinh lại rất bình tĩnh, “Em biết mà.”

Những lời bình luận liên quan đến nhà họ Thẩm đúng là khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi, cô đã chọn ở bên Thẩm Trầm nghĩa là đã biết không thể hoàn toàn chối bỏ được. Vậy nên, cô sẽ không giận cá chém thớt với Thẩm Trầm như trước kia nữa.

Hạnh phúc đến chẳng dễ dàng, nên cô vô cùng quý trọng.


“Muốn em đi đón anh không?”

Thẩm Trầm im lặng một lát rồi bảo: “Tính ra thì chắc khoảng chiều tối là máy bay hạ cánh. Em đến đón anh thì anh không được ăn cơm bà xã nấu mất.”

Ninh Tiểu Tinh cười khúc khích, “Yên tâm, em tự nguyện tăng ca, mà lại còn không thu phí tăng ca nữa cơ.”

Thẩm Trầm vừa nghe thấy thế liền hồ hởi đáp: “Được.”



Tắc đường, tắc đường, lại tắc đường!

Tầm chiều tối đúng vào giờ cao điểm, gần như con đường nào cũng bị ùn tắc! Đài phát thanh trong xe không ngừng thông báo những đoạn đường đang bị tắc nghiêm trọng, khuyên thính giả nên tránh đi.

Ninh Tiểu Tinh bị mắc kẹt trong dòng xe cộ, càng chờ càng bực bội. Chuyến bay của Thẩm Trầm hẳn là đã hạ cánh rồi, vậy mà cô vẫn còn đang bị kẹt lại giữa đường. Thậm chí cô còn nghĩ đến việc bỏ xe lại để chạy đến bên kia.

Khó lắm dòng xe mới nới lỏng khoảng cách, Ninh Tiểu Tinh vội vàng lao đến sân bay. Đỗ xe xong, cô liền hớt hải chạy đến sảnh đón. Đúng lúc có một chuyến bay vừa mới hạ cánh, người tuôn ra đông nườm nượp, xuyên qua những người đang kiễng chân tìm kiếm và những người giơ bảng đón, cô nhận ra Thẩm Trầm.

Anh đứng phía ngoài đám người đó, âu phục màu lam thẫm, áo khoác ngoài màu đen vắt trên khuỷu tay trái, tay phải đút túi quần, bên cạnh là một chiếc vali nhỏ. Lúc Ninh Tiểu Tinh nhìn thấy anh, Thẩm Trầm đang mỉm cười nhìn cô.

Dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú. Người đàn ông của cô, quả nhiên là đẹp trai nhất

Cô vội vàng chạy tới, vừa thở hổn hển vừa ngửa đầu nhìn anh cười.

“Chờ… chờ em sốt ruột lắm phải không?”

“Không. Em chạy vội thế làm gì?”, Thẩm Trầm vén lọn tóc rối ra sau tai cho cô, sau đó vuốt vuốt lưng cô, không đợi Ninh Tiểu Tinh hít thở bình thường trở lại, anh đã kéo cô vào lòng, ôm ghì lấy.

“Cho anh ôm cái nào.”

Ninh Tiểu Tinh đưa tay ôm chặt thắt lưng anh, vùi mặt vào ngực anh. Ừm, mặc dù vừa trải qua một chuyến bay dài, nhưng trên người anh không hề có mùi khó chịu. Ninh Tiểu Tinh dùng sức hít hà mấy hơi liền.

Thẩm Trầm bật cười, “Đúng là y như con chó con. Ngày trước thì thích cắn anh, giờ thì vừa vui một cái là hít lấy hít để.”

Ninh Tiểu Tinh bĩu môi, “Anh mới là con chó con ấy.”, rồi cô lại hỏi, “Sao anh ở đây một mình, trợ lý của anh đâu?”

“Anh bảo cậu ta về trước rồi.”

Ninh Tiểu Tinh ậm ừ rồi lại hỏi tiếp, “Sao không gọi điện giục em?”

“Tầm giờ này, khả năng cao là bị tắc đường. Anh có giục cũng vô ích, chỉ tổ làm em sốt ruột, đi đường lại không an toàn.”

Ninh Tiểu Tinh cúi đầu cười trộm, “Anh không sợ em xảy ra chuyện gì à?”

“Bậy bạ!”

Giọng điệu nghiêm khắc khiến Ninh Tiểu Tinh giật mình. Cô ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Thẩm Trầm.

Ninh Tiểu Tinh lập tức phụng phịu nhìn anh bằng bộ dạng đáng thương, rõ ràng là có ý xin anh tha thứ.

Chuyện trước kia chắc chắn khiến Thẩm Trầm cực kỳ hoảng sợ, thế nên mới có thể mẫn cảm đến vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, anh dịu lại, “Đồng ngôn vô kỵ, sau này không được nói thế nữa.”

“Ừm.”, Ninh Tiểu Tinh vùi mặt vào lòng anh, nhỏ giọng lầm bầm, “Em xin lỗi mà.”

Nỗi sợ hãi của Thẩm Trầm xuất phát từ tình yêu của anh dành cho cô, đổi lại là một người không liên quan, cùng lắm chỉ nói được một câu an ủi, bởi thế, cô không nên lấy chuyện này ra để kích thích anh.




Về đến nhà, Thẩm Trầm đi tắm trước, còn Ninh Tiểu Tinh thì vào bếp làm cơm tối. Đợi đến khi Thẩm Trầm ra khỏi phòng tắm, trên bàn ăn đã bày ra bữa cơm tối nay rồi.

Đúng, là cơm. Chỉ có cơm, cơm trộn mỡ.

Ninh Tiểu Tinh ngồi sát vào bàn, hai tay chống cằm, cười tủm tỉm, “Anh bảo là muốn ăn “cơm” bà xã nấu mà, đây, “cơm” của anh đây.”

Thẩm Trầm bất đắc dĩ cười, “Lại lấy cớ. Xem ra anh phải giám sát em cẩn thận mới được, miễn cho em ăn mấy cái thứ hại sức khỏe.”

Ninh Tiểu Tinh liền lè lưỡi trêu anh. Đợi Thẩm Trầm ngồi vào bàn, vừa cầm đũa lên, Ninh Tiểu Tinh liền quát, “Đợi một chút!”

Cô thong dong đi vào bếp, một lát sau thì bưng ra một mâm lớn, chầm chậm đi về phía bàn ăn.

“Tránh ra, tránh ra nào!”

Thẩm Trầm nhịn cười, bước đến đón lấy cái mâm.

“Nhiều thế này.”, anh đặt mâm đồ ăn lên bàn.

Ninh Tiểu Tinh cắn môi cười, “Chồng em đi làm vất vả về, chắc chắn không thể tùy tiện được rồi. Đây, món này là cần xào bách hợp, còn món này là canh gà rau mầm.”, cô đưa tay bóc một gói bọc bằng giấy bạc ra, “Bít tết đấy. Còn món kia nữa…”, ngón tay cô chỉ vào nồi hầm chưa mở vung, “Gà hầm với nấm tre.”

Thẩm Trầm cúi đầu, đặt từng món ra bàn, rồi mở nắp nồi hầm nhỏ ra, đặt vào mâm ở bên cạnh.

“Nhiều món thế này, xem ra phải vận động một chút mới được, không thì chắc chắn là lại béo lên mất thôi.”

Ninh Tiểu Tinh gật đầu, “Em cũng phải tập, em tập với anh.”

Thẩm Trầm gật gù, ngồi vào ghế trước, “Đương nhiên em phải tập cùng anh rồi, một mình anh cũng không tập được.”

Ninh Tiểu Tinh: … Hình như không bình thường cho lắm?

Vài giây sau, mặt cô đỏ gay lên. Biến thái, lời như thế mà cũng nói nghiêm túc vậy được!

Thẩm Trầm cầm đũa lên, anh ngẩng đầu, sắc mặt vẫn nghiêm túc như trước đó, “Còn không ngồi xuống ăn cơm đi? Hay là, em muốn vận động trước?”

Không biết xấu hổ!

Ninh Tiểu Tinh đặt mông ngồi xuống ghế, phồng má nói, “Ăn cơm! Em ăn cơm trước!”

Thẩm Trầm cúi đầu, khóe miệng bất giác cong lên.

Cơm nước xong, hai người cùng nhau rửa bát đũa, sau đó Ninh Tiểu Tinh bị Thẩm Trầm lấy cớ tiêu thực, đè ra chiến ngay một hiệp.

Cô thở hổn hển, cả người đẫm mồ hôi. Lúc Thẩm Trầm bế cô đi tắm, anh bảo: “Sao vẫn gầy thế?”

Ninh Tiểu Tinh tức tối đáp, “Thế mà anh còn bắt em “vận động”?”



Ngày hôm sau, đang khi hai người còn say giấc, điện thoại của Thẩm Trầm bỗng đổ chuông.

Thẩm Trầm cầm điện thoại lên nhìn, thoáng nhíu mày.

Giọng của Kỳ Chân Chân đượm vẻ mệt mỏi sau một đêm thức trắng, “Thẩm Trầm, tôi vừa mới nhìn thấy, có người tung tin đồn về vợ cậu.”

Thẩm Trầm thấp giọng hỏi, “Nói gì?”

Kỳ Chân Chân im lặng một lúc rồi mới đáp, “Nói vợ cậu trước kia… từng làm đào trong câu lạc bộ. Là một tài khoản nhỏ, khả năng là mới đăng ký.”