Võ Ngôn bước lên phòng khách, ngồi xuống cạnh cô nhìn ngó xung quanh. An Nhi hơi áp lực nhích nhẹ ra xa anh một chút. Võ Ngôn đặt nhẹ lên bàn một ly nước ấm
- Đã đỡ hơn chưa?
- Ừm... một chút...
- Uống nước ấm đi, nước lạnh không tốt cho cơ thể của con.
An Nhi đảo loạn mắt, tránh đi sự bối rối trong lòng. Cầm lên ly nước, cô uống vài ngụm nhưng cũng không thoát khỏi sự ngượng ngùng. Hàn Võ Ngôn tập trung nhìn lên màn hình, An Nhi vừa uống nước lại vừa lén nhìn qua anh.
"Không được An Nhi... làm ơn... làm ơn tỉnh táo lại đi... không được như vậy..."
Võ Ngôn nhìn qua cô nhướn mày, An Nhi giật mình đặt nhẹ ly nước xuống bàn. Đôi mắt lúng túng đảo lên nhìn màn hình rộng lớn.
- Chú... chú cũng xem phim này sao?
- Đã từng xem, cũng rất hay.
- Ừ... mong là kết có hậu.
Võ Ngôn không muốn làm cô mất hứng nên cũng chỉ khẽ gật đầu, không nói ra cái kết đã biết trước. Cả hai cứ vậy ngồi xem phim cùng nhau, An Nhi như muốn nín thở, đầu óc không thể tập trung nổi vào bộ phim, tâm trí chỉ hướng vào người bên cạnh.
Bộ phim kết thúc mà cô cũng chẳng hay biết. Hàn Võ Ngôn nhìn qua cô, ánh mắt đã hiện lên vài phần lo lắng
- An Nhi, con còn đau sao?
- Hả... à không... đâu có...
- Nãy giờ thấy con cứ thất thần, nếu không khỏe cứ nói với chú.
- Tôi biết rồi, chắc do có chút hơi mệt thôi.
Lúc này, quản gia Khương bước ra mời gọi cả hai vào ăn cơm. Bàn ăn có chút hơi ngột ngạt, An Nhi lâu lâu đưa mắt qua anh
- Ăn nhiều một chút, dạ dày của chú không được khỏe thì nên chú ý.
- Ừm.
Sau bữa ăn, An Nhi nhanh chóng lên phòng ổn định cảm xúc. Đặt tay lên ngực mình, cô hít một hơi sâu. Bất ngờ chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị số máy lạ khiến cô nhíu mày bắt máy
- Alo, cho hỏi ai vậy ạ?
"An Nhi... cậu về nước rồi sao?"
- Vũ Kiên?
"Đúng rồi... là tớ, cậu vẫn nhớ tớ sao?"
An Nhi bất giác nhớ lại cái ngày ấy, sau đêm sinh nhật định mệnh đó thì cô đã cắt đứt mọi liên lạc với cậu ta. Bây giờ như vậy lại không biết nên nói gì
- Ừm, có chuyện gì sao?
"Thật ra thì... tớ xin lỗi... chúng ta có thể gặp nhau vào một ngày nào đó không?"
- Ừm, chuyện này để sau đi, tớ có việc bận rồi, tạm biệt.
An Nhi chỉ muốn nhanh chóng dừng cuộc gọi nên đã chủ động tắt máy. Cánh cửa phòng vang lên tiếng mở cửa, Hàn Võ Ngôn bước vào đặt lên bàn cô một ly sữa ấm.
- Con nói chuyện với ai vậy?
- Là Vũ Kiên.
- Vũ Kiên?
- Ừm, cậu ta muốn tôi và cậu ta đi ăn uống với nhau.
- Không được.
An Nhi nhướn mày lên nhìn anh khiến anh có chút chột dạ. Anh thật sự vẫn muốn bản thân ích kỉ, muốn An Nhi chỉ được tiếp xúc với một mình anh.
- Chú... cảm thấy không mấy tốt.
- Đây là chuyện cá nhân của tôi, tôi nghĩ chú không cần quan tâm tới đâu.
Hàn Võ Ngôn sinh ra chút hụt hẫng, anh gật nhẹ đầu quay người ra ngoài. An Nhi thở hắt ra, tìm đến điện thoại lại thấy tin nhắn của Vũ Kiên.
"Ngày mai cậu rảnh chứ, chúng ta đi xem phim."
Chân mày cô hơi nhíu lại, muốn đồng ý vì cô không thích Hàn Võ Ngôn xen vào chuyện của mình, nếu anh càng không thích thì cô sẽ càng làm. Suy nghĩ là vậy nhưng tay đã soạn dòng tin từ chối gửi đi cho Vũ Kiên. Lúc nhận ra chỉ biết cảm thán.
- Xem như chú giỏi.
Những ngày sau, Vũ Kiên luôn nhắn tin gọi điện cho cô nhưng An Nhi một mực từ chối. Cô không muốn dính dáng gì tới cậu trai này nữa, chẳng thấy gì tốt đẹp mà chỉ thấy toàn rắc rối.
Nếu lí trí bảo rằng mình không thích người đó, nhưng trái tim vẫn liên hồi đập loạn vì người đó thì biết làm sao? An Nhi càng ngày lại càng khó hiểu với cảm xúc của mình. Cứ mỗi lần gặp anh là lại mỗi lần tim đập mạnh. Mỗi lần bắt gặp anh cùng nữ nhân khác cạnh nhau lại sinh ra cảm giác khó chịu. An Nhi thật sự không thể hiểu nổi bản thân mình nữa.
Sáng sớm tinh mơ tỉnh dậy, An Nhi mệt mỏi chuẩn bị cho một ngày dài với đống công việc chồng chất. Thân thể mỗi sáng đều nặng nề không muốn rời khỏi giường. Vệ sinh cá nhân cho thật tỉnh táo, An Nhi dưỡng da nhẹ một chút bước xuống nhà.
Đảo mắt một vòng không thấy Hàn Võ Ngôn đâu, cô nhíu mày tiến vào bếp tìm quản gia Khương hỏi chuyện
- Ông quản gia, Võ Ngôn đâu rồi ạ?
- Thiếu gia đã đi làm từ sớm, nghe nói là có công việc gấp cần giải quyết.
- Vâng.
Quản gia Khương ngước mắt lên nhìn cô, nhận thấy ánh mắt lo lắng liền bật cười.
- Tiểu thư đừng lo, thiếu gia đã ăn uống trước khi đi rồi.
Bị nói trúng tim đen, An Nhi lắp bắp xua tay ra ý bản thân không hề lo lắng cho anh. Nhưng cô nào biết, cô càng phản ứng thì càng khẳng định quản gia Khương đang nói đúng. Khuôn mặt ửng đỏ lên, An Nhi vội vã chạy lên lầu thay quần áo. Chỉnh tề trong bộ vest trắng nữ, An Nhi hít một hơi sâu.
- Không nghĩ tới chú ấy nữa... bình tĩnh...
Bước xuống nhà ăn sáng qua loa, An Nhi vội vàng chào tạm biệt quản gia Khương và người làm tới Hàn Thị. Tới tập đoàn mới biết hôm nay anh có cuộc họp cổ đông quan trọng. Quay trở về phòng, An Nhi bắt đầu với những tài liệu đầy ắp số liệu và chữ viết.
- Làm ở Hàn Thị có bao giờ là dễ...
Quay qua quay lại đã là tầm trưa, An Nhi ngắm chừng Hàn Võ Ngôn cũng đã họp xong nên mang mớ tài liệu dày cộm sang phòng anh. Cô vẫn giữ thói quen mở cửa phòng anh mà không cần gõ cửa. Cánh cửa mở ra lại tình cờ bắt gặp Lục Thiên Phi cũng đang ở đây. Anh đang chăm chú cùng Thiên Phi giải quyết một vài hợp đồng. Thấy vậy cô cũng chỉ lẳng lặng ngồi chờ ở một góc sofa. Ánh mắt vô thức đảo nhẹ qua dán về phía anh.
Lục Thiên Phi ngồi cạnh Võ Ngôn, cả hai bọn họ gần như là không có chút khoảng cách nào. Khuôn mặt An Nhi cũng vì thế mà không được mấy vui vẻ, trên đỉnh đầu như xuất hiện những đám mây đen xám xịt. Thiên Phi hôm nay mặc một chiếc đầm hai dây, bộ ngực đẩy đà lộ ra khiến cô nhíu mày, hậm hực.
Hàn Võ Ngôn sau khi giải quyết xong tất cả hợp đồng liền đưa cho Thiên Phi. Bộ dáng trên khuôn mặt anh hết sức nhẹ nhàng và vui vẻ, đã vậy còn nở một nụ cười mỉm khiến An Nhi đen mặt.
- Em về phòng xem lại hợp đồng của bên Tần Thị đi. Mấy giấy tờ này có gì không hiểu thì cứ hỏi anh.
- Dạ vâng, vậy em xin phép... An Nhi, chị đi trước.
Lục Thiên Phi đi rồi, cô bĩu môi đặt lên bàn sấp tài liệu phiên dịch sáng giờ
- Chú xem qua coi còn vấn đề gì không để tôi giải quyết luôn.
Hàn Võ Ngôn xem qua một lượt liền gật gù, anh thật sự đang rất hài lòng với cách làm việc chuyên nghiệp của cô
- Tốt thật, con vượt xa kỳ vọng của chú đấy.
- Xong việc rồi, vậy tôi ra ngoài.
- Này, con làm sao vậy?
Hàn Võ Ngôn khó hiểu khi bỗng dưng cô lại tỏ vẻ khó chịu với mình. Mà An Nhi giờ đây làm gì có lý lẽ, cô trừng mắt nhìn anh mà nạt lớn
- Tôi làm sao cũng không phải chuyện của chú, không tới lượt chú quản.
Hàn Võ Ngôn giật bắn mình sau cú nạt nộ của cô. Đã vậy, An Nhi một chút thương tình cũng không có, cửa đóng lại một cái sầm khiến hồn vía của Hàn Võ Ngôn muốn bay về cùng ông bà.
Chiều hôm ấy, Hàn Võ Ngôn có hẹn với bên Tần Thị. Anh cùng Lục Thiên Phi bước xuống đại sảnh lại vô tình gặp cô. Võ Ngôn thấy cô, anh bước lại lên tiếng dặn dò vài điều
- Tối nay, chú và thư ký Lục có chút công việc. Con ở nhà ăn uống đầy đủ, nhớ ngủ sớm một chút.
- Ừ.
An Nhi bỏ đi với khuôn mặt nặng trịch, tưởng chừng như ai đó đã lấy cắp thứ gì đó của cô. Mà anh giờ cũng đang rất gấp nên không thể hỏi thăm gì thêm.
Về đến nhà, An Nhi hậm hực leo lên lầu. Cứ nghĩ đến hôm nay anh và Thiên Phi hẹn hò là lại muốn tức đến điên người. Cầm con gấu bông trên đầu giường, cô không thương tiếc mà ném mạnh nó xuống sàn nhà. Điều chỉnh lại cảm xúc, cô tức giận khi mình vì anh lại trở nên như vậy
- Mình là bị gì vậy? Chẳng phải luôn mong muốn chú ấy lấy vợ sao? Đây là cơ hội tốt cơ mà... hai bọn họ hẹn hò như vậy... sẽ sớm về một nhà...
- ...
- Hẹn hò sao? Aaaaaa... không phải như vậy mà...
Cô bỗng chốc hét lớn khi nghĩ tới anh hẹn hò cùng Lục Thiên Phi. Nhảy xuống giường, cô nghĩ mình bị điên rồi và cô cần đi tắm. Chỉ có nước mới khiến cho cô tỉnh táo lên được.
Dòng nước mát lạnh từ vòi sen cũng không khiến cô vơi đi cảm giác khó chịu. Trong người cứ hậm hực không yên, cô mệt mỏi tắt nước mặc vào chiếc váy suôn dài hai dây. Bước xuống nhà, ăn cơm đến chán chê lại lê lết ở sofa xem phim. Nói là xem phim nhưng thật chất là muốn viện cớ để chờ anh về.
9 giờ tối, Hàn Võ Ngôn vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. An Nhi bỗng dưng lại nghĩ đến cảnh anh cùng Lục Thiên Phi vào khách sạn, tay cô bất giác đã siết chặt chiếc gối sofa trên tay. Mạnh mẽ quăng một phát ra cửa trong sự bực tức, lại vô tình ném vào nam nhân đang bước vào. Hàn Võ Ngôn mặt đen sì cầm gối lên ném lại vào ghế sofa nhìn cô
- Làm gì vậy?
- Tôi... tôi xem phim... ban nãy thấy con chuột nên... ha... nên có chút hoảng... xin lỗi chú...
- Nhà mình đâu có chuột? Con làm sao vậy? Mặt đỏ hết lên rồi, hay lại bị cảm?
Anh đưa tay dự chạm lên trán kiểm tra nhiệt độ nhưng cô lại nhanh hơn mà lùi ra sau cười trừ
- Chuột... chuột trên phim... tự dưng lại buồn ngủ quá... buồn ngủ thật... đi ngủ thôi... chú ngủ ngon.
Hàn Võ Ngôn đứng như trời trồng không hiểu chuyện gì. An Nhi vội vàng tắt tivi chạy lên lầu đóng sầm cửa lại. Đặt tay lên ngực trái, áp chế nhịp tim của mình lại cô thở phào nhảy lên giường
- Chết mất... cứ đà này thì mình biết phải làm sao?