Tần Kiến Phong mới sáng sớm đã qua phòng Thiên Phi ỉnh ỏi, hết gõ cửa lại gọi lớn làm phiền. Bên trong phòng, Thiên Phi chỉ muốn trùm chăn kín qua đầu để ngủ, nhưng tiếng ồn phát ra khiến cô không thể nào ngủ thêm được. Ngồi bật dậy, Thiên Phi đưa tay vò rối mái tóc của mình gắt gỏng.
- Bực mình thật đấy!
Bước xuống giường, cô tiến lại cửa mở tung cánh cửa ra. Đôi mắt hung dữ trừng lên nhìn người trước mặt.
- Cậu có bị điên không vậy hả? Khách sạn hay cái chợ mà mới sáng sớm cậu đã ồn ào?
- Hì, muốn qua rủ chị cùng đi làm.
- Tần Tổng ơi là Tần Tổng, chỉ mới 5 giờ 30 mà làm cái gì? Cậu muốn tham công tiếc việc thì tự đi mà làm, đừng làm phiền tôi!
Dự đóng cửa lại nhưng liền bị cậu cản trở, Tần Kiến Phong lướt qua người cô bước vào phòng một cách tự nhiên. Thiên Phi mới sáng sớm cũng không muốn gây gỗ hay đôi co với cậu. Đóng cửa phòng lại, cô lập tức lên giường nhắm mắt ngủ mặc kệ cái tên phiền phức kia. Tần Kiến Phong không hài lòng ngồi xuống sofa cằn nhằn.
- Dậy sớm một chút đi bà chị, không nên lười biếng như vậy đâu?
- Con mẹ nó Tần Kiến Phong, cậu có biết hôm qua hơn 2 giờ sáng tôi mới ngủ không hả?
- Chị làm gì mà giờ đó mới ngủ?
- Tôi đi ăn trộm, ăn cướp, cậu bớt phiền phức lại!
Cô thở hắt ra ngoài quay lưng với cậu nhắm mắt lại. Tần Kiến Phong nghe cô nói vậy cũng không nỡ gọi cô dậy. Ngã người ra sau thành ghế, ánh mắt cậu bất giác nhìn về phía Lục Thiên Phi. Khuôn mặt cô giờ đây bình yên, nhẹ nhàng, không chút cáu gắt.
- Phải mà lúc thức cũng nhẹ nhàng như vậy.
Ngồi đó lướt điện thoại, ánh mắt lâu lâu lại ngước lên nhìn cô. Tần Kiến Phong bây giờ thật không hiểu nổi mình, trái tim của cậu lần đầu đập nhanh như vậy, lần đầu muốn yêu thương như vậy. Trải qua bao nhiêu mối tình, cậu chưa bao giờ có được cảm giác như lúc ở bên cạnh Thiên Phi. Dù hay bị mắng chửi nhưng cậu không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy vui vẻ và hào hứng.
Đồng hồ điểm 6 giờ 15, Thiên Phi lờ mờ tỉnh dậy. Ngồi trên giường xoa rối mái tóc của mình. Cô uể oải bước xuống giường tìm váy áo đi làm. Tần Kiến Phong ngồi đó nhưng lại bị cô xem như không khí. Thật khiến trái tim bé bỏng của cậu tổn thương mà.
Thiên Phi trở ra ngoài cũng bỏ cậu ra ngoài tầm mắt, ngay cả một cái liếc nhìn cũng không có. Tần Kiến Phong không chịu nổi nữa liền nhìn cô không phục.
- Thiên Phi, tôi cũng rất to xác cơ mà? Chị không nhìn thấy tôi là sao?
- Cậu phiền toái thật. Tốt nhất là tránh xa tôi ra một chút!1
Kiến Phong đứng dậy chỉnh cổ áo sơ mi cho cô, Thiên Phi giật mình né xa cậu vài bước. Tay cô đưa lên chỉnh lại áo cho mình, không tự nhiên lên tiếng.
- Nói tôi sửa là được rồi.
- Xong rồi, chúng ta qua gặp Hàn Tổng.
- Không cần đâu, để người ta tận hưởng tình yêu đi.
- Tình yêu?
- Ừm.
Lục Thiên Phi tiến lại tủ đầu giường, cầm lên chiếc đồng hồ nhỏ đeo vào tay. Kiến Phong như con cún lẽo đẽo theo sau cô.
- Tại sao lại là tình yêu?
- An Nhi vừa mới bay tới đây vào đêm qua. Cậu tính qua đó phá đám giấc ngủ bọn họ như phá đám tôi sao?
- Những người yêu nhau thật hạnh phúc.
Lục Thiên Phi liếc xéo cậu một cái bỏ ra ngoài làm cậu phải đuổi theo. Cô gái này cứ sáng nắng thì quạo, chiều mưa thì cũng cọc. Cái tính gì mà trái quy luật, trái đạo lý.
- Này, chị đợi tôi với.
- Cậu nhanh chân đi, tôi đói bụng rồi.
- Tôi tới ngay với chị đây.
Cả hai cùng nhau xuống khu nhà hàng của khách sạn. Thiên Phi ngồi lựa một chú nhưng vẫn không tìm được món ưng ý. Tần Kiến Phong bên cạnh đã ngồi chống tay lên cằm cằn nhằn.
- Thật là... ngay cả ăn cũng kén chọn. Chị có cái gì dễ chọn không vậy? Người gì mà tình yêu cũng kén, ăn uống cũng kén.
- Này, tôi kén ăn thì mất phần cậu à? Không thích thì cậu có thể qua bàn khác ngồi riêng.
- Ây, được rồi, chị nổi nóng làm gì? Tôi vẫn đang kiên nhẫn chờ chị mà.
Thiên Phi không quan tâm tới cậu, lướt một lúc lại gọi ra cho mình phần súp tôm đặc biệt. Tần Kiến Phong cũng không muốn kéo dài thêm thời gian lựa món nên đành gọi một tô súp giống cô. Thiên Phi liếc nhẹ mắt chán nản.
- Cậu không cần cố tỏ ra giống tôi.
- Tôi thích ăn súp tôm chứ không phải do chị chọn.
Hai tô súp nóng hổi được mang ra, Thiên Phi cầm muỗng húp một muỗng lớn liền ho sụ. Tần Kiến Phong nhíu mày đưa nước qua cho cô, bàn tay to lớn liên tục vỗ nhẹ sau lưng, âm giọng vang lên chút lo lắng.
- Ăn chậm một chút, có phải là bỏng lưỡi rồi không?
- Khụ khụ khụ...
Uống hết ly nước cậu đưa, Thiên Phi lạnh nhạt gạt tay cậu ra tiếp tục ăn phần súp của mình. Tần Kiến Phong nén hơi thở dài đưa khắn giấy qua cô.
- Cẩn thận một chút, súp còn nóng.
Bọn họ bất giác im lặng, không gian chỉ còn nghe tiếng chén muỗng lạch cạch va vào nhau. Bất ngờ một nữ nhân đi tới, trên người ả ta là một bộ váy bó sát màu hồng phấn, mùi nước hoa nồng nặc khiến Thiên Phi phải khó chịu nhắn nhẹ mũi. Người phụ nữ đứng lại ngay vị trí Tần Kiến Phong nở nụ cười, bàn tay móng xanh móng đỏ vuốt nhẹ từ vai xuống cánh tay anh, giọng điệu ẻo lạ khó nghe và trướng tai vô cùng.
- Anh Phong, không ngờ lại gặp anh ở đây nha.
- Gì đây?
- Ơ... anh đổi người yêu mới rồi à? Ưm... gu anh cũng thay đổi thật nha. Anh có còn nhớ những nụ hôn nóng bỏng của chúng ta không? Hay nhớ những lúc chúng ta đụng chạm thân thiết...
Tần Kiến Phong tim khẽ giật nảy đưa mắt nhìn Thiên Phi. Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy một chút để tâm cũng không có, Thiên Phi chỉ từ tốn thưởng thức phần ăn của riêng mình. Cậu hít một hơi gạt tay ả ra.
- Cút đi.
- Hừm, không cho ở lại thì thôi.
Nữ nhân kia bĩu môi, ánh mắt ả nhìn qua Thiên Phi đầy sự khinh bỉ. Cái giọng nói ỏng ẹo, dẹo dẹo cũng biến mất, thay vào đó là sự thách thức và chanh chua.
- Để xem được bao lâu...
Ả đi rồi, Tần Kiến Phong lo sợ nhìn Thiên Phi. Cậu thật không biết nên giải thích như nào, chỉ ú ớ lắp bắp nói ra vài chữ.
- Cái đó... chị đừng nghe cô ta nói bậy.
- Có gì là nói bậy? Tính cách phong lưu, đào hoa của Tần Tổng đây vang danh cả nước. Mấy chuyện này xem như cũng thường tình với cậu mà ha... vài ba hôm lại có một cô tới.
- Không phải đâu... tôi...
- Tôi ăn xong rồi, chuyện của cậu vốn cũng không liên quan tới tôi nên không cần dài dòng. Tôi đi trước đây.
Tần Kiến Phong ngồi đó siết chặt tay, cậu tìm đến điện thoại gọi cho trợ lý riêng.
- Bịt hết miệng mồm mấy ả bánh bèo lúc trước của tôi lại, còn ai mò xác tới tìm tôi sẽ phải lãnh hậu quả!
Nghĩ lại cũng do lúc trước cậu ăn chơi không đúng. Bây giờ thì hay rồi, Thiên Phi thật sự sẽ nghĩ sao về cậu đây?
Lúc này, bên phòng Hàn Võ Ngôn, tỉnh dậy mà anh vẫn chưa thể tin là cô đang nằm bên cạnh mình. Dụi mắt một chút anh mới có thể nở nụ cười nhìn người con gái đang say ngủ bên cạnh. Cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, anh nhanh chóng bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân.
Trở ra ngoài, anh tìm đến điện thoại gọi cho nhân viên khách sạn làm cho mình hai phần súp bí đỏ, gọi cô dậy nhưng cô lại ưỡn người mè nheo anh. Hàn Võ Ngôn bật cười ôm lấy cô vào lòng, An Nhi sụt sịt một chút dụi dụi vào lòng ngực rắn chắc của anh như một chú cún nhỏ.
- Võ Ngôn... em muốn ngủ thêm... không thể thức nổi...
- Ngoan, ăn sáng một chút đã. Một chút nữa là anh phải xuống khu nghỉ dưỡng làm việc rồi.
- Lát em tự ăn được.
- Nào, súp còn nóng. Vài miếng thôi rồi anh cho em ngủ.
- Ưm... em không muốn... chỉ muốn ngủ.
An Nhi dụi mặt vào lòng ngực anh, nhất định một miếng cũng không ăn. Hàn Võ Ngôn bất lực để chén súp lại bàn, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
- Được rồi, nhưng chỉ một chút nữa thôi đấy. Em không được bỏ bữa đâu.
- Em biết rồi, hôn em cái đã rồi hẵng đi làm.
An Nhi ngước mặt lên nhìn anh đòi hỏi, Hàn Võ Ngôn khẽ cười đưa tay ngắt nhẹ mũi cô.
- Em còn chưa đánh răng đâu.
- Anh chê em đấy à?
Hàn Võ Ngôn khẽ cười cúi xuống hôn vào môi cô. An Nhi vui vẻ nằm xuống giường ngủ tiếp. Võ Ngôn thở dài đứng dậy đắp chăn kỹ càng cho cô rồi mới an tâm rời khỏi phòng.
Vừa mở cửa đã thấy Thiên Phi đứng ngay trước cửa phòng mình. Anh nhíu mày khi bắt gặp bộ mặt nham nhở cười đến không thấy mặt trời của Thiên Phi.
- Em bị làm sao đấy?
- Đêm qua, anh có gặt hái được thành tích gì không vậy?
- Thành tích? Em là người chỉ cho An Nhi biết anh ở đây?
- Vâng, không em thì ai?
- Tháng này tăng lương cho em, làm việc tốt lắm.
Khỏi phải nói, Thiên Phi mắt đã sáng rỡ nhắc tới tăng lương. Vừa vui vẻ tung tăng xuống khu nghỉ dưỡng lại gặp phải tên mặt thối Tần Kiến Phong. Dự xem cậu ta như không khí nhưng vừa lướt ngang qua đã bị cậu ta chặn tay lại.
- Sao bỗng dưng chị lại vui vậy?
- Liên quan gì đến cậu?
- Ơ hay, chị nói ra đi... tôi chung vui với chị. Tối nay, mua thật nhiều xiên que nướng cho chị.
- Xiên bạch tuộc nướng muối ớt!
- Không thành vấn đề, nào mau nói cho tôi nghe.
Thiên Phi khẽ cười híp mắt lại, hai tay cô dang rộng ra như muốn đón lấy ánh nắng mặt trời.
- Cuộc sống thật tuyệt vời khi nhận được hai chữ "tăng lương."
- Tăng lương? Chỉ như vậy mà chị vui tới vậy à? Tôi còn nghĩ chị có anh nào... biết vậy thì im lặng khỏi đào chuyện cho đỡ tốn tiền.
- Này, cậu đang tính toán đấy à?
- Đúng đấy, tôi rất ki bo và ích kỷ... nhưng mà tôi lại rất hào phóng với người yêu. Hay chị thử làm người yêu tôi đi!!
- Hào phóng mua đồ giống mấy em ban nãy à?
- Đừng nhắc nữa mà, chuyện xưa cũ không nên đào bới đâu.
- Ok thôi.
Tưởng vậy là xong nhưng Tần Kiến Phong cứ bám đuôi theo cô mãi. Thiên Phi bực tức bỏ đi thật nhanh nhưng cứ bị cái tên Kiến Phong này làm phiền. Cô trước, cậu sau cứ như vậy cả hai lằng nhằng trên biển lớn.
- Này, chị nói xem tại sao chị lại được tăng lương thế?
- Tại sao á? Thì là tôi mang người yêu của anh ấy đến đây.
- Ồ, nhưng Hàn Tổng tưởng chừng phải lấy vợ rồi chứ?
- Không, người yêu anh ấy còn trẻ lắm. Chỉ mới 24 thôi.
Tần Kiến Phong trợn tròn mắt ngạc nhiên. Còn nhỏ tuổi hơn cả cậu nữa
- Như vậy chẳng phải là tính yêu chú cháu sao?
- Đúng rồi, thú vị thật.
- Tình yêu chú cháu đúng là thú vị nhưng mà tình yêu chị em cũng thú vị không kém. Chị muốn thử chứ?1
- Cái tên óc lợn nhà cậu, dẹp ngay cái suy nghĩ vớ vẩn đó cho tôi.
Tần Kiến Phong thấy cô xù lông nhưng lại chẳng có chút sợ sệt mà còn vui vẻ cười hớn hở như được mùa. Cậu đưa tay xoa rối mái tóc cô
- Chọc chị vui thật đấy... đáng yêu quá đi mất thôi.
- Cậu... muốn chết sao mà dám xoa đầu tôi hả?
Tiếng cô vang vọng lên, một nam một nữ cứ như vậy rượt đuổi nhau trên bãi biển rộng lớn. Tiếng cười của họ giòn tan, nghe thôi cũng đủ khiến người khác phải ganh tỵ vì ngỡ họ như một cặp tình nhân vậy.