Thẩm Trầm điềm tĩnh đáp: “Có chuyện gì cứ nói đi.”
Ninh Tiểu Tinh biết Kỳ Chân Chân muốn cô đi chỗ khác, nhưng Thẩm Trầm đã nói vậy rồi, cô cũng chẳng muốn tỏ ra mình là người “nhu mì, hiểu chuyện, hiền dịu, khoan dung”, chỉ quay đầu đi nhìn xung quanh, như vậy đã là tránh cho Kỳ Chân Chân phải xấu hổ rồi.
Sắc mặt Kỳ Chân Chân trông rất khó coi. Ninh Tiểu Tinh còn đang ở đây, Thẩm Trầm từ chối thẳng thừng khiến cô ta càng khó chịu hơn. Cô ta khẽ cắn bờ môi thoa màu son “hút hồn nam giới”.
Màu son này từng được Thẩm Trầm khen, rõ ràng là anh chỉ bâng quơ, nhưng Kỳ Chân Chân lại thiên vị màu son này hơn hẳn, lần nào gặp Thẩm Trầm cũng dùng.
“Nói riêng vẫn tốt hơn. Tiểu Tinh, cậu có ngại không?”
Bị điểm danh, không thể giả vờ được nữa.
“Không vấn đề.”, Ninh Tiểu Tinh cười, liếc Thẩm Trầm qua khóe mắt, sắc mặt anh có vẻ hơi sa sầm. Cô thầm cười trong lòng, thong thả đi sang bên cạnh vài bước, vừa đi vừa nói, “Em đi dạo loanh quanh một chút, hai người cứ nói chuyện đi.”
Ninh Tiểu Tinh tránh đi, để lại hai người với bầu không khí càng nặng nề hơn.
Kỳ Chân Chân liếm môi một cái rồi hỏi: “Ninh Tiểu Tinh có thai à?”
Điềm tĩnh như Thẩm Trầm mà cũng hơi ngây ra.
“Sao lại hỏi thế?”
“Nếu không phải cô ấy có thai, tôi không sao nghĩ ra được lý do cậu với cô ấy ở bên nhau.”
Không nhìn ra được cảm xúc gì trong mắt Thẩm Trầm, giọng điệu cũng vậy, anh nói: “Không phải.”
“Vậy thì cậu đừng ngớ ngẩn nữa. Cô ấy không thích hợp với cậu đâu. Thẩm Trầm, cậu đừng nghĩ tôi nói thế là vì tôi.”, nói xong lại thấy hơi chột dạ, cảm giác chắc chắn Thẩm Trầm sẽ không tin.
…
Người khác chỉ nghĩ Kỳ Chân Chân yêu thầm Thẩm Trầm, nhưng thật ra, cô ta đã từng tỏ tình với anh rồi.
Hồi mới khởi nghiệp, vì trò chơi đầu tiên, cả ba người đều bận tối mặt tối mũi. Lịch làm việc dày đặc, sức đề kháng dễ dàng yếu đi, Kỳ Chân Chân không chú ý nên bị cảm. Sợ ảnh hưởng đến tiến độ công việc, cô ta sốt cao cũng không dám nghỉ. Sau đó Thẩm Trầm phát hiện ra, phụ trách luôn phần việc của cô ta, ra lệnh cho cô ta về nhà nghỉ ngơi.
Thẩm Trầm khi đó đã nhiều việc vô kể, lại thêm phần của cô ta, anh sẽ phải gánh thêm bao nhiêu mệt nhọc nữa.
Nhưng Kỳ Chân Chân không thuyết phục được Thẩm Trầm, đành phải về nhà nghỉ ngơi. Hôm sau, cảm giác đỡ hơn nhiều, cô ta lại đến công ty, thì nhìn thấy Chương Việt Lĩnh đeo hai con mắt thâm sì ngủ như chết trên giường, mà Thẩm Trầm thì vẫn ngồi trước máy tính, bên cạnh đặt tách cà phê đen, bình tĩnh gõ bàn phím, thỉnh thoảng lại day sống mũi một cái.
Bình thường Thẩm Trầm rất kiệm lời, lúc làm việc thì cực kỳ nghiêm khắc, Kỳ Chân Chân ái mộ anh, lại có đôi chút sợ anh nữa. Nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, Kỳ Chân Chân cảm thấy, anh không hề đáng sợ một chút nào.
Cô ta muốn thổ lộ.
Kỳ Chân Chân từ phía sau ôm lấy Thẩm Trầm, giọng nói run rẩy, “Thẩm Trầm, tôi… tôi thích cậu… vô cùng thích.”
Bàn tay Thẩm Trầm vẫn không rời khỏi bàn phím, chỉ tạm dừng trong giây lát, ngón tay thon dài của anh lại tiếp tục lướt nhanh trên những phím số. Một hàng số liệu đã hoàn thành, không chút sai sót.
“Tôi có thể coi như chưa nghe thấy câu vừa rồi. Giai đoạn này, công ty rất cần cậu. Hay là…”, hình như anh khẽ cười, “Cậu muốn lấy cái này ra để uy hiếp tôi?”
Đương nhiên không phải là uy hiếp rồi.
Kỳ Chân Chân sợ đến mức lập tức buông tay. Cô ta không dám nhắc lại chuyện này nữa, nhưng cô ta tin, Thẩm Trầm đã biết tâm ý của cô ta, chắc chắn có thể nhìn ra khả năng và sự nỗ lực của cô ta.
Giữa họ có những niềm yêu thích và phương hướng chung, chính là tư tưởng lớn gặp nhau, cô ta là người hiểu Thẩm Trầm nhất, cũng là người có khả năng giúp được anh nhất.
Nhưng, Ninh Tiểu Tinh xuất hiện.
Thái độ của Thẩm Trầm với Ninh Tiểu Tinh rất kỳ lạ, Kỳ Chân Chân không thể nào đoán ra rốt cuộc anh nghĩ như thế nào nữa, nhưng xuất phát từ trực giác của phụ nữ và sự chú ý đến Thẩm Trầm, cô ta có cảm giác, Thẩm Trầm và Ninh Tiểu Tinh đã có quan hệ đó rồi.
Kỳ Chân Chân trộm khóc một lần, sau đó tạm quên đi.
Kỳ Chân Chân coi chuyện này là do Ninh Tiểu Tinh chủ động quyến rũ Thẩm Trầm. Thích chưng diện là bản tính đơn thuần của con người, mà Ninh Tiểu Tinh lại xinh đẹp như vậy, Thẩm Trầm bị cuốn hút cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Thẩm Trầm là mẫu người của công việc, cảm giác mới mẻ đi qua, chắc chắn anh sẽ biết ai mới là người có thể thật sự giúp đỡ anh.
“Thẩm Trầm, tôi biết cậu không phải là người nông cạn. Nhất thời thích điều mới lạ thì thôi, nhưng cậu với cô ấy…”
Thẩm Trầm bỗng ngắt lời cô ta, “Cậu cảm thấy, nên định nghĩa từ nông cạn này thế nào? Vừa gặp lần đầu đã bị thu hút có tính không?”
Bỗng nhiên Kỳ Chân Chân không dám mở miệng nữa.
Ánh mặt trời rọi thẳng xuống gương mặt Thẩm Trầm, nhưng sắc mặt anh thì không có một chút gì gọi là ấm áp.
“Nếu tính, thì tôi đúng là người nông cạn đấy.”, anh quay đầu đi, cách đó không xa, Ninh Tiểu Tinh đang đứng dưới gốc cây, cúi đầu nghịch di động.
Không hề nhìn hai người họ.
Váy trắng, tóc đen, dáng người mảnh khảnh, chỉ lẳng lặng đứng đó thôi đã tạo cảm giác yên bình rồi.
“Đã xảy ra rất nhiều chuyện.”, Thẩm Trầm thu tầm mắt lại, “Nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, lòng tôi chưa bao giờ thay đổi. Nói như vậy, cậu hiểu chưa?”
Kỳ Chân Chân kinh hãi, thậm chí không thể tin nổi.
“Thẩm Trầm?”
Thẩm Trầm nhíu mày, “Đừng cảm thấy đã hi sinh gì cho tôi, công ty cũng có phần của cậu, cậu nỗ lực thế nào, chính bản thân cậu cũng sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng. Đạo lý này, Chương Việt Lĩnh hiểu, hi vọng cậu cũng hiểu.”
…
Cơ thể bị người nào đó nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau.
“Nói chuyện xong rồi à?”
“Ừ.”
Ninh Tiểu Tinh cười, cất di động đi rồi chỉ ra bên ngoài, “Đi dạo nữa không?”
Bàn tay Thẩm Trầm trượt dọc theo cánh tay cô đi xuống, cuối cùng đan vào bàn tay cô, “Đi. Bọn mình đi loanh quanh một lát.”
Ánh nắng chan hòa, gió mát hây hây, quả là một ngày thời tiết đẹp.
Hai người chầm chậm đi về phía trước, Thẩm Trầm làm như không để tâm đến cuộc nói chuyện vừa rồi, mà Ninh Tiểu Tinh cũng không hỏi.
Quan hệ giữa cô và Thẩm Trầm ở hiện tại đã rõ ràng hơn so với trước đây, thế nên chẳng có gì để đòi hỏi cả.
Đột nhiên Thẩm Trầm hỏi cô.
“Còn nhớ hôm khai giảng hồi vào lớp Mười, em mặc quần áo gì không?”
Ninh Tiểu Tinh ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu.
Không nhớ nữa, chỉ nhớ là bố mẹ cùng đưa cô đến trường, tới cổng trường, cô nhất quyết không chịu xuống một mình, mẹ dỗ mãi không được, cuối cùng cả bố và mẹ đều phải xuống xe với cô.
Hồi đó, cô thật sự đã được bố mẹ chiều chuộng như một nàng công chúa.
“Trí nhớ kém thật.”
“Chẳng nhẽ anh nhớ à?”
Thẩm Trầm không nói nữa.
Ninh Tiểu Tinh biết chắc chắn là anh không nhớ. Cô không có lòng dạ nào khiến Thẩm Trầm khó chịu, vì thế cô cười nói: “Nhưng mà em nhớ anh mặc gì đấy. Hôm đấy, anh mặc áo sơ mi trắng, quần bò màu lam nhạt, giầy trắng.”
Cho đến tận bây giờ, Ninh Tiểu Tinh vẫn nhớ như in cảnh tượng ngày hôm ấy.
Kí ức mạch lạc, hết lần này đến lần khác, hiện lên như một thước phim điện ảnh.
Lúc Thẩm Trầm xuất hiện ở trước cửa lớp học, Ninh Tiểu Tinh liền cảm thấy cả thế giới trở nên tĩnh lặng.
Không giống như cậu lớp phó học tập hòa đồng, vui vẻ, Thẩm Trầm rất lạnh lùng. Lần đầu tiên xuất hiện mà đã bày ra dáng vẻ xa cách với những người khác cả vạn dặm. Ánh mắt anh chỉ thoáng đảo qua gương mặt mọi người, chẳng có chút cảm xúc.
Trước kia, Ninh Tiểu Tinh vẫn đinh ninh cho rằng, ánh mắt của Thẩm Trầm dừng lại trên gương mặt cô lâu nhất.
Sau đó là kỳ học quân sự, Ninh Tiểu Tinh thường xuyên nhìn lén anh, mà sau đó thì rất hay chạm phải ánh mắt anh … lạnh lùng, đầy ngạo mạn.
Thế nên, Ninh Tiểu Tinh cảm thấy, Thẩm Trầm cũng có ý với mình, bởi vậy mới hay nhìn trộm mình.
Hồi ấy, Ninh Tiểu Tinh tự tin đến mức thái quá, chưa bao giờ nghi ngờ phỏng đoán của mình. Đương nhiên, sự thật sau đó đã chứng minh, cái gọi là “dừng lại lâu nhất” và “nhìn trộm”, đều là cô tự suy diễn.
Cả thời kỳ trưởng thành, điều cô có thể kiên trì nhất, lại chỉ là một ánh mắt lạnh lùng, là cảm giác chưa từng được một lần đáp lại, là tình cảm đến đơn độc, tuyệt vọng.
Ninh Tiểu Tinh cúi đầu.
Cảm giác tiêu cực ngày trước lại quay về, bào mòn từng tế bào trong cơ thể, khiến cô mất đi hứng thú nói chuyện.
Cả hai bàn tay chợt bị nắm lại.
“Sao không hỏi anh, vừa nãy bọn anh nói chuyện gì?”
Ninh Tiểu Tinh không muốn nói chuyện, lại sợ Thẩm Trầm nghĩ nhiều, nên cô miễn cưỡng bảo: “Nếu có thể nói, chắc chắn anh sẽ nói.”. Nếu không thể nói, em hỏi cũng vô dụng.
Thẩm Trầm im lặng vài giây.
“Nội dung cụ thể không nhất thiết phải kể tỉ mỉ, nhưng mà, anh không phải loại người lâu ngày mới nảy sinh tình cảm đâu.”
Trong đầu Ninh Tiểu Tinh như có một tiếng “đoong”, bàn tay được Thẩm Trầm nắm lấy nóng như bị nước sôi dội qua, trái tim trong lồng ngực thì lại dần lạnh giá, như kết một lớp băng mỏng.
Quả nhiên, không phải là lâu ngày nảy sinh tình cảm.
…
Bữa trưa, Ninh Tiểu Tinh ăn rất ít, nhưng mấy món cô làm thì bị tranh giành không còn miếng nào.
Sau khi ăn xong, Thẩm Trầm dẫn cô ra về.
Chương Việt Lĩnh hỏi: “Đã bảo tối nay ăn BBQ cơ mà?”
Thẩm Trầm đáp: “Ninh Ninh không khỏe.”
Chương Việt Lĩnh ngớ người, “Sao thế?”, im lặng một lát, anh ta bỗng cười, “Có lẽ nào… sắp làm bố rồi không, hả?”
Thẩm Trầm nói: “Vớ vẩn.”
Chương Việt Lĩnh lại quay sang giải thích với Ninh Tiểu Tinh, “Đùa chút thôi, đừng để ý nhé. Thế thôi, hai người đi đường cẩn thận nhé, Tiểu Tinh chú ý giữ sức khỏe đấy.”
Tâm trạng Ninh Tiểu Tinh không tốt, vừa lên xe đã nhắm mắt lại. Xe chạy được nửa đường thì tỉnh lại, cô chợt phát hiện ra đây không phải hướng về nhà.
Cô dụi mắt, nhìn sang hai bên đường, “Mình đi đâu đây?”
Thẩm Trầm cười, “Biết ngay thôi.”
Đúng là sẽ biết ngay thôi. Họ không vào nội thành, mà vẫn ở vùng ngoại thành, cuối cùng, Thẩm Trầm lái xe vào một khu biệt thự.
Một nơi trống trải, mỗi một căn biệt thự đều cách xa nhau, ở giữa là những bãi cỏ rậm rạp um tùm.
Xe tiến sâu vào trong, chỉ cảm thấy một sự yên tĩnh kinh khủng.
“Đây là…”
Cánh cửa sắt chạm hoa văn uốn lượn chậm rãi mở ra, Thẩm Trầm lái xe vào trong.
“Nhà mình sau này.”
— Hết chương 18 —
***
Jins: Vì giai đoạn khủng hoảng tinh thần này của NTT khiến mình đọc mà mệt theo, nên mình đã mò đọc những chương sau này. Cũng may là NTT sẽ chỉ mâu thuẫn nốt lần này nữa thôi, sau khi có sự tin tưởng vào TT và biết hết mọi chuyện thì sẽ là những ngày tháng rải đường. Tiêm một liều an thần cho cả mình và bạn đọc….