Hàn Võ Ngôn sau những lần lâm trận không hồi kết chỉ biết cười ngu ngơ nhìn cô. An Nhi liếc nhẹ anh chống hông ngồi dậy. Cái eo đau nhức này chẳng phải thành quả của anh sao? Vậy mà cái tên mặt dày không biết điều kia cứ ngồi cười mãi không thôi.
- Anh cười cái gì?
- Anh là đang hạnh phúc vì có những giây phút tuyệt vời bên em.
- Anh đó, toàn làm em phải mệt thôi.
Võ Ngôn cười khì khì cọ hai chóp mũi lại với cô. Anh yêu thương hôn lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn ngọt ngào. Nhìn đồng hồ đã 11 giờ, Võ Ngôn ân cần đứng dậy bế bổng cô vào phòng tắm.
- Ngâm mình một chút, anh tắm rửa cho em rồi mình cùng đi ngủ.
- Vâng.
- Đợi chút, anh pha nước ấm cho em.
Đặt cô xuống sàn, Võ Ngôn tiến lại bồn tắm pha nước ấm cho cô. Nói về độ ân cần, chu đáo thì ai qua được người yêu của Trần An Nhi. Thả mình vào chiếc bồn ấm áp, An Nhi nhắm hờ mắt lại tận hưởng sự thoải mái.
Võ Ngôn để mặc cô ngâm mình, anh tranh thủ tắm rửa vệ sinh cá nhân rồi giúp cô tẩy rửa. An Nhi hình như đã rất mệt, cô thiếp đi trong lòng ngực của anh. Võ Ngôn vì thế cũng có chút khó khăn, anh lấy áo choàng tắm khoác vào cho cô, bế bổng cô lên bước ra vườn.
- Ngủ ngon, em yêu.
Bên đây hạnh phúc thì vẫn còn một bên ồn ào. Không gian yên ắng của biển đêm, chỉ còn nghe từng âm thanh sóng vỗ nhè nhẹ. Lục Thiên Phi ngồi trên tảng đá thẩn thờ ngắm biển. Người cô đơn như cô, chỉ khi cả thế giới đã chìm vào giấc ngủ thì cô mới được là chính mình. Một cô gái nhẹ nhàng, trầm tính và sâu lắng.
Cuộc sống của Thiên Phi chắc chắn sẽ rất yên lắng không chút náo nhiệt hay ồn ào. Nhưng mà đó là trước khi Tần Kiến Phong xuất hiện. Chẳng biết từ khi nào mà cậu đã xuất hiện sau lưng cô, còn nghịch ngợm hù lớn một cái khiến Thiên Phi thoát tim.
- Cậu bớt đùa giai được không?
- Một chút thôi, căng thẳng làm gì.
Thiên Phi liếc xéo cậu tiếp tục quay lại ngắm nhìn biển cả rộng lớn. Tần Kiến Phong ngồi xuống bên cô, ánh mắt ấm áp dần nhìn sang người con gái nhỏ nhắn.
- Chị có biết tôi đã tìm chị rất lâu rồi không?
- Tôi mượn cậu tìm tôi sao mà kể công?
- Hừ, chị đúng là vô tình và cứng nhắc.
Cầm lên một viên đá, Tần Kiến Phong ném mạnh xuống mắt biển. Cậu nhướn vai một cái, khóe môi cong lên nhìn qua cô.
- Nếu tôi rớt xuống biển... chị có cứu tôi không?
- Không.
- Con người chị máu lạnh vậy sao? Cho dù không có tình cảm thì cũng nên có tình người chứ.
- Tôi không biết bơi!
Thiên Phi nhẹ nhàng phun ra bốn chữ rồi đứng dậy bỏ đi khiến cậu bật cười. Chạy theo sau cô, Kiến Phong vui vẻ khoác tay lên đôi vai gầy.
- Vậy nếu biết bơi thì chị sẽ cứu tôi sao?
- Không!
- Tại sao chứ? Quá đáng thật đấy!
- Tại cậu ồn ào và phiền phức.
Thiên Phi rời đi, Kiến Phong bĩu môi choàng áo khoác của mình lên vai cô. Thiên Phi cũng không muốn đôi co thêm, bước đi vài bước lại nhìn qua cậu.
- Tại sao lại bám đuôi tôi?
- Vì tôi thích.
Thiên Phi bất giác im lặng bước đi làm Kiến Phong không hiểu chuyện gì. Quả thật, Thiên Phi rất khó đoán, Tần Kiến Phong cậu chọn theo đuổi Thiên Phi chính là chọn thử thách lớn lao và khó khăn. Nhưng mà dẫu sao thì cuộc đời cũng cần có những thử thách như vậy, vượt qua chúng chắc chắn cậu sẽ hạnh phúc.
Thiên Phi về tới phòng nhìn qua cậu, bàn tay nhẹ nhàng gỡ áo khoác trên vai xuống đưa qua Tần Kiến Phong.
- Cảm ơn, tôi ngủ trước đây.
- Tạm biệt, ngủ ngon, chị đẹp.
Thiên Phi đóng cửa lại, Tần Kiến Phong thở dài bước đi. Suy ngẫm một hồi cũng chỉ biết trách bản thân lúc trước đào hoa phong lưu, bây giờ phải lòng một cô gái cứng nhắc như Thiên Phi, phải chăng là quả báo?
Thích chị hay yêu chị cũng là cậu chọn, chỉ mong cậu sẽ kiên trì và cố gắng tới cùng. Tình yêu chắc chắn sẽ có trái ngọt, chỉ cần hôm nay chúng ta cố gắng ươm trồng.
Sáng hôm sau, An Nhi mệt mỏi nằm bệt trên giường, phần hông đau nhức thật sự không muốn làm thêm bất cứ việc gì. Hàn Võ Ngôn tỉnh dậy tranh thủ vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Trở ra ngoài nhìn cô còn vật vả trên giường, anh bật cười ngồi xuống cạnh giường khẽ cười hôn nhẹ lên trán cô
- Anh đi làm, nhớ dậy ăn sáng. Trưa sẽ về với em.
- Ưm... muốn ở cùng anh... hông rất nhức... muốn được anh xoa bóp...
Chất giọng còn chút ngái ngủ nhè nhè vang lên, An Nhi nhõng nhẽo vươn tay vòng qua ôm lấy cổ anh, Hàn Võ Ngôn khẽ cười ôm lấy cô vuốt nhẹ bờ lưng nhỏ an ủi. Cô gái nhỏ của anh cứ như vạy thì anh sao nỡ rời đi đây.
- Ngoan, ở phòng chờ anh. Hôm nay, ra ngoài đó rất nắng. Không tốt cho sức khỏe của em.
- Ừm, em biết rồi nhưng anh nhớ phải về sớm với em.
- Được, anh hứa, còn mệt không?
Hàn Võ Ngôn đưa tay tới eo cô xoa nắn. Hình như đêm qua anh hơi mạnh bạo bào mòn sức cô rồi. An Nhi dựa vào vai anh liên tục lắc đầu.
- Em không mệt, chỉ cảm thấy anh rất tuyệt.
- Tuyệt? Tuyệt cái gì cơ?
- Thôi đi, anh biết em ngại mà cứ trêu.
Hàn Võ Ngôn mặt dày, cả ngày chỉ muốn trêu chọc cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ đã đỏ ửng như hai trái cà chua chín, anh bật cười ngắt nhẹ chiếc má nhỏ.
- Được rồi, không trêu em nữa. Anh đi làm đây, nhớ dậy ăn sáng đấy!
- Em biết rồi, anh gọi gì lên vậy?
- Là bánh mì và ốp la, anh có gọi thêm sốt táo và sữa cho em đấy, nhớ ăn đầy đủ, anh thương.
- Nhưng anh đã ăn gì chưa?
- Anh ăn rồi, yên tâm, anh đi làm.
- Bye anh, ngày mới tốt lành.
Hàn Võ Ngôn mặc áo vest bước ra ngoài không quên một nụ hôn phớt lên môi cô như một lời chúc ngọt ngào buổi sáng. An Nhi nhìn khay đồ ăn sáng trên bàn do anh gọi, vừa muốn nghe lời anh lại vừa muốn ngủ. Đến cuối cùng là nghe theo sự mách bảo của bản thân mà lăn ra giường ngủ tiếp.
Hàn Võ Ngôn bước ra ngoài khu nghỉ dưỡng đã bắt gặp Tần Kiến Phong, cả hạ bắt đầu điều hành cho công nhân sửa chữa lại khu nghỉ dưỡng theo kế hoạch đã lên trước đó. Tần Kiến Phong nhíu nhẹ mày trước cái nắng gay gắt.
- Tôi nghĩ mình nên nâng cao thành tường thêm một chút, tránh để nước tạt vào mà cũng bảo đảm an toàn cho thực khách.
- Ừm, hợp lý đấy.
Lục Thiên Phi đứng bên cạnh cũng chỉ chăm chú xem từng bản kế hoạch một. Hôm nay, hình như Thiên Phi có chút trầm lắng lạ thường. Ai hỏi cô sẽ trả lời, còn không đều im lặng không hé lấy một chữ. Mà điều này lại gây ra sự khó chịu vô cùng cho Tần Kiến Phong.
Hàn Võ Ngôn trông ngóng một chút rồi bỏ đi. Anh cần phải giải quyết nốt các giấy tờ trên văn phòng nên mọi thứ đều nhờ lại vào Kiến Phong và Thiên Phi. Võ Ngôn vừa rời đi, Tần Kiến Phong đã nhân cơ hội kéo tay cô hỏi cho ra lẽ.
- Chị hôm nay làm sao vậy?
- Không liên quan tới cậu, tránh ra đi.
- Cái gì mà không liên quan? Chị tự dưng lại im lặng như vậy, người chồng tương lai như tôi đây nhất định là phải lo lắng.1
Lục Thiên Phi không trả lời, trực tiếp bỏ đi khiến cậu cau mày. Rõ ràng là sáng giờ cậu vẫn chưa giở trò gì, tự dưng lại cáu bẩn. Kiến Phong đứng đó nghĩ ngợi đủ chuyện cũng không thể tìm ra lý do cho sự khó chịu của Thiên Phi.
Chuyện này không phải chỉ lập đi lập lại vài ba ngày. Đã hẳn một tuần, Lục Thiên Phi coi Tần Kiến Phong như không khí. Một dấu chấm câu cũng không giành cho anh, mà đối với lời của Tần Kiến Phong thì một dấu phẩy câu của cậu, cô cũng không bỏ vào tai.
Tần Kiến Phong mặt dày hết lần này đến lần khác cố gặng hỏi nhưng vẫn là không có thêm kết quả nào. Hôm nay, cậu mệt rồi. Bước xuống biển nhìn trời rồi nhìn nước, cậu tự cười chính mình. Là cậu quá ngu ngốc hay quá nhu nhược? Càng theo đuổi Lục Thiên Phi, cậu càng cảm thấy bản thân nặng nhọc... có phải cậu đã yêu sai người?
Trước đây, Tần Kiến Phong cậu là một tay sát gái. Ở tuổi 27, cậu đã trải qua vài chục mối tình nhỏ lớn. Chưa một cô gái nào phớt lờ được trước những lời mật ngọt của cậu. Vậy mà giờ đây, Lục Thiên Phi lại khiến cho cậu phải mệt mỏi như vậy.
- Lục Thiên Phi, tôi phải làm gì với chị đây?... Yêu chị không được... vậy chúng ta làm bạn ư?... Nực cười, tôi không thể làm điều đó...
Nhắc tới tên cô, Tần Kiến Phong lại dâng lên một cảm giác lạ. Cái cảm giác mà trước giờ cậu chưa có. Cậu hạnh phúc khi thấy Thiên Phi vui, cậu buồn khi thấy Thiên Phi phớt lơ mình, cậu lo lắng khi cô ấy mệt mỏi... hình như cậu đã yêu cô nhiều hơn cái cách mà cậu vẫn hay nghĩ.
[...]
Hàn Võ Ngôn cùng An Nhi đang dạo trên biển. Thấy Tần Kiến Phong đang ủ rủ mặt mày mà bật cười tiến lại.
- Sao thế? Thất tình à?
- Hàn Tổng và trợ lý Trần đi dạo sao? Thất tình gì đâu... chỉ là dự án cũng đã ổn nên muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa.
- Được rồi, không phải giấu. Cậu thích Lục Thiên Phi?
Tần Kiến Phong nhìn An Nhi khẽ gật đầu. Cậu đảo mắt nhìn ra xa mặt biển êm ả, cái cảnh yên bình này chẳng phù hợp với cõi lòng bão táp của cậu một chút nào.
- Chẳng biết nữa... nhưng hình như chị ấy ghét tôi.
An Nhi khẽ chớp mắt, cô đưa tay vén đi loạn tóc đang bị gió biển thổi bay của mình.
- Không đâu, Thiên Phi chị ấy tuy có hơi mồm miệng khó nghe nhưng mà sẽ không có chuyện chị ấy nghĩ xấu hay ghét ai đâu.
- Hi vọng là vậy, tôi về khách sạn trước. Tam biệt.
Tần Kiến Phong rời đi, An Nhi nắm lấy tay Hàn Võ Ngôn thắc mắc.
- Anh đoán xem họ có thành đôi không?
- Có thể, nhưng mà anh với em thì chắc chắn.
- Tên trẻ con to xác nhà anh, im lặng chút đi.
- An Nhi à, anh yêu em.
- Anh la lớn quá đi.
Hàn Võ Ngôn khẽ cười yêu thương hôn lên trán cô. Bàn tay siết chặt lại như muốn khẳng định anh yêu cô. An Nhi tuy có chút xấu hổ nhưng cô thật sự rất hạnh phúc.
- Võ Ngôn, em cũng yêu chú.1