Xung quanh bắt đầu xì xào, bàn tán những lời to tiếng nhỏ. Những ánh mắt hiếu kỳ, tò mò luôn hướng về phía họ. Hết những lời thắc mắc lại đến những lời chúc mừng vui vẻ
"Bọn họ chẳng phải chú cháu sao?"
"Nhưng đâu phải chú cháu ruột. An Nhi chỉ là đứa nhỏ được Hàn Võ Ngôn nuôi dưỡng thôi"
"Bọn họ cũng quá đẹp đôi rồi, hạnh phúc quá đi."
"Ngọt ngào thật, trai tài gái sắc... hừm... tôi đây đã tiên đoán trước rồi, bọn họ rất có nét phu thê."
Cạnh những lời bàn tán của nhân viên chính là anh đèn flash nhấp nháy đủ mọi hướng. Những kẻ săn tin như săn mồi sao có thể bỏ qua khoảng khắc này. Mối quan hệ yêu đương của Hàn Tổng luôn là một ẩn số, đã bao nhiêu lần bọn họ cố gắng săn lùng nhưng vẫn không có kết quả. Hôm nay lại bắt gặp cảnh môi trong môi, quả là cơ hội ngàn năm có một mà bọn họ cần phải sâu xé.
Hàn Võ Ngôn vẫn một mực mút máp cánh môi cô, anh thật sự không tin bản thân đang đắm chìm vào sự ngọt ngào này, lại còn là do cô chủ động. Chỉ cần được hôn cô thì ngày mai có phải đánh đổi cái gì anh cũng đồng ý. An Nhi bị rút cạn dưỡng khí sau nụ hôn dài miên man, đánh nhẹ lên ngực anh, cô dứt dần ra khỏi nụ hôn. Ôm lấy vai anh với ánh mắt mơ màng, chẳng biết là do nụ hôn quá ngọt ngào hay men rượu quá đậm sâu.
- Võ Ngôn, tôi muốn về nhà... ợ... không muốn ở đây...
- Ừm, chúng ta về nhà.
- Chú đưa tôi về nhà... tôi không muốn đi một mình...
- Được rồi, chú đưa con về.
An Nhi vui vẻ gật gật đầu liên tục. Hàn Võ Ngôn bất giác thấy có chút buồn cười. Anh cúi người xuống bế cô lên bước thẳng ra ngoài bãi đỗ xe. Con đường ngắn nhưng lại vô cùng vất vả vì bị cánh nhà báo bu lại đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.
"Hàn Tổng, chuyện này là sao ạ?"
"Hàn Tổng, anh và tiểu thư Trần đang lén lút hẹn hò sao?"
"Hai người đã yêu nhau bao lâu rồi ạ?"
Hàn Võ Ngôn cố chen qua lấn qua nhưng không thể. Nhân viên bảo an cũng kịp thời chạy tới giúp đỡ anh. An Nhi có chúy hơi sợ, ép sát vào lòng ngực anh.
- Đừng sợ, chú đưa con về.
An Nhi gật nhẹ đầu nép vào người anh, Võ Ngôn khẽ cười bế cô ra xe mặc cho các cánh nhà báo vẫn chen chúc muốn anh trả lời
"Hàn Tổng, Trần tiểu thư... đừng đi mà... hãy trả lời chúng tôi với..."
"Bọn họ đi thật rồi."
Nhân viên xung quanh cũng không dám bàn tán hay xì xào gì thêm. Ở một góc nào đó, Lục Thiên Phi khẽ cười nhấp một ngụm rượu trên tay
- Hàn Võ Ngôn, lần này anh phải cảm ơn em đấy... chúc hai người hạnh phúc.1
Lục Thiên Phi thích anh từ rất lâu. Thích anh từ phong cách làm việc đến tính cách ôn hòa. Cô biết anh là người ngoài lạnh trong nóng, vì vậy mà ngay từ những ngày đầu làm việc thì Thiên Phi đã chẳng sợ anh. Nói tập đoàn này ai dám bật lại anh ư? Ngoài Lục Thiên Phi ra thì còn ai. Chỉ tiếc là đặc ân ấy đã không còn là của riêng cô từ khi An Nhi xuất hiện ở tập đoàn.
Tình yêu của Thiên Phi là đơn thuần và trong sáng. Cô yêu tính cách của anh chứ không yêu ngoại hình của anh. Cô yêu con người anh chứ không phải vì tiền của anh. Thiên Phi tài giỏi lại xinh đẹp, tiền đối với cô không khó kiếm, chỉ có tình yêu của anh là cô kiếm mãi vẫn không thể tìm ra dù một chút. Trái tim của anh thật sự đã chôn chặt ở nơi Trần An Nhi.
Thời gian trôi qua, Thiên Phi nhận ra chẳng có một kết quả đẹp đẽ nào cho tình yêu đơn phương này, cô tình nguyện bỏ cuộc. Những năm tháng An Nhi sang Pháp, Hàn Võ Ngôn như một kẻ sống không bằng chết. Lục Thiên Phi ở bên cạnh anh, tất nhiên là biết hết tất cả. Tình yêu của Hàn Võ Ngôn dành cho An Nhi thật sự rất lớn.
Nhiều khi cô nghĩ Võ Ngôn có thể nguyện chết vì An Nhi cũng nên. Ở bên cạnh anh lâu như vậy, Thiên Phi chưa bao giờ thấy Võ Ngôn suy sụp như lúc mà An Nhi bỏ đi, cho dù có trăm công nghìn việc thì anh cũng chưa bao giờ mất tỉnh táo như vậy. Tình yêu của anh dành cho An Nhi thật sự rất lớn, lớn đến nổi có thể đè bẹp đi tình yêu của cô.
Mà Hàn Võ Ngôn giờ đây đang rất khó khăn để lái xe về biệt thự. An Nhi say xỉn, hết múa lại hát, không thì cũng hét lớn làm nũng anh.
- Hàn Võ Ngôn... tôi muốn uống thêm rượu...
- Khômg được, rất có hại cho sức khỏe của con.
- Nhưng tôi muốn uống.
- Ngoan... rượu rất dở và tệ... rất đắng và cay...
- Phải aaaa... dở ẹc... vậy tôi muốn uống nước ép trái cây.
- Được, được, về nhà sẽ cho An Nhi uống nước ép trái cây.
Về đến Hàn Gia, anh dìu cô lên phòng gọi quản gia Khương làm cho cô một ly nước giải rượu. An Nhi lắc đầu quơ loạn tay chân
- Không... muốn uống nước ép trái cây cơ.
- Được rồi... quản gia Khương sẽ mang lên ngay.
Biết An Nhi sẽ không chịu uống nước giải rượu nên anh đành phải nói dối cô. Cô bé này lúc say cũng láu cá quá rồi. Nằm trên giường, An Nhi mơ màng quơ tay múa chân. Nước giải rượu được quản gia Khương mang lên, cánh cửa mở ra, ông nhíu mày nhìn An Nhi rồi nhìn anh
- Nước giải rượu đây thưa thiếu gia, nhưng sao tiểu thư lại uống nhiều như vậy?
- Cũng không rõ nữa, chắc gặp chuyện gì không vui thôi.
- Dạ vâng.
- Làm phiền ông rồi.
- Trách nhiệm của tôi thôi thiếu gia, tôi xin phép về phòng trước.
- Ừm, ông nghỉ ngơi sớm đi.
Quản gia Khương bước ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại giúp anh. Ông nhanh chóng về phòng như vậy không phải vì không quan tâm An Nhi mà vì ông muốn có không gian riêng cho hai người bọn họ. Hàn Võ Ngôn trong phòng loay hoay đỡ cô ngồi dậy dỗ ngọt
- An Nhi, uống nước giải ép trái cây này.
- Không uống, chú xấu lắm... không muốn uống... cái này rất đắng...
- Ngoan, uống cạn hết ly này thôi.
- Không mà...
Cô đưa tay đẩy tay anh ra mặc anh đang cố gắng thuyết phục. An Nhi khó chịu cầm lấy ly nước giải rượu hất văng xuống sàn nhà khiến nó vỡ ra bắn tung tóe lên. Hàn Võ Ngôn chau mày, có chút bực tức hét lớn
- Trần An Nhi, có thôi làm loạn không hả?
- Híc... chú lại lớn tiếng với tôi... có phải chú thật sự không thương tôi nữa rồi không? Hay chú... híc... chú thật sự thích Lục Thiên Phi kia rồi?
- Nói nhăng nói cuội gì vậy? Ngồi yên, chú xuống làm ly nước khác cho con. Đừng có bước xuống giường đấy!
Hàn Võ Ngôn vừa đứng dậy đã bị cô nắm chặt lấy cánh tay. An Nhi đưa đôi mắt mơ màng, không có tiêu cự nhìn vào anh
- Chú thật sự đã ngủ với người con gái khác ngoài tôi sao?
- Con đang nói gì vậy, An Nhi?
- Híc... không muốn chú là của người khác đâu... chú là của tôi... ai cho chú ngủ với người khác... chú đáng chết... híc...
An Nhi quỳ gối trên giường, cô đánh loạn lên ngực anh gào khóc, đến khi bất lực lại vòng tay ôm chặt lấy cổ anh không buông. Hàn Võ Ngôn nghe những lời này, tâm tư như được rót mật ngọt vào vậy. Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên ôm lấy lưng cô vuốt ve.
- Được, chú là của một mình con... ngoan...
- Híc... chú không được kết hôn... cho dù có kết hôn... thì cũng phải là với tôi... không được kết hôn với người khác, đặc biệt là Lục Thiên Phi!
Hàn Võ Ngôn nghe đến đây liền trợn tròn mắt. Anh có phải là mơ ngủ không? Cô nói anh kết hôn, phải kết hôn cùng cô sao? Anh là không nghe nhầm? An Nhi thấy anh không trả lời, cứ đứng đực ra đấy liền đánh lên lưng anh phụng phịu
- Chú sao không trả lời... híc... có phải chú muốn kết hôn với Lục Thiên Phi? Chú yêu bà chị xấu tính đó rồi sao?
- Con nói gì vậy chứ? Chú và Thiên Phi không có gì cả. Đừnh nghĩ Thiên Phi như vậy, cô ấy là người tốt.
- Thật sự không có gì sao?... Ai cho chú nói giúp chị ta, chị ta xấu tính...
- Được rồi, Thiên Phi xấu tính.
An Nhi nghe được câu trả lời thỏa mãn liền vui vẻ nhưng cũng nhanh chóng ủ rũ khiến Hàn Võ Ngôn khó hiểu. Anh vén nhẹ tóc cô lên hỏi han
- Sao vậy?
- Chú... chú đã ngủ với chị ấy sao?... thật sự hai người đã làm chuyện đó với nhau sao?
Hàn Võ Ngôn đưa tay đánh lên trán mình. Những lời cô nói ra thật khiến anh muốn té ngửa mà chết
- Chú không ngủ với ai cả... chỉ ngủ một mình... không có chuyện chú và Thiên Phi làm mấy chuyện kia đâu.
- Híc... tôi tin chú... chú không được nói dối tôi đâu đấy.
- Chú không nói dối.
- Ừm...
An Nhi ôm chặt lấy cổ anh hơn, Hàn Võ Ngôn cũng đành đứng im cho cô ôm mình. Một lúc sau thì không còn tiếng thút thít nữa, An Nhi cứ vậy gục lên vai anh trong tư thế quỳ gối mà ngủ. Hàn Võ Ngôn khẽ bật cười đặt cô xuống giường, kéo chăn lên đắp ngang ngực cho cô. Tham lam ngồi ngắm cô thêm một chút, vuốt nhẹ cánh môi ban nãy hôn mình làm anh không khỏi xao xuyến vì tư vị ngọt ngào
- An Nhi, có phải vì say nên em mới nói ra những lời này với tôi không?
- Ưm...
- Cho dù là vậy thì tôi cũng rất vui... tôi sẽ không kết hôn... nếu có thì vợ của tôi sẽ là em... em chịu không?
- Ưm... Võ Ngôn...
Anh khẽ cười yêu thương đặt lên trán cô một nụ hôn. Tiến lại dọn dẹp ly nước do cô làm vỡ ban nãy. Cẩn thận xuống bếp làm một ly nước khác bón cho cô. Tẩy trang cẩn thận cho cô rồi tiến lại phía sofa ngủ. Anh sợ cô tỉnh dậy, hoặc nửa đêm lại làm loạn. Vẫn nên ở lại theo dõi cô thì hơn.