Trải qua một đêm điên loạn trong tình ái, An Nhi như một chú cún nhỏ ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Hàn Võ Ngôn. Bờ ngực rắn chắc này của anh sẽ mãi là nơi yên bình dành cho cô.
Sáng hôm sau, An Nhi tỉnh dậy cùng hạ thân đau nhức. Cô ngồi dậy, biết bản thân không một manh vảo che thân liền oán trách Hàn Võ Ngôn. Liếc nhìn anh ngủ ngon lành, cô lại nhớ đến tên cầm thú hôm qua. Mặc đồ xong xuôi, cô đánh lên người anh cằn nhằn đánh thức anh dậy
- Chú mau dậy, ai cho chú ngủ trên giường của tôi?
Hàn Võ Ngôn mơ màng tỉnh dậy trong giấc ngủ say, nhìn thấy khuôn mặt ai oán của ai kia liền bật cười ngồi dậy. An Nhi vội quay mặt chỗ khác khẽ gắt nhẹ
- Chú mau mặc quần áo vào đi!
Anh bật cười luồn tay qua eo cô, đôi môi mỏng mơm chớn nhẹ vàng tai mẩm cảm, cắn lên đó một miếng thích thú, đôi môi dần di chuyển xuống hôn nhẹ lên đôi vai trần mềm mại.
- An Nhi, chúng ta còn gì chưa nhìn thấy sao? Đêm qua, em không những thấy mà sờ nữa...
- Aaaa... chú im coi... hai cái này... rõ ràng không giống nhau...
- Không giống? Vậy em nói xem nó khác nhau chỗ nào?
- Cái đó... gì chứ...
An Nhi da mặt mỏng nên đã ngượng đến mức hai bên má đỏ ửng như hai trái cà chua chín. Giọng nói cô vì thế mà cũng trở nên ấp úng lạ thường. Hàn Võ Ngôn mặt dày nhìn cô lại thích thú vô cùng. Anh không ngần ngại nắm lấy tay cô chạm lên cậu nhỏ yên giấc của mình
- Nếu như vậy, chúng ta làm một hiệp như tối qua sẽ giống nhau.
An Nhi trợn tròn mắt, giật mình rút tay ra đánh một cái chát lên vai anh liếc xéo. Cái tên mặt dày này sao có thể thoải mái nói mấy chuyện này khi trời chỉ vừa rạng sáng chứ?
- Giống con khỉ nhà chú, biến thái... bây giờ đang là ban ngày đấy!
- An Nhi, em đổi cách xưng hô đi. Anh cũng đâu có già lắm đâu... em gọi như vậy không phù hợp với quan hệ yêu đương của chúng ta.
- Chú hơn tôi hơn cả một giáp lận đấy, anh anh em gì chứ... chú già như trái cà héo không ai thu hoạch vậy.
- Chẳng phải em đã thu hoạch rồi sao? Còn dám chê anh già?
- Chú già, chú già, chú già, tôi không đổi cách xưng hô đâu.
- An Nhi, đâu ai hẹn hò mà xưng hô vậy đâu em.
- Không quan tâm, chú mau đứng dậy mặc đồ về phòng tắm rửa còn đi làm!
An Nhi đứng dậy bỏ vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Tuy mạnh miệng như vậy, nhưng trái tim cô đang thổn thức đập vì người đàn ông ngoài kia. Đặt tay lên tim bình ổn cảm xúc, An Nhi nhanh chóng tắm rửa. Nhìn vào gương, cả cơ thể cô xuất hiện các vết xanh tím từ những dấu hôn của anh.
Bàn tay đưa lên chạm nhẹ những vết hôn, khóe môi cũng không tự chủ cong lên một đường
- Không tệ... hoặc là... rất tuyệt...
Nhớ lại lần đầu cùng anh làm loại chuyện này, lúc đó cô chỉ muốn tẩy rửa sạch sẽ chúng, căm hận anh. Nhưng giờ đây, chúng như chứng tích cho tình yêu của anh và cô vậy, cảm giác chỉ còn lại hạnh phúc. Mong mãi về sau, bọn họ sẽ như hôm nay, cùng nhau xây đắp một cuộc tình ngọt ngào, lãng mạng.
Hàn Võ Ngôn bên ngoài bất mãn, An Nhi từ nhỏ đã lì lợm, cô không muốn thay đổi thì có trời cũng chẳng khuyên nổi. Mặc lại bộ đồ đêm qua, anh bước xuống giường trở về phòng tắm rửa. Cảm xúc đêm qua vẫn còn đọng lại khiến anh lâng lâng vừa vệ sinh cá nhân vừa thổi sáo. Mặc lên mình bộ đồ thoải mái, quần thun rộng và áo phông trắng bước xuống nhà tìm quản gia Khương.
- Quản gia Khương, hôm nay ăn sáng món gì vậy?
- Là bánh mì và súp bí đỏ ạ.
- Ừm, bày lên bàn đi.
An Nhi tắm xong, mặc lên mình bộ váy hai dây, màu vàng dài qua đầu gối. Bước xuống nhà đã thấy anh ngồi trong nhà ăn, An Nhi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chăm chỉ ăn uống. Tài nấu ăn của quản gia Khương thật sự khiến cô nể phục. Những bữa ăn ngon này đã góp phần vào công cuộc nuôi lớn An Nhi, vì vậy mà cô luôn trân quý và yêu thương quản gia Khương.
- Hôm nay, món súp ngon quá đi mất.
- Tiểu thư thấy ngon là được rồi, ăn nhiều vào một chút.
- Dạ vâng, nồi súp này cứ để con lo.
Quản gia Khương bật cười đặt lên bàn một ly nước ép hoa quả cho cô. An Nhi ăn uống không kiêng nể, cứ vậy cho vào miệng. Đêm qua mất sức lại còn mất ngủ khiến cô có chút oải, vẫn nên ăn uống thật nhiều để lấy lại sức lực. Nhìn qua Hàn Võ Ngôn không động miếng bánh mì nào khiến cô nhíu mày
- Võ Ngôn, chú lại chỉ uống sữa đi làm thôi sao?
Nhìn qua phần ăn còn nguyên trên bàn của anh khiến cô khó chịu. Vậy mà, Hàn Võ Ngôn không quan tâm chỉ ậm ừ cho qua chuyện. An Nhi nhìn thái độ của anh khó hiểu
- Lại muốn bày trò gì đây? Chú là con nít sao?
- Nếu em không chịu đổi cách xưng hô, không chỉ buổi sáng ngay cả buổi trưa hay buổi tối anh cũng không ăn.
- Trẻ con, không ăn thì mặc chú.
Nói rồi cô đứng dậy bỏ ra ngoài, anh cũng nhanh chóng chạy theo. Hôm nay, anh và cô cùng đi một xe. Mặc dù là do anh ép buộc nhưng cô cũng hài lòng với sự ép buộc này. Cô cũng cần đánh dấu chủ quyền ở tất cả mọi nơi.
Tập đoàn ai nấy cũng biết bọn họ đang chính thức hẹn hò nên cũng không ai thắc mắc thêm. Hàn Võ Ngôn mang một bộ mặt đầy hờn dỗi lên phòng khiến An Nhi bất mãn.
"Trẻ con... nhưng cũng dám sẽ làm khó mình lắm."
Đúng như những gì cô nghĩ, Hàn Võ Ngôn ngang bướng nhất quyết không ăn buổi trưa. Mua hai phần cơm đặc biệt dưới nhà ăn của công ty. Cô mang lên đến tận phòng anh, đặt hộp cơm lên bàn với ánh mắt bắn ra lửa
- Chú bây giờ có ăn không?
- Anh là Hàn Tổng, lời nói ra nặng như vàng như bạc. Đã nói không ăn là không ăn, trừ khi em chịu thay đổi cách xưng hô.
An Nhi biết anh đang cố cứng đầu. Đã vậy cô bỏ mặc anh xem ai chết đói. Bực tức dự ra khỏi phòng lại nghe tiếng la từ sau. Hàn Võ Ngôn ôm chặt lấy bụng trên nhăn nhó. An Nhi hoảng hốt chạy lại đỡ lấy anh
- Này, chú sao vậy? Không phải lại đau dạ dày rồi chứ?
- Đau... đau quá...
- Tôi đã bảo là chú phải ăn cơ mà.
- Không ăn.
Hàn Võ Ngôn ôm bụng diễn như thật, lâu lâu còn lén lút ngước mắt lên nhìn biểu cảm của cô. Nhìn thấh cô lo lắng lại như đạt được mục đích mà ôm bụng nhăn nhó diễn sâu
- Đau quá... chết mất...
- Nói bậy gì vậy?
An Nhi cứng không được đành phải mềm. Người yêu cô sao cô có thể không xót đây
- Được rồi, anh lại ăn một chút đi. Em thay đổi cách xưng hô được chưa?
- Aaa... được vậy anh ăn!
Hàn Võ Ngôn chỉ cần nghe được cô nói vậy liền bật dậy nhếch môi như không hề có chuyện gì xảy ra. An Nhi biết bị anh lừa liền ngồi xuống cạnh anh nhăn nhó
- Anh lừa em đấy à?
- Không lừa sao em có thể gọi anh như cách những người yêu nhau hay gọi? Ngoan, há miệng anh đút cho em.
- Em tự ăn được.
- Anh đút cho, này.
An Nhi khẽ cười há miệng nhận muỗng cơm từ anh. Cứ vậy, anh một miếng, em một miếng, không gian phòng làm việc nghiêm chỉnh của Hàn Tổng bỗng nhiên lại lãng mạng, ngọt ngào đến lạ.