An Nhi nằm trong lòng anh một chút liền tò mò ngước mắt lên nhìn anh. Hàn Võ Ngôn khẽ nhướn mày khiến cô tủm tỉm cười đưa tay lên xoa xoa má anh
- Anh qua đây có việc gì vậy?
- Chẳng phải em bảo nhớ anh sao?
- Là do em bảo em nhớ anh... nên anh liền qua đây?
- Có thể cho là vậy.
Hàn Võ Ngôn yêu thương cúi xuống hôn chụt vào môi cô. An Nhi bĩu môi khinh bỉ, trong lòng đã vô cùng hạnh phúc mà ủy lại vào người anh.
- Em còn cần phải làm việc, anh qua đây như vậy sẽ khiến em mất tập trung.
- Em lười là bẩm sinh, không tập trung cũng là tự nhiên mà có, nên đừng có đổ thừa anh.
An Nhi đen mặt đứng dậy kéo tay anh, Hàn Võ Ngôn bị cô mạnh mẽ đẩy ra khỏi phòng. Tức giận, An Nhi trừng mắt quát anh
- Có anh lười biếng thì có, đồ đáng ghét!
Đóng sầm cửa lại, sự tức giận của An Nhi lại làm cho Hàn Võ Ngôn bật cười. Cô quay lại bàn làm việc chăm chú dịch hết mấy tài liệu của Thiên Phi. Kể ra thì Hàn Võ Ngôn nói cũng đúng, cô mà lười thứ hai thì đâu ai dám giành vị trí thứ nhất. An Nhi tự thừa nhận mình chính là kiểu người không muốn làm nhưng vẫn muốn có cái ăn.
Loay hoay một lúc, các văn bản đã được dịch chi tiết và cẩn thận. An Nhi thu gom lại một cách gọn gàng, cô đứng dậy mang hết những tài liệu vừa dịch sang phòng cho Thiên Phi.
Gõ cửa vài cái, An Nhi đẩy cửa bước vào khi nghe được sự đồng ý của Thiên Phi. Đặt tài liệu lên bàn, An Nhi ngồi xuống đối diện Thiên Phi lên tiếng
- Chị xem còn thiếu gì không?
Lục Thiên Phi giờ đây đã lấy lại dáng vẻ nghiêm túc của một vị thư ký chủ tịch. Cầm lên tệp tài liệu, ánh mắt đầy chăm chú quan sát từng dòng một. Cảm thấy hài lòng mới đóng lại, ngước lên nhìn cô.
- Tốt thật đấy, cảm ơn em.
- Còn gì nữa không? Tôi sẽ mang chúng về phòng.
- Không còn gì đâu, em về giải quyết việc của em đi.
Thiên Phi giờ đây tỏa ra chuyên nghiệp khiến An Nhi phải nể phục. Cô khẽ gật đầu đứng dậy chào Thiên Phi về phòng. Công việc giải quyết gần xong, giờ tan ca cũng gần đến, An Nhi tranh thủ làm cho xong mớ giấy tờ trên bàn.
Đồng hồ điểm 17 giờ, Hàn Võ Ngôn ghé qua phòng cô khẽ cười. An Nhi ngước lên nhìn anh lại cúi xuống tiếp tục làm việc. Bộ dáng này là đang còn dỗi anh sao? Võ Ngôn xoay người đóng cửa, tiến lại ôm lấy cô từ đằng sau khẽ thì thầm
- Em còn giận đấy à?
- Ai rảnh mà giận anh, em chính là làm chưa xong.
- Được rồi, mai hãy làm, về thôi!
- Không được, em không thích dồn như vậy đâu. Anh lại sofa ngồi đợi em đi.
- Vậy anh chờ em, nhanh lên nhé.
- Ừm.
Võ Ngôn hôn lên má cô một cái rõ kêu, anh tiến lại sofa nhàm chán lướt điện thoại giết thời gian. Sau khoảng 30 phút, An Nhi vươn vai thoải mái tắt máy tính và dọn dẹp bàn làm việc. Đứng dậy bước tới sofa ôm lấy cánh tay anh mè nheo.
- Mệt quá đi mất...
- Xong rồi sao?
- Ừm, về thôi!
- Chúng ta đi hẹn hò.
- Hẹn hò?
An Nhi khó hiểu hỏi ngược lại anh, Hàn Võ Ngôn gật đầu đứng dậy ôm lấy eo cô bước ra ngoài. Đưa cô tới một nhà hàng gần đó, Hàn Võ Ngôn ga lăng mở cửa xe ôm lấy eo cô.
- Một buổi tối lãng mạng nhé bạn gái.
- Sến súa.
An Nhi phì cười đánh nhẹ lên ngực anh. Cả hai bước vào trong sự chào đón nồng nhiệt của nhân viên nhà hàng. Chọn một phòng VIP, anh đưa cô lên phòng chọn những món mà cô yêu thích. Ngồi chờ thức ăn lên, An Nhi lại thích thú chống cằm nhìn anh tò mò.
- Sao bỗng dưng lại lãng mạng, muốn đi hẹn hò như vậy?
- Chẳng phải những người yêu nhau luôn có những buổi hẹn hò tuyệt vời như vậy sao?
An Nhi bật cười, không biết là ai đã dạy cho ông chú nhà cô mấy thứ này nữa. Thức ăn được mang lên, cô được Hàn Võ Ngôn chăm sóc từng chút một.
- Để em tự ăn được mà.
An Nhi giờ đây đang phải bất lực vì Võ Ngôn nhất định muốn đút cho cô ăn. Há miệng ăn miếng bít tết thơm ngon, cô hạnh phúc cười đến híp cả mắt.
- Ngon quá đi!
- Anh lấy cá cho em nhé.
- Ừm.
Phản đối không được thì đành mặc cho anh chăm sóc mình, có được hạnh phúc thì vẫn nên tận hưởng. Cả bữa ăn, bọn họ luôn giành sự chú ý và quan tâm cho đối phương của mình. Cảm giác buổi hẹn hò này thật sự rất tuyệt vời.
Trở về Hàn Gia, mỗi người một phòng tranh thủ tắm rửa. An Nhi vừa vào phòng đã muốn đi ngâm mình. Ngày hôm nay, cô đã phải mệt mỏi và căng thẳng nhiều rồi. Khóa trái cửa phòng, An Nhi chọn cho mình chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ bước vào phòng tắm. Ngâm mình trong bồn nước ấm vẫn luôn là tuyệt nhất.
Trở ra ngoài sau khi tắm rửa sạch sẽ, An Nhi dùng khăn bông lau đi mái tóc ướt sũng của mình. Tiếng gõ cửa vang lên, cô nhíu mày bước ra ngoài mở cửa. Hàn Võ Ngôn tay xách nách mang nở một nụ cười rạng rỡ với cô, An Nhi khó hiểu nhìn anh1
- Anh làm gì vậy?
- Dọn đồ về chung một phòng với em.
- Ai cho? Anh mau về phòng mình đi!
Hàn Võ Ngôn mặt dày bỏ qua lời nói của cô bước vào phòng, đồ đạc cũng dần dọn sang hết phòng cô mặc cho bị đánh, đuổi vẫn chai mặt. An Nhi tức giận khoanh tay, khoanh chân ngồi trên giường, khuôn mặt muốn bốc lửa, đỏ bừng bừng
- Em không cho phép tên biến thái như anh vào ở phòng em!
- Cái gì mà biến thái chứ?
- Anh không biến thái là gì... ưm...
Cô lại bị anh chiếm tiện nghi môi lưỡi, để anh quấy phá đến chán chê cô mới đẩy anh ra liếc xéo
- Như vậy còn không chịu nhận mình biến thái?
- Anh có biến thái thì cũng chỉ biến thái với mình em. Em có muốn...
- Này, không được... đêm qua triền miên như vậy... bên dưới của em không được ổn.
- Anh chỉ muốn hỏi em có muốn ăn khuya không thôi, em là nghĩ đi đâu vậy.
An Nhi đen mặt đẩy anh ra xa khỏi mình. Thấy cô như vậy anh lại có chút buồn cười tiến lại ôm lấy cô từ sau
- Anh vẫn còn nghĩ là mình đang mơ đấy, cảm ơn đã đồng ý chấp nhận anh.
- Cái gì mà chấp nhận? Anh làm sao thế?
Cô ngước lên nhìn anh, Hàn Võ Ngôn mang khuôn mặt có chút ý buồn. Tay anh siết chặt lấy cơ thể của cô
- An Nhi... anh hơn em tận 15 tuổi... anh chỉ sợ một ngày nào đó em sẽ chê anh già.1
- Nhưng anh già thật mà, chỉ 3 năm nữa thôi... khi em chỉ mới 25 đầy xuân xanh thì anh đã là ông chú già 40 rồi.
- ...
Hàn Võ Ngôn mặt xám xịt làm cô bật cười. Quay người lại vòng tay qua cổ anh, An Nhi yêu thương chủ động hôn vào môi anh
- Đồ ngốc, cho dù anh có già như thế nào đi nữa thì cũng là người em chọn. Là em đồng ý yêu anh, là em tự nguyện chứ không phải miễn cưỡng chấp nhận. Không cần cảm ơn em, bởi em yêu anh.
Hàn Võ Ngôn khẽ cười siết chặt tay ở eo cô ép cô lại gần mình. Cả hai lại dây dư cùng nhau trong nụ hôn ngọt ngào. Dứt nụ hôn, anh khẽ đưa tay lên chạm vào môi cô
- Em học ở đâu ra vậy? Sao có thể ngọt ngào như rót mật vào tai anh thế?
- Là tâm ý, chính là tâm ý haha.
- Nghe thôi cũng biết toàn mùi xạo sự. Không phải em chỉ thích những người hơn em tầm 3 tuổi thôi sao?
An Nhi làm ra bộ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Nhìn anh cười một lát lại lắc đầu
- Nói anh nghe... em đúng là rất thích người lớn hơn em 3 tuổi. Nhưng mà...
- Nhưng mà?
- Thì chẳng phải lúc trước em đã bảo rồi sao? Em thích một người đàn ông trưởng thành và phong độ như anh. Nhưng mà tìm mãi không thấy ai hơn em 3 tuổi mà tính cách giống anh hết. Cho nên, em chính là đang cam chịu số phận, chọn đại một ông chú để yêu đấy thôi?
- Cam chịu số phận?
Hàn Võ Ngôn như muốn nổi đóa lật người cô xuống giường ra sức mà cù léc. An Nhi cười lớn, vùng vẩy để thoát ra khỏi trò chơi mệt mỏi này
- Nói xem... em có cam chịu số phận không hả?
- Haha... không... không đâu mà... em hạnh phúc... haha... đừng mà...
- Nói cho em nghe, trên đời này chỉ có Hàn Võ Ngôn anh là tuyệt vời nhất!
- Haha... phải... phải... anh dừng lại đi!
Đùa giỡn đến mệt mỏi, giờ đây cô đang nằm trong lòng ngực ấm áp của anh. Hàn Võ Ngôn yêu thương hôn lên trán cô. An Nhi khẽ cười, nằm trong lòng anh nghịch ngợm đưa tay lên vẽ nguệch ngoặc lên cơ ngực săn chắc
- Hàn Võ Ngôn, em biết kiếm đâu ra một người vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, đặc biệt là cực giàu có như anh đây?
- Nói cho Trần An Nhi em nghe, sẽ không một ai có thể đẹp trai hơn anh, tài giỏi hơn anh, giàu có hơn anh.1
- Haha phải rồi, người yêu của em là nhất!
Cứ như vậy, cả hai tán phét với nhau trên chiếc giường êm ái. Chẳng biết từ khi nào mà cuộc nói chuyện của họ đã kết thúc, chỉ còn những nhịp thở đều đều, trái tim của mỗi người giờ đây đều được hâm nóng lên bởi tình yêu. Kết thúc những giờ làm mệt mỏi, thì đây chính là lúc để họ trở về với những yêu thương và bình dị.