Hàn Võ Ngôn khi biết mình sắp được làm ba liền như kẻ giở hơi cứ cười suốt. An Nhi vẫn chăm chú ngồi đếm tiền mặc anh cứ hát đi hát lại bài ca "Bố là tất cả". Đếm hết cọc này qua cọc khác nhưng mà mấy con số không chịu nằm yên cứ nhảy lung tung theo nhịp hát của anh khiến cô bực mình quát lớn.
- Hàn Võ Ngôn, anh có im miệng cho em đếm tiền không hả?
- Ây, em nổi giận này, tốt lắm... tốt lắm, hãy tiếp tục nổi giận nhiều hơn nữa.
An Nhi không hiểu chuyện gì, nhìn qua anh rồi lại tiếp tục đếm tiền đám cưới. Hàn Võ Ngôn vui vẻ vu vơ hát tiếp khiến cô một lần nữa mất tập trung.
- Hàn Võ Ngôn, lời em nói anh bỏ ngoài tai đấy à?
- Em nổi giận thật kìa, vợ anh đúng là có bầu thật rồi.
- Anh bị giở hơi đấy à?
Hàn Võ Ngôn lắc lắc đầu ngồi xuống bên cạnh, vòng tay rắn chắc mở rộng ra ôm lấy cô từ đằng sau. Trên môi của anh bây giờ là trường tồn với nụ cười không tắt, ông bố trẻ này cũng quá hào hứng rồi.
- Để anh nói cho em nghe, bà bầu rất dễ nổi nóng, cũng rất dễ thay đổi tâm sinh lý. Trong người lúc nào cũng khó chịu, bực bội. Em như vậy chính là thật sự mang thai, chính xác đang mang thai.
Trần An Nhi đen mặt lại thở dài thoát khỏi vòng tay anh. Cô bước xuống giường, tiến lại bàn trang điểm, mở ra hộp tủ ngay bên dưới, lấy ra tờ giấy kết quả thai nhi. Tiến lại đưa qua anh, cô thật muốn đánh anh vài cái cho anh bớt ngáo ngơ lại.
- Kết quả thai nhi, em thật sự 100% có thai, anh đừng có ngồi đó làm mấy trò ngớ ngẩn nữa được không?
Hàn Võ Ngôn nhìn tấm hình đen trắng không rõ ràng. Chỉ vào *** *** *** trên đó, anh ngước lên tò mò hỏi cô.
- Cái này là tiểu Bảo Bối của chúng ta sao?
- Vâng, em thật sự đã mang thai. Chúng ta thật sự đã lên thiên chức làm ba và làm mẹ.
- Bà xã, cảm ơn em... cảm ơn đã tặng cho anh món quà lớn như vậy trong ngày cưới của chúng ta.
An Nhi khẽ cười ngồi xuống ngắm nhìn hình ảnh thai nhi của mình. Cô cũng rất vui, cũng đang rất mong ngóng từng ngày có thể chào đón con ra đời. Cô không có mẹ, không biết tình cảm mẹ con như thế nào, nhưng cô chắc chắn sẽ trở thành người mẹ tốt, yêu thương và cho con có một mái ấm trọn vẹn nhất.
- Vợ à, em đói không?
- Ừm, một chút.
- Em muốn ăn gì không? Anh xuống nhà làm cho em.
- Em muốn ăn xoài chua với mắm đường. Trong tủ lạnh đã có sẵn xoài rồi, em đã dặn quản gia Khương mua cho em đó. Anh chỉ cần gọt, cắt nhỏ và pha nước mắm cho em thôi.
- Được, đợi anh.
Yêu thương hôn lên trán cô, anh bước xuống nhà tìm kiếm bịch xoài bên trong tủ lạnh. Vợ bầu thèm chua thì sẽ có anh chồng tận tâm biết gọt xoài bên cạnh.
Lúc này, quản gia Khương từ trong phòng bước ra. Nhìn thấy anh đang loay hoay trong bếp lại khó hiểu bước vào.
- Cậu chủ làm gì vậy? Có cần tôi giúp gì không?
- An Nhi muốn ăn xoài nên tôi gọt cho cô ấy thôi. Ômg nghỉ ngơi sớm đi.
- À vâng, xoài này tiểu thư dặn tôi mua từ ngày hôm kia. Còn xanh và chua lắm nhưng tiểu thư lại khen ngon. Khẩu vị tiểu thư chẳng biết sao lại thay đổi, lúc trước đâu thích mấy loại trái cây như này.
Là người chăm sóc An Nhi từ nhỏ nên quản gia Khương rất rõ về sở thích ăn uống của cô. An Nhi là người có niềm đam mê bất tận với trái cây nhưng cô lại không mê các loại trái cây mang tính nhiệt và chua. Hàn Võ Ngôn vẫn tận tình cắt xoài, khóe môi anh khẽ cong lên.
- Không phải thay đổi khẩu vị, mà là thay đổi tâm sinh lý.
- Sao ạ?
- An Nhi đang mang thai nên có chút thay đổi thôi.
- Sao cơ... tiểu thư mang thai sao...
Quản gia Khương lắp bắp nói không rõ chữ, ông là đang hạnh phúc đến mức không biết nên nói gì. Khóe mắt ông cay cay, chớp một cái đã long lanh nước khiến Hàn Võ Ngôn bật cười.
- Phải rồi, ông đừng có nói là đang khóc đó nha.
- Tôi... tôi thật sự đang rất vui.
- Quản gia Khương, tôi biết ông đang nghĩ gì. Đối với tôi hay đối với An Nhi, ông như một người cha... một người mà chúng tôi luôn tôn trọng. Sau này, hãy trở thành ông của đứa nhỏ... tiếp tục chăm sóc đứa nhỏ như cách mà ông đã làm với chúng tôi. Chắc chắn đứa trẻ sẽ rất hạnh phúc, vì có ba mẹ và có cả ông nội.
- Cậu chủ... cảm ơn cậu.
- Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, tôi mang xoài lên phòng cho An Nhi.
- Dạ vâng.
Đĩa xoài đầy ụa mang lên phòng, An Nhi đếm tiền nhìn thấy anh liền hào hứng cầm lên một miếng xoài, cắn một phát đã hết hơn phân nửa. Hàn Võ Ngôn ngồi xuống bên cạnh vén mái tóc cô qua mang tai.
- Ngon lắm sao?
- Đúng rồi ạ, anh ăn không?
Hàn Võ Ngôn há miệng, An Nhi vui vẻ đút miếng xoài cho anh nhưng nhanh chóng mặt Võ Ngôn đã nhăn lại mất kiểm soát. Xoài này cũng quá chua rồi, vậy mà An Nhi có thể bình thản ăn như thể chúng ngon lắm vậy.
- Bà xã, chua quá. Em ăn ít thôi, sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.
- Ngọt mà anh.
An Nhi thản nhiên khen ngọt làm anh cũng cứng họng. Quả nhiên là người bầu thì cái gì cũng khác. Hàn Võ Ngôn lắc đầu đặt đĩa xoài xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Em ăn đi... anh không thể nữa đâu...
- Vậy em ăn một mình.
Nhai nhóp nhép một lúc mà đĩa xoài đã vơi đi không ít. Hàn Võ Ngôn vì xót cho bao tử vợ yêu nên đành ngăn cản không cho cô ăn thêm. Còn tận tình pha thêm một ly sữa ấm cho cô.
- Em uống tạm sữa có sẵn nha, ngày mai anh sẽ đi mua sữa bà bầu cho em.
- Vâng, ông xã của em là chu đáo nhất.
- Khéo nịnh thôi, đi ngủ sớm nào.
An Nhi gật đầu đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi ra giường nằm ôm lấy anh. Cuộc sống vợ chồng trong ngày đầu tiên đã quá đỗi hạnh phúc. Mong rằng cuộc sống của họ mai sau vẫn tốt đẹp như vậy, bọn họ sẽ là một gia đình, một mái ấm hoàn chỉnh.
An Nhi và Hàn Võ Ngôn hạnh phúc trong căn biệt thư riêng thì Tần Kiến Phong và Thiên Phi lại vô cùng cẳng thẳng tại căn chung cư của cô.
- Tần Kiến Phong, hôm nay cậu về nhà đi.
- Cho em ngủ nhờ một đêm nay thôi.
Thiên Phi hôm nay rất mệt, có vẻ do dạo gần đây công việc của cô bị đày lại. Ngày ngày tăng ca nên khiến tâm trạng không được tốt.
- Tôi bảo cậu về là cậu về.
- Em xin lỗi mà, hay em nấu gì cho chị ăn nha.
- Đủ rồi!
Lục Thiên Phi bất chợt quát lớn khiến Tần Kiến Phong khó hiểu.
- Hôm nay, chị làm sao vậy?
- Không phải việc của cậu.
- Nhưng mà có chuyện gì?
- Sao cậu phiền phức quá vậy nhỉ? Tránh xa tôi ra đi!
Tần Kiến Phong chỉ muốn quan tâm cô nhưng lại bị cô tuyệt tình hất ra. Cậu nhíu mày, ánh mắt dâng lên một tầng cảm xúc lạ khiến Thiên Phi khó đoán.
- Chị thật sự nghĩ em phiền phức sao?
- Tôi...
- Lục Thiên Phi, trước đây em thật sự là một kẻ đào hoa, đa tình. Nhưng kể từ khi gặp chị... Tần Kiến Phong em đã hoàn toàn trở thành người khác. Em nông nỗi, ngông cuồng với cả thế giới... nhưng em luôn muốn giành sự ấm áp và yêu thương cho chị. Em đã cố gắng thay đổi từ cách xưng hô đến tính cách đều hướng đến mục đích duy nhất là chị.
- ...
- Em yêu chị ngay từ những cái nhìn đầu tiên, theo đuổi chị theo từng ngày từng tháng... nhưng em nhận ra... cho dù em có làm gì đi nữa... thì hình như trái tim của chị cũng không thể rung động... ngược lại càng khiến chị phiền toái hơn vì em... xin lỗi... thời gian qua phiền chị rồi...
Tần Kiến Phong cúi đầu 90° trước cô. Đứng thẳng người dậy, cậu cầm theo áo khoác bước ra ngoài. Lục Thiên Phi đứng đấy, cô không phải có ý đó cơ mà. Nghe những lời từ Tần Kiến Phong lại khiến cho trái tim cô đập loạn xen kẽ với những lần thắt nhẹ.
Hạ người xuống sofa, Thiên Phi thẩn thờ nghĩ về cậu. Có phải cô đã quá đáng với cậu lắm hay không. Cứ như vậy, cô ngồi đã hơn hai tiếng đồng hồ. Giờ này cũng đã 9 giờ tối, Thiên Phi thở dài bước vào trong tắm rửa. Quay trở ra chưa kịp sấy đi mái tóc ướt sũng đã có tiếng chuông điện thoại vang lên quấy nhiễu. Nhìn danh bạ thân quen đập vào mắt, cô hít sâu bắt máy.
- Chẳng phải giận tôi rồi sao?
"A, chào chị. Cho hỏi chị có phải Lục Thiên Phi không ạ?
- Vâng, là tôi. Mà cậu là ai, sao lại cầm điện thoại của Tần Kiến Phong?
"Em là bạn của cậu ấy, Tần Kiến Phong say sỉn liên tục làm loạn. Cả buổi chỉ gọi tên chị và uống rượu. Đã uống rất nhiều rồi, còn như vậy em sợ cậu ấy không ổn."1
- Cậu đang ở đâu?
Bên kia cho cô một cái địa chỉ. Lục Thiên Phi ậm ừ nhanh chóng cầm theo áo khoác ra ngoài. Cả quãng đường đến quan rượu, Thiên Phi liên tục mắng chửi Tần Kiến Phong. Thế nhưng chẳng ai biết, trái tim cô giờ đây vì cậu mà lo sợ, vì cậu mà đau lòng.
Vừa đậu xe trước cửa quán bar, Thiên Phi chạy nhanh vào bên trong quán tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Lúc tìm thấy cậu đã thấy cảnh tượng, Tần Kiến Phong gục mặt xuống bàn, bờ vai run rẩy từng đợt. Hình như là cậu đang khóc
- Lục Thiên Phi... làm ơn cho tôi một cơ hội... tôi yêu chị mà... Thiên Phi...
- ...
- Thiên Phi... có phải tôi trẻ con quá nên chị chán ghét tôi đúng không?
Lục Thiên Phi cứ đứng như vậy lắng nghe những lời lảm nhảm của cậu. Có phải cô đã quá khắt khe với trái tim mình, quá khắt khe với cậu trai này rồi không? Bất chợt, Kiến Phong bật dậy tiếp tục rót rượu vào cổ họng đắng chát. Những cậu bạn xung quanh ngăn cản nhưng cậu vẫn một mực đổ thứ chất lỏng dễ chịu này vào người. Lục Thiên Phi chau mày bước lại giật ly rượu từ cậu, chính mình một ngụm lớn đã hết cạn ly rượu khiến cả Kiến Phong và lũ bạn của cậu ngơ ngác
- Chị...
- Ai cho phép cậu uống rượu?
- Em... xin lỗi.
- Cho cậu ba giây theo tôi về nhà, bằng không hôm nay ngủ ngoài đường.
Lục Thiên Phi bỏ đi, Kiến Phong gấp gáp đuổi theo. Lũ bạn của cậu thì ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
- Chị ấy là Lục Thiên Phi mà Kiến Phong nhắc nãy giờ sao?
- Chị ấy xinh đẹp thật...
- Nhưng cậu ta... từ khi nào lại sợ gái như vậy?1