Tránh Xa Tôi Ra Một Chút!

Chương 77: Trầm cảm sau khi sinh




Tại chung cư của Thiên Phi, Tần Kiến Phong nằm ườn trên sofa xem phim chinh thám. Vừa xem vừa suy nghĩ xem nên làm gì để có em bé. Cậu tuy nhỏ tuổi hơn Thiên Phi nhưng ở tuổi của cậu thì bạn bè ai nấy cũng đều hai tay bồng bế cả rồi. Bình thường cậu vẫn hay bị chọc ghẹo là không có tài sản xuất em bé đó thôi. Mà trước mấy lời đó, cậu cũng chỉ có cách đổ thừa cho công việc quá bận rộn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu nhướn người cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn. Màn hình hiển thị số máy của "Mami", tự dưng cậu lại cảm thấy có điềm không tốt. Bắt máy trong run sợ rồi cười trừ chào hỏi chị mẹ bên kia.

- Mẹ gọi con.

"Tần Kiến Phong con có phải là quên mất cái Tần Gia này là nhà chính rồi hay không? Cho con ra ngoài sống, con liền không coi đây là nhà?"

- Haha... tại con bận mà mẹ.

"Bận cái gì, căn biệt thự bên đó to rộng thoải mái quá nên cậu không thèm nhớ tới cái Tần Gia này nữa. Quên luôn cha già của cậu, quên luôn người mẹ khó ở này đúng không?"1

- Có đâu mẹ... tại dạo gần đây rất nhiều công việc cần giải quyết nên con mới không thể về. Ngày mai hoặc ngày mốt con sẽ tranh thủ về với mẹ mà.

"Coi như con có lương tâm, về thì nhớ dẫn theo cả con dâu."

- Chuyện đó để sau đi, con nghỉ ngơi một chút đây, tạm biệt mẹ.

"Cái thằng... chỉ như vậy là giỏi."

Tần Kiến Phong tắt điện thoại, tiếp tục thả người xuống sofa xem phim. Thiên Phi từ trong phòng bước ra nhìn cậu khẽ cười.

- Coi phim không chán sao?

- Không chán, lại đây ôm em.

- Đợi một chút, chị kiếm chút trái cây ăn đã.

Thiên Phi trong chiếc váy hai dây thoải mái xinh đẹp khiến Tần Kiến Phong chỉ biết nhìn theo. Mãi đến khi cô khuất bóng hẳn vào trong bếp cậu mới thôi, đưa tầm mắt về lại màn hình chiếu bộ phim yêu thích.

Thiên Phi trở ra ngoài, đặt xuống bàn đĩa trái cây rồi ngồi xuống cạnh cậu. Tần Kiến Phong ngồi dậy ôm lấy cô vào lòng, yêu thương hôn nhẹ lên má cô.

- Mới tắm xong sao?

- Ừm.

- Mùi sữa tắm này rất hợp với chị.

- Vậy sao? Há miệng chị đút cho em.

Tần Kiến Phong há miệng để cô đút trái cây cho mình. Bản thân cậu có chút nhõng nhẽo vùi mặt vào hõm cổ cô hít lấy mùi hương ngọt ngào.

- Đừng, nhột chị.

- Thơm quá đi mất.

Thiên Phi bật cười đẩy cậu ra, Kiến Phong lì lợm mặt dày vùi càng sâu hơn vào hõm cổ non mềm, lâu lâu còn cắn nhẹ một cái tạo cảm giác ướt át. Tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên, Thiên Phi nhướn người khẽ nhìn qua khiến cậu bật cười.

- Không có cô nào đâu mà nhìn.

- Ai mà biết em chứ.

Buông cô ra cầm lên chiếc điện thoại. Màn hình hiện tên một cậu bạn thân liền khiến cậu chột dạ. Gãi gãi mũi vài cái mới bắt máy nhưng ánh mắt vẫn nhìn qua cô. Nhận thấy ánh mắt hơi nghiêm nghị từ phía người phụ nữ quyền lực thế là cậu đành phải mở loa ngoài trong lo sợ.1

- Tôi nghe.

"Oa, lão đệ của tôi cuối cùng cũng bắt máy."

- Ừm, có chuyện gì sao?

Tần Kiến Phong mắt vẫn nhìn Thiên Phi, còn cô thì một chút cũng không quan tâm. Vẻ bề ngoài vẫn ung dung ăn trái cây và xem phim như thể không có chuyện gì nhưng thật chất thì não và tai đã bật chế độ lắng nghe và xử lý thông tin âm thanh từ người bên cạnh. Kiến Phong biết chắc có chuyện không hay sắp xảy đến nhưng chạy thì cậu biết chạy đi đâu. Âm thanh bên kia đều đều vang lên khiến trán cậu đổ đầy mồ hôi hột.

"Đã quá lâu không thấy cậu đi uống cùng tụi này nên ông đây hôm nay muốn rủ cậu đi làm vài ly. Nói cho cậu nghe, hôm nay toàn mỹ nữ chân dài, da dẻ mịn màng, vòng nào cũng căng đét."1

- Ha... hôm nay tôi bận rồi.

"Tiếc vậy, mấy em hôm nay ngon lắm đấy, không đi đừng có tiếc đấy nhé."

- Không đi, không đi. Tôi ở nhà.

Nhanh chóng tắt máy, cậu nhìn qua Thiên Phi chỉ thấy một khuôn mặt đen sì. Tưởng như chỉ cần châm ngòi một chút là có thể phát nổ. Cách tốt nhất vẫn nên là im lặng, không nên nói gì thì vẫn là tốt hơn. Thiên Phi im lặng một chút nhìn qua cậu khẽ cười.

- Không đi sao?

- Không đi... em ở nhà với chị.

- Dạo này cũng rất ít đi chơi, hôm nay chị cho em đi.

Tần Kiến Phong khẽ nuốt nước bọt. Nói là vậy chứ cậu thử gật đầu đứng lên xem. Mật ngọt này chính là có độc... mà không, phải là có rất nhiều độc.

- Em không đi, chỉ ở nhà với chị.

- Đi đi, mấy em rất ngon nha.

- Em có bao giờ như vậy đâu... trước giờ cũng chỉ uống rượu.

- Và có gái ngồi bên cạnh?

- Không... à thì có.

Tính chối bay bảy vậy mà ánh mắt cô khômg chút nhân từ bắn thẳng vào mắt cậu mấy tia lửa. Mặc dù cậu không đi nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu. Nghĩ tới lúc trước có mấy ả ỏng ẹo bên cạnh cậu là cô lại muốn nổi nóng.

- Em có giỏi thì cút đi!

- Ơ chị... em đã bảo là không đi mà. Từ lúc gặp chị đã đi đâu... em ở nhà ngoan ngoãn với chị.

- Em hôm nay đừng ôm chị ngủ, đi chỗ khác mà ngủ, về nhà em mà ngủ!

Vừa nói cô vừa đứng dậy tiến ra ngoài cửa. Bực tức mở cửa ra nhìn cậu trong tức giận.

- Mau ra ngoài.

- Kìa chị... em đâu làm gì đâu.

- Không muốn thấy mặt em, về nhà em mà ngủ. Không muốn về nhà thì đi chơi với mấy ả chân dài, ngon nghẻ của em.

- Em có nói là em đi đâu, bực thật đấy!

Tần Kiến Phong hơi chút khó chịu gắt nhẹ, Thiên Phi càng tức giận hơn. Cô một mực đứng đó, nhất định muốn đuổi cậu đi. Tần Kiến Phong chống nạnh hít một hơi sâu.

- Bây giờ chị có vào nhà không?

- Không, em mau cút khỏi đây!

- Yaaa, điên lên mất!

Tần Kiến Phong bước lại bế bổng cô lên, đá mạnh cánh cửa đóng lại. Thiên Phi gắt lên vùng vẫy.

- Làm gì vậy? Thả chị xuống rồi cút khỏi đây.

- Yên nào, té bây giờ.

Đặt cô nằm xuống sofa, chính cậu đè lên còn không quên nhíu nhẹ mày trách móc.

- Sao lại giận dỗi, em đã đi đâu?

- Híc... em là tên trăng hoa...

Thiên Phi bất chợt khóc lên, hình như trong cô luôn rất sợ, sợ một ngày Tần Kiến Phong bỏ cô đi, sợ ngày cậu không còn quan tâm cô nữa, sợ rằng bản thân cô cũng như những cô gái khác, khi cậu chán rồi sẽ lập tức bỏ rơi. Kiến Phong hít một hơi sâu, dường như cậu có thể đọc ra những suy nghĩ của cô. Cậu biết cô có bao nhiêu lo lắng về mình, quá khứ của cậu thật sự đã là một lỗ hổng lớn trong lòng Thiên Phi rồi. Lau đi hàng nước mắt cho cô, Kiến Phong khẽ thở dài.

- Đồ ngốc, em chỉ yêu mình chị. Lúc trước đúng là em có những thói quen không tốt, nhưng em xin thề là từ lúc gặp chị, em chỉ có duy nhất một mình chị. Ngoài kia bây giờ có bao nhiêu cô ngực nở, eo thon thì cũng không liên quan tới Tần Kiến Phong em... Lục Thiên Phi, trái tim này chỉ có chị.

Nước mắt Thiên Phi trào ra, chính cô cũng không hiểu sao bản thân lại lớn tiếng xua đuổi cậu. Thút thít một chút mới dám ngước mắt lên nhìn cậu.

- Chị xin lỗi...

- Xin lỗi thì chuộc lỗi.

- Chuộc lỗi... làm sao?

- Cởi đồ ra là được.

Thiên Phi bật cười hơi ngại đánh nhẹ lên ngực cậu. Kiến Phong nhếch nhẹ môi cúi xuống hôn vào môi cô, bàn tay tìm đến chiếc remode tắt đi bộ phim đang chiếu. Tay thuận thế luồn vào váy ngủ, xoa nắn chiếc eo thon mềm.

- Bảo bối, chị là ngon nhất!

- Ưm... vào phòng đã...

- Chúng ta thay đổi cảm giác!

Kiến Phong giọng đã khàn đục đi không ít. Bàn tay mạnh mẽ trấn lột từng mảnh vải một trên người cô. Đến khi hai cơ thể trần trụi mới bắt đầu nhẹ nhàng dụ dỗ.

- Tối nay, em muốn hết đêm.

- Tham lam.

- Chịu nhé!

- Còn xem em có đủ sức hay không?

Tần Kiến Phong bật cười, một phát liền xâm nhập vào sâu trong nơi mẩn cảm. Đêm đó, bọn họ cuồng nhiệt không biết bao nhiêu lần, chỉ biết rằng từ sofa phòng khách đến giường ngủ, đâu đâu cũng có mùi vị của tình yêu cuồng nhiệt.

*Tại Hàn Gia*

An Nhi trở về nhà sau một tuần nằm bệnh viện. Dự kiến sẽ xuất viện sớm hơn nhưng mà ông bố trẻ Hàn Võ Ngôn muốn đảm bảo cho con thật tốt nên mới để mẹ con An Nhi ở lại bệnh viên lâu như vậy, tiện cho các bác sĩ thăm khám. Cả ngày dài chăm mom tiểu công chúa khiến cô vui vẻ. Tưởng trừng tất cả đều sẽ ổn nhưng rồi chuyện gì tới cũng phải tới.

Đêm nay, Hàn Võ Ngôn vừa tắm rửa xong. Trên người anh chỉ độc nhất chiếc áo choàng tắm. Nhìn con ngủ ngon lành trong nôi, khóe môi anh cũng cong lên hạnh phúc. Tiến lại vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau. An Nhi giật mình chỉnh lại chăn cho con

- Anh tắm xong rồi sao?

- Ừm, con ngủ ngon như vậy... mẹ An Nhi vất vả rồi.

An Nhi lắc đầu khẽ cười, cánh tay anh bất giác siết chặt khiến cô trợn tròn mắt.

- Anh sao vậy?

- An Nhi...

Anh cầm lấy tay cô đặt lên tiểu huynh đệ của mình. An Nhi giật mình rụt tay lại, môi anh bắt đầu mơn chớn vành tai mẩn cảm của cô.

- An Nhi, nó nhớ em rồi.

- Ông xã... chúng ta để sau đi... hơn nữa... em mới sinh... bên dưới vẫn chưa ổn định...

- Em giúp anh bằng tay thôi, cho anh ngắm cơ thể em là được. Anh biết bên dưới của em chưa thể mà.

- Nhưng mà... hôm nay em mệt...

Hàn Võ Ngôn nghe cô mệt liền hốt hoảng lo sợ. Anh đưa tay sờ trán cô rồi lại nhìn ngó xung quanh cơ thể.

- Em không khỏe chỗ nào sao?

- A... không có... lúc trưa con không chịu ngủ... nên em hơi mệt.

Võ Ngôn thở phào ra bên ngoài, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.

- Làm anh sợ chết mất. Không sao, mệt thì chúng ta đi ngủ thôi.

- Đợi em vào đánh răng đã.

Hàn Võ Ngôn buông cô ra ừ một tiếng bước lại giường nằm xuống. An Nhi bước vội vào nhà tắm, cô đặt tay lên ngực trái lo sợ. Nỗi ám ảnh về cơ thể khiến cô mất đi sự tự tin. Cô sợ anh nhìn thấy những vết rạn trên bụng mình sẽ chán ghét và không hứng thú với cô nữa.

Tiến lại gương nhà tắm, An Nhi vén áo mình lên nhìn chiếc bụng phẳng đầy vết rạn nứt. Cô lo sợ bản thân mình xấu đi trong mắt anh, cô sợ anh ra ngoài sẽ có những người phụ nữ khác xinh đẹp hơn cô.

Vội thoát ra những suy nghĩ của chính mình. An Nhi liên tục vỗ nước vào mặt để lấy lại sự tỉnh táo. Vệ sinh cá nhân xong, cô bước ra ngoài thấy anh đang ngồi trên giường đọc sách. Leo lên giường, cô vội ôm chặt lấy anh như sợ rằng anh sẽ biến mất. Hàn Võ Ngôn khẽ cười gấp quyển sách lại đặt qua tủ đầu giường, anh dịu dàng nằm xuống ôm lấy cô.

- Sao vậy?

- Không có, chỉ muốn anh ôm em ngủ.

Khóe môi Hàn Võ Ngôn cong lên, anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. An Nhi tận hưởng sự dây dư của anh nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng. Hàn Võ Ngôn ôm lấy cô, cả hai cũng dần phả ra hơi thở đều đều chìm vào cơn mộng mị.

"Võ Ngôn, đừng bỏ em!"

"Bỏ ra đi, con đàn bà xấu xí."

"Không, không... Võ Ngôn..."

Hàn Võ Ngôn khuất bóng cùng người phụ nữ nóng bỏng khiến cô gục xuống sàn nhà đau khổ. An Nhi liên tục lắc đầu gọi tên anh

- Võ Ngôn... không... không... đừng mà...

Cô ngồi bật dậy ôm chặt lấy đầu mình. Hàn Võ Ngôn vì tiếng động mạnh cũng bật dậy theo. Anh nhíu mày mở đèn ngủ lo lắng nhìn cô.

- An Nhi, em sao vậy?

Cô không biết nên làm gì vội vàng ôm chầm lấy anh thít thít. Võ Ngôn đưa tay vuốt ve bờ lưng nhỏ.

- Đừng khóc, nói anh nghe có chuyện gì?

- Võ Ngôn, nếu sau này em xấu đi... anh vẫn sẽ yêu em chứ?

- Em nói gì vậy? Đồ ngốc, trong mắt anh em lúc nào cũng đẹp.

- Híc... em không muốn mất anh đâu...

- Anh ở đây, không đi đâu cả. Ngoan...

Đêm ấy, Hàn Võ Ngôn dỗ dành cô mãi mới có thể khiến cô quay trở lại giấc ngủ. Nhưng mà hiện tại thì anh không thể ngủ thêm nữa, người phụ nữ của anh rốt cuộc là bị cái gì vậy?

Tiến ra ngoài ban công, Hàn Võ Ngôn gọi điện cho ai đó. Anh nhàn nhạt nhìn bầu trời đêm kể lại tất cả mọi chuyện cho ai đó nghe. Đôi chân mày của anh càng lúc càng nhíu lại.

- Trầm cảm sau khi sinh sao? Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ!