Thiên Phi giữa đêm vì tiếng sấm mà giật mình ngồi bật dậy. Tần Kiến Phong theo đó cũng tỉnh giấc. Cậu ngồi dậy đưa mắt nhìn cô đầy lo lắng.
- Chị sao vậy?
- Không sao... chỉ là... tôi sợ sấm.
Kiến Phong nhíu nhẹ mày, đưa tay kéo cô vào lòng liên tục vuốt ve. Thiên Phi ban đầu có chút run rẩy nhưng rồi cũng dần lấy lại bình tĩnh trong lòng cậu. Kiến Phong thở nhẹ ra, yêu thương hôn nhẹ lên tóc cô.
- Ngủ nhé, em ôm chị ngủ.
- Ừm.
Kiến Phong buông cô ra để cô nằm xuống giường, cậu ân cần đắp chăn lên tận ngực cho cô, nằm xuống bên cạnh, đưa tay kéo cô vào lòng.
- Đừng sợ, em ở đây với chị.
Thiên Phi vòng tay ôm chặt lấy cậu, mắt nhắm nhẹ lại bình yên đi vào giấc ngủ. Có lẽ cậu đã làm cho cô cảm thấy yên tâm và bình tĩnh trở lại. Kiến Phong biết cô đã ngủ mới có thể thở phào nhẹ nhõm tiếp tục ôm lấy cô.
Sáng hôm sau, tại biệt thự rộng lớn của Hàn Gia. An Nhi lờ mờ tỉnh dậy, cả đêm hôm qua không thể ngủ, chỉ muốn suy nghĩ đến việc cùng anh kết hôn. Nằm nghiêng mình nhìn ngắm anh, An Nhi hít một hơi sâu.
- Nên làm gì đây?
Hàn Võ Ngôn tỉnh dậy, nhìn thấy cô liền nở nụ cười. Tay anh ôm nhẹ vòng eo nhỏ của cô trong hạnh phúc.
- Buổi sáng tốt lành.
- Cảm ơn anh.
Võ Ngôn khẽ cười đặt lên trán cô một nụ hôn. Anh ngồi dậy tiến vào phòng tắm mà cô vẫn còn thẩn thờ. Họ bây giờ cũng hệt như cặp vợ chồng, nhưng sao bất giác cô lại muốn nhiều hơn. Đặt tay lên bụng mình, cô nhớ đến cặp vợ chồng hôm qua. Ánh mắt và nụ cười của họ khi nhắc đến tiểu thiên thần thật đẹp. Nếu cô và Hàn Võ Ngôn có con cùng nhau thì sẽ ra sao? Nhưng nếu muốn có con, cô cần phải kết hôn trước, phải cho con cô có tên trong hộ khẩu, có tên mẹ là Trần An Nhi và tên cha là Hàn Võ Ngôn.
- Võ Ngôn... anh cầu hôn em lại đi.
Thẩn thờ mãi thì Hàn Võ Ngôn cũng đã ra ngoài, anh tiến lại nhìn cô, hơi chút khó hiểu kèm chút lo lắng.
- An Nhi, em sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?
- Hả? Không có, em chỉ đang nghĩ xem hôm nay có việc gì cần làm thôi.
- Được rồi, vệ sinh cá nhân trước đã. Công việc đầu tiên của em là phải ăn thật no, như vậy mới có sức cho ngày mới.
An Nhi ngồi dậy nghe lời anh vệ sinh cá nhân. Chọn cho mình bộ váy công sở thoải mái, cô bước ra ngoài uể oải ôm lấy anh.
- Võ Ngôn...
- Hửm?
- Em yêu anh.
Võ Ngôn bật cười hôn chụt vào môi cô, cả hai bước xuống nhà cùng nhau ăn sáng. Mỗi ngày mới tới, chỉ cần mở mắt ra đã nhìn thấy nhau, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi làm, đã là những hạnh phúc, ngọt ngào.
Bên đây nhẹ nhàng, tình cảm thì bên kia lại ồn ào, náo nhiệt. Lục Thiên Phi an yên ngủ trong lòng Kiến Phong đến mức không nghe cả báo thức. Cả hai tỉnh dậy đã là 6 giờ sáng. Thiên Phi nhìn đồng hồ giật mình hét lớn nhảy xuống giường.
- Aaa, trễ giờ tôi rồi. Cậu không biết nghe báo thức gọi tôi dậy sao?
- Em có nghe gì đâu chứ, còn sớm mà.
- Sớm cái đầu cậu, biết tôi còn bao nhiêu thứ để làm không hả?
- Chị ồn ào quá đi, chị nhiều việc thì em cũng nhiều việc mà.
Thiên Phi vệ sinh cá nhân xong bước ra ngoài liếc xéo cậu. Cô còn cần tìm kiếm phụ kiện phối đồ nữa, không có thời gian để đôi co với tên lắm lời như cậu.
Tần Kiến Phong uể oải bước xuống giường, vào phòng tắm tìm kiếm vài dụng cụ cá nhân. Thiên Phi bên ngoài liên tục tìm kiếm mấy thứ phụ kiện linh tinh của mình.
- Quái lạ, cái đồng hồ hôm qua của mình đâu rồi nhỉ? À phải rồi, trên kệ phòng tắm.
Tiến lại phòng tắm tìm kiếm chiếc đồng hồ nhưng lại phát hiện Tần Kiến Phong đang sử dụng bàn chải đánh răng của mình. Đã vậy còn rất thản nhiên, ung dung như thể đồ của cậu. Thiên Phi tức giận muốn giật lại nhưng không đọ lại sức của cậu.
- Này, ai cho cậu cái quyền lấy bàn chải của người khác hả?
- Yên nào, chị xem còn cái bàn chải nào đâu? Em cũng đâu thể để miệng như vậy đi làm.
- Mẹ nó, cậu có thể súc miệng rồi xuống dưới chung cư mua cơ mà.
- Như vậy tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc.
- Cậu... đánh răng xong thì bỏ luôn cái bàn chải đó vào thùng rác cho tôi.
Thiên Phi tức giận cầm chiếc đồng hồ trên kệ bỏ ra ngoài. Tần Kiến Phong như bỏ ngoài tài, vui vẻ tiếp tục đánh răng. Xong xuôi cũng nhanh nhẹn bước ra ngoài bếp. Nhìn cô ốp trứng lại vui vẻ tiến lại.
- Em muốn ăn lòng đào.
- Tôi thích ăn chín.
- Nhưng lòng đào ngon hơn.
- Vậy cậu tự vào mà nấu.
- Em lười mà.
- Lười thì ăn trứng chín.
Cãi qua cãi lại cuối cùng vẫn theo ý cô ăn trứng chín. Tần Kiến Phong bất mãn nhưng làm gì được ngoài chấp thuận. Ăn xong, Thiên Phi vẫn không hết bực tức, vừa rửa chén vừa cằn nhằn cậu.
- Cậu đã bỏ cái bàn chải đó vào thùng rác chưa? Lần sau, cậu đừng có tùy tiện như vậy, cậu biết như vậy là không được không hả?
Tần Kiến Phong đang sắp xếp đồ trong tủ lạnh lại cho cô, nghe cô càm ràm cũng rất mệt mỏi. Cậu tiến lại nhìn cô hít một hơi sâu.
- Thiên Phi.
- Gì?... ưm...
Cô chỉ vừa kịp quay đầu lại đã bị Tần Kiến Phong cướp đoạt môi lưỡi. Trước giờ luôn là những nụ hôn phớt đầu môi nhưng hôm nay cậu lại cả gan cuốn cô vào nụ hôn sâu. Lưỡi cậu tinh ranh luồn vào bên trong khoang miệng cô quấy đảo, chiếm lĩnh mọi tiện nghi trong khoang miệng ẩm ướt. Thiên Phi tay dính đầy xà bông chỉ biết cứng nhắc trên không trung, không tài nào chống cự. Dứt nụ hôn, Kiến Phong nhếch nhẹ môi hôn chụt thêm phát nữa.
- Nước bọt của em không tồi đúng chứ?
- Cậu, muốn chết hả?
- Được rồi, dọn rửa nhanh lên, em đưa chị đi làm.
Thiên Phi muốn mắng không được, chửi cũng không xong nên đành quay lại rửa chén đĩa. Chỉ là dư vị trong miệng cô thật tốt, trong lòng bất giác lại vui vẻ khác thường. Kiến Phong nhìn cô quay lại sắp xếp tiếp tủ lạnh, trên môi vẫn là những dư vị đặc biệt mà cậu không muốn quên.
An Nhi cả đoạn đường đi làm đều thẩn thờ, vừa lên tập đoàn đã chạy bay qua phòng tìm Lục Thiên Phi. Cô lủi thủi khiến Lục Thiên Phi khó hiểu.
- Làm sao thế?
- Thiên Phi này, em muốn kết hôn.
- Cái gì? Kết hôn á!
Lục Thiên Phi hét lớn khiến cô hốt hoảng đưa tay bịt miệng Thiên Phi lại. Cô đang giấu không hết mà bà chị của cô lại còn to mồm.
- Nhưng không phải em bảo em chưa muốn kết hôn sao?
- Thì đúng là lúc trước em chưa muốn nhưng bây giờ thì khác. Em tự dưng lại muốn kết hôn cùng Võ Ngôn, danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân Hàn Gia, làm mẹ của con anh ấy.
- Cho nên...
- Cho nên em muốn cầu hôn anh ấy. Chị mau giúp em nghĩ cách đi.
Lục Thiên Phi cầm tập tài liệu đánh lên đầu cô. An Nhi bĩu môi liền bị bà chị yêu thương bóp mỏ lại trách mắng.
- Em đó, lúc người ta năn nỉ thì làm giá. Bây giờ lại vứt liêm sỉ đi cầu hôn người ta?
- Chị đừng la em nữa mà.
- Bây giờ mà cầu hôn... hay em rủ anh ấy đi du lịch đi.
- Đi du lịch á?
- Ừm, cầu hôn trên biển.
An Nhi suy nghĩ một chút liền lắc đầu không tán thành ý kiến. Hàn Võ Ngôn trăm công nghìn việc, sao có thể dễ dàng rủ đi du lịch. Lục Thiên Phi cũng gật gù.
- Này, hay em thử cầu hôn bằng một bữa tối thật lãng mạng ngay chính trong căn biệt thự của hai người đi.
- Được nhỉ? Khuôn viên vườn có vẻ ổn.
- Hợp lý đấy, để chị gọi nhờ Tần Kiến Phong rủ anh ấy đi chơi đêm cho dễ hoạt động.
- Vâng, vậy nhờ hết vào hai người.
- Được, được cứ để đó chị lo.
An Nhi vui vẻ trở về phòng mình. Cô suy nghĩ một lát cuối cùng là xin phép anh nghỉ việc ra ngoài. Bắt taxi tới khu trung tâm thương mại, An Nhi bước vào tìm đến một tiệm trang sức cưới đắt giá. Các sản phẩm ở đây đều mang một nét đẹp riêng biệt. Nhưng tầm mắt của An Nhi lại nhắm vào một cặp nhẫn cưới được đính đá cẩn thận.
Nhẫn nam được đính một hột kim cương xanh, nhẫn nữ lại tinh tế hơn mà kết đính từng viên một xung quanh chiếc nhẫn. An Nhi vừa nhìn khóe môi đã cong lên.
- Đôi nhẫn này đẹp thật.
- Tiểu thư thật sự rất biết nhìn đấy ạ, đôi nhẫn này không chỉ đẹp mà còn mang những ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Kim cương xanh vô cùng quý hiếm được tìm thấy tại Nam Phi này mang một ý nghĩa chân thật, bền bỉ, thanh bình và tinh khiết.
An Nhi khẽ cười đo kích cỡ tay và nhắm kích cỡ tay anh gật gù. Đôi nhẫn đắt đỏ được cô đặt hết tình yêu vào. Chỉ thật muốn có một buổi tối cầu hôn lãng mạng.
Trở về Hàn Thị, An Nhi vội giấu cặp nhẫn vào trong túi xách. Hàn Võ Ngôn bước qua phòng cô khẽ cười.
- Em đi đâu vừa về vậy?
- À, em ra ngoài mua thuốc dạ dày.
- Em đó, không ăn uống đều độ gì cả.
An Nhi tiến lại ôm lấy anh bắt đầu làm nũng. Hàn Võ Ngôn bất lực ngắt nhẹ mũi cô khiến cô bật cười.
- Võ Ngôn, em yêu anh.
- Gì vậy, bỗng dưng lại sến súa?
- Có đâu, chỉ là muốn thể hiện một chút tình cảm.
- A, anh sẽ chết mất nếu em cứ ngọt ngào như vậy.
Cô bật cười lớn đánh nhẹ lên người anh. Hàn Võ Ngôn kéo cô vào lòng. Cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô khiến cô ngựa nguậy một chút.
- Em không đứng yên được à?
- Không thích haha.
Hàn Vỗ Ngôn nhíu mắt lại khiến cô cười lớn giúc vào ngực anh trốn tránh ánh mắt mê hoặc ấy. Thế nhưng Hàn Võ Ngôn nào muốn buông tha, anh đưa tay nâng cằm cô lên, đôi môi mỏng áp lên môi cô bắt đầu dây dư.
*cốc cốc*
An Nhi trợn tròn mắt đẩy anh ra nhưng Hàn Võ Ngôn vẫn khăng khăng ôm lấy eo cô tiếp tục hôn sâu. Bị An Nhi đánh nhiều quá anh đành buông môi cô ra chau mày.
- Ai vậy?
Thiên Phi bước vào làm Hàn Võ Ngôn tức muốn ná thở.
- Em đó, tháng này cẩn thận trừ lương.
- Ơ...
Chưa hiểu mô tê gì thì Võ Ngôn đã bỏ ra ngoài. An Nhi cười gượng kéo Thiên Phi lại sofa bàn công việc.1
- Chị mặc kệ anh ấy đi.
- Khó hiểu thật.