An Nhi trở về nhà vui vẻ thông báo tin tốt với quản gia Khương. Người quản gia già chỉ mới nghe như vậy, hai mắt đã rưng rưng đỏ lên. Đứa nhỏ ông nuôi nấng, cuối cùng cũng đã khôn lớn và có thể bước đi trên đôi chân của mình. An Nhi phì cười đưa tay gạt nước mắt cho ông
- Ông quản gia lại khóc nhè rồi, phải vui lên chứ.
- Phải, phải, hôm nay tôi sẽ nấu nhiều món ngon cho tiểu thư... chúng ta nên ăn mừng... nên vui vẻ...
An Nhi gật đầu nở nụ cười ngọt ngào tạm biệt ông rồi trở lên phòng. Quản gia Khương đứng đó nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng bỗng nhiên lại trở nên nhẹ nhõm lạ thường. So với Hàn Võ Ngôn thì ông còn phải lo cho An Nhi rất nhiều. Võ Ngôn ngay từ nhỏ đã mang tố chất của Hàn lão gia, đầu óc thông minh, tính tình quyết đoán, sớm đã có thể trưởng thành và tự làm những điều mình muốn. An Nhi lại khác, cô bé hoạt bát, ít suy nghĩ sâu xa. Bất kể làm việc gì cũng phải có ông hoặc Hàn Võ Ngôn bên cạnh. Đứa nhỏ này còn cần rất nhiều sự bảo bọc ở Hàn Gia.
An Nhi trở về phòng, cô đứng bên cạnh của sổ, tầm mắt như có như không thả vào không gian rộng lớn. Cô quyết định nộp hồ sơ vào tập đoàn của anh là vì muốn giữ lời hứa lúc trước... cũng một phần do cô chưa dám rời khỏi vòng tay của anh. An Nhi cho dù có ghét Võ Ngôn hay hận Võ Ngôn thì cô cũng không thể phủ nhận lúc bản thân cảm thấy an toàn nhất chính là lúc ở bên cạnh Hàn Võ Ngôn.
Chiều hôm ấy, Võ Ngôn trở về nhà đã thấy cô ngồi ở sofa. An Nhi khẽ gật đầu chào anh, tiếp tục quay lại với màn hình tivi rộng lớn. Võ Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, giọng anh đều đều từ từ vang lên
- Ngày mai con tới thử việc được không?
- Vâng.
- Có gì khó khăn cứ nói, chú giúp đỡ con.
- Tôi biết rồi, cái gì không biết sẽ hỏi ý chú. Cơm canh xong cả rồi, chú lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm.
Võ Ngôn khẽ gật đứng dậy bước lên phòng. Cả ngày hôm nay anh có chút thất thần, thật khômg thể nghĩ đếm việc cô sẽ làm ở tập đoàn của mình. Chọn bừa bộ quần áo thoải mái, vẫn nên tắm rửa, gột sạch những mệt mỏi của một ngày dài.
Trở xuống nhà, Võ Ngôn đưa mắt nhìn ra ngoài phòng khách đã không thấy cô đâu. Đảo tầm nhìn vào bếp, khóe môi khẽ cong lên khi thấy cô đã yên vị trên bàn ăn. Ngồi xuống bên cạnh, Võ Ngôn đón nhận chén cơm từ cô
- Cảm ơn con.
- Ăn nhiều vào một chút, dạo này có vẻ như chú rất ốm.
- Ừm.
Miệng lưỡi thì quan tâm nhưng khuôn mặt thì vẫn mang một biểu cảm cứng nhắc, vô tình. Võ Ngôn gắp miếng thịt cho vào chén cô
- Sao con lại muốn làm việc ở Hàn Thị?
- Chẳng phải lúc trước đã nói là sẽ về làm cho Hàn Thị sao?
Võ Ngôn gật đầu, cả hai tiếp tục duy trì không khí nặng nề cho hết bữa ăn. An Nhi tiếp tục xem bộ phim còn dang dở, anh lại lên phòng tìm cho mình không gian yên tĩnh.
An Nhi mãi xem phim mà đã thiếp đi lúc nào trên sofa mà không hay biết. Võ Ngôn tình cờ bước xuống không khỏi bật cười. Tiến lại lay lay người cô nhưng An Nhi một chút muốn tỉnh dậy cũng không có. Cuối cùng, anh đành làm liều tắt tivi, bế bổng cô lên phòng. Đặt An Nhi xuống giường, anh ngồi đó ngắm nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên
- Phải mà lúc em thức cũng ngoan ngoãn như này, khuôn mặt cũng không còn nhăn nhó, khó chịu với tôi...
Ngồi một lát, anh quay trở về phòng mình. Anh cũng nên khép lại ngày dài bằng một giấc ngủ thật ngon rồi. Chỉ mong ngày mai thức dậy, mọi chuyện xung quanh sẽ êm đẹp và ngọt ngào hơn với anh.
Sáng hôm sau, An Nhi tỉnh dậy không hiểu tại sao bản thân lại nằm trên giường. Bỏ qua chuyện đó, cô đứng dậy ngáp ngắn ngáp dài vệ sinh cá nhân. Ngày đầu thử việc thì vẫn là nên đi sớm một chút.
Bước xuống nhà trong bộ váy công sở, An Nhi ăn bừa một chút đã đứng dậy. Võ Ngôn ngồi bên cạnh không mấy hài lòng
- Ăn nhiều một chút, còn rất sớm
Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của anh, An Nhi đành phải ngồi xuống ăn thêm một chút. Võ Ngôn đề nghị đưa cô tới tập đoàn nhưng An Nhi đã từ chối. Cô không muốn ngày đầu đi làm lại bị các thành phần soi mói nhắm tới.
Bắt xe tới tập đoàn, để chuẩn bị thật tốt cho công việc của mình, An Nhi đã xem qua các kế hoạch cụ thể của Hàn Thị. Việc của cô chính là phiên dịch các văn bản nước ngoài giúp anh.
Người đảm nhiệm việc bàn giao cho cô lại còn là Lục Thiên Phi. Căn phòng làm việc rộng rãi, phù hợp khiến An Nhi hài lòng gật gù. Thiên Phi đưa mắt nhìn cô khẽ cười
- Em hôm nay chỉ cần phiên dịch hết tài liệu trên bàn là được.
An Nhi đảo mắt nhìn về phía bàn làm việc. Hai sấp tài liệu dày cợm khiến cô trợn tròn mắt. Thiên aphi cũng chỉ nhướn vai một cái rồi rời đi. Mới vào thôi mà đã như vậy rồi, An Nhi thầm cảm thán mệt mỏi
"Quả nhiên là tập đoàn lớn, số lượng công việc có vẻ không ít rồi."
Phòng cô được sắp xếp ngay cạnh phòng anh. An Nhi cũng không quan tâm, chăm chú làm việc vẫn là điều cô nên làm. Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Thiên Phi bước vào, trên tay là một ly sữa ấm. Đặt xuống bàn, Lục Thiên Phi có chút khó chịu lên tiếng
- Là chủ tịch gọi tôi pha cho cô.
- Vâng, cảm ơn.
- Mà này, cô và Hàn Tổng không phải là có gì rồi chứ?
An Nhi nhướn mày ngước lên nhìn Thiên Phi. Câu hỏi trên là có ý gì? Nhếch môi một chút, An Nhi nhấp một ngụm sữa
- Cô là đang quan tâm đến mối quan hệ của chủ tịch? Chẳng phải tôi và chú ấy là chú cháu sao?
Thiên Phi chán nản lên tiếng, bản chất cũng không phải người xấu nên Thiên Phi đành thở dài nói vài lời với cô
- Ừm, tại tôi thích anh ấy nên có chút lo lắng khi cô xuất hiện.
Nghe đến đây, An Nhi bỗng chốc rất khó chịu với người con gái trước mặt. Chẳng cần biết lý do là gì, cô khẽ gật đầu
- Cô ra ngoài đi, tôi cần làm việc.
Lục Thiên Phi quay đi khiến cô thở phào. Cái cảm giác này là gì vậy? Sao cô lại như vậy? Cái tính thích xăm soi người khác từ khi nào lại có trong cô?
- Chuyện thích ai là chuyện của cô ta, mình để ý làm gì?
Đưa tay vỗ vỗ mặt vài cái lấy lại sự tỉnh táo, cô cần quay lại với công việc rồi. An Nhi làm việc miệt mài không cần biết trời, trăng, mây, đất. Vươn vai thoải mái khi mớ văn bản được dịch xong. Nhìn chúng cô bất giác tự hào về bản thân
- Mày cũng giỏi quá rồi.
Cô thu xếp tất cả lại cầm theo qua phòng anh. Mở cửa phòng, An Nhi đặt lên bàn anh sấp tài liệu
- Tôi dịch xong hết rồi, chú còn văn bản nào chứ?
- Ừm, còn. Nhưng mà để chiều làm đi.
- Không cần đâu, đưa đây cho tôi giải quyết. Chiều sẽ làm cái khác.
Hàn Võ Ngôn không quan tâm, anh đứng dậy khoác áo vest lên người. Sắp xếp giấy tờ trên bàn gọn gàng vào một góc, anh tiến lại đối diện với cô
- Đi ăn trưa trước đã!
Nhìn đồng hồ trên bàn anh, cô mới chợt nhớ ra giờ trưa. Cô đúng là làm việc quên sạch mọi thứ thật rồi
- Chú đi ăn đi, tôi đi một mình được rồi.
- Đi chung đi, xuống gara!
Anh bỏ đi, cô do dự một lát cũng chạy theo. Xe của Hàn Võ Ngôn dừng lại trước một nhà hàng lớn. Bước xuống xe đã có vô vàn nhân viên cúi đầu chào hỏi. Cô bước theo anh đến lầu hai. Cả hai chọn một góc khá yên tĩnh và khuất để ăn trưa.
Những món ăn bày biện trên bàn lớn. An Nhi gắp miếng thịt xông khói cho vào miệng. Hàn Võ Ngôn khẽ cười đặt đũa xuống bát, tỉ mỉ lột vỏ tôm bỏ vào chén cô
- Ăn nhiều một chút.
- Không cần đâu, chú tự ăn đi.
- Im lặng một chút, có người hầu hạ thì nên tận hưởng.
An Nhi nhìn anh một lát, cô không buồn để tâm, gắp từng con tôm chấm đẫm nước sốt đặc biệt của nhà hàng cho vào miệng. Hàn Võ Ngôn chỉ cần được bóc vỏ tôm cho cô thôi thì lòng cũng đã ngập tràn hạnh phúc.
Mái tóc đen được anh vuốt keo cẩn thận, khoe được vầng trán cao cùng khuôn mặt cực góc cạnh. Thế nhưng vài loạn tóc lại rớt xuống nhìn vô cùng trướng mắt. An Nhi đặt đũa xuống, đưa tay vuốt tóc lên giúp anh. Hàn Võ Ngôn bất ngờ ngước mắt lên nhìn, An Nhi chạm phải mắt anh lại dâng lên cảm giác kỳ lạ. Cô rụt tay lại lúng túng lên tiếng
- Tóc chú rũ xuống, tôi muốn giúp một chút... chẳng phải tay chú đang dơ... vì... vì bóc vỏ tôm cho tôi sao? Chỉ muốn giúp một chút...
- Ừm.
Anh lại cúi xuống bóc vỏ tôm cho cô. An Nhi thở phào ra nhưng lồng ngực lại phập phồng không yên. Lâu lâu lại đưa mắt lên lén nhìn anh. Hàn Võ Ngôn thật sự không thay đổi gì, độ đẹp trai và phong độ của anh theo thời gian chỉ có khẳng định hơn. Hàn Võ Ngôn ở tuổi 37 lại trở nên cứng cỏi đến lạ, nét đẹp cũng phong lưu hơn hẳn
- Suy nghĩ gì vậy?
- Không, tôi chỉ là... cảm thấy không tiện khi để chú bóc vỏ tôm cho tôi thôi.
- Không sao đâu, ăn nhiều một chút.
- Ừm.