Hàn Võ Ngôn khi biết cô sẽ đi du học rời xa mình, tâm trạng anh không mấy tốt. Nhắm hờ mắt lại tựa người ra sau ghế sofa. Bản thân bây giờ cũng không còn đủ tư cách để ngăn cản cô. Những việc mà anh đã làm, ngay cả mặt mũi nhìn cô cũng không có.
Quản gia Khương đặt xuống bàn một ly nước ấm, nhìn qua anh, ông chỉ biết thở dài
- Thiếu gia uống chút nước đi.
- Ừm, ông nghe thấy hết rồi sao?
- Vâng... tiểu thư cũng đã lớn, tôi nghĩ cũng đã đến lúc cho tiểu thư rời khỏi vòng tay bảo vệ của Hàn Gia để khôn lớn và trưởng thành.
Quản gia Khương chỉ dám dùng những lời nói động viên trấn an anh. Hàn Võ Ngôn dĩ nhiên nhìn thấu, câu chuyện của anh và An Nhi thật ra đã đi quá xa rồi.
- Chuẩn bị bữa trưa đi, nhớ nấu những món tiểu thư thích.
- Dạ vâng thưa thiếu gia.
Võ Ngôn không lên phòng, anh lặng lẽ ngồi ở sofa, mệt mỏi tự đầu ra sau nhắm mắt lại. An Nhi bước xuống nhà, nhìn thấy anh cũng chỉ lẳng lặng bỏ vào bếp tìm quản gia Khương.
- Ông quản gia, cho con mượn cây kéo một chút đi ạ.
- Tiểu thư làm gì vậy?
- Con cần cắt băng keo dán đồ lại thôi.
Quản gia Khương gật đầu xoay người tìm kéo cho cô. An Nhi đứng đó, lâu lâu vẫn đảo mắt nhìn ra ngoài phòng khách. Thấy Hàn Võ Ngôn mệt mỏi như vậy, sao cô có thể an lòng.
Quản gia Khương quay lại đưa kéo cho cô nhưng lại bắt gặp cô đang nhìn lén lút Hàn Võ Ngôn. Trong mắt vị quản gia già lại dâng lên chút xót xa của một người làm cha
- Tiểu thư...
- Ơ dạ, dạ vâng.
- Tiểu thư thật sự sẽ đi du học sao?
- Vâng, ở bên đó cái gì cũng rất tốt, điều kiện cũng rất phù hợp với con.
Quản gia Khương gật đầu đảo mắt nhìn về phía Hàn Võ Ngôn. An Nhi bất giác cũng nhìn theo ông, giọng vị quản gia già khàn nhẹ vang lên
- Tôi biết giữa thiếu gia và tiểu thư đã xảy ra chuyện gì... nhưng mà thiếu gia là thật lòng yêu người. Chỉ sợ rằng khi tiểu thư đi rồi, thiếu gia sẽ lại sống như cái ngày mà ba mẹ cậu ấy rời xa trần thế.
Quản gia Khương thật không muốn nhớ tới những ngày đó. Hàn Võ Ngôn không ăn cũng chẳng uống, ngay cả ngủ cũng không cần. Anh sống mơ hồ và không có điểm tựa.
- Nếu có thể... tôi cầu xin tiểu thư... không cần tha thứ cho thiếu gia... nhưng cũng đừng bỏ rơi thiếu gia.
An Nhi không trả lời thêm, cô quay gót bước lên lầu. Hạ người xuống giường, An Nhi liên tục bị các câu nói của quản gia Khương làm cho đau đầu. Cô không bỏ Hàn Võ Ngôn, nhưng mà hiện tại cô không thể đối mặt với anh. Cô chọn đi du học là để cả hai có thêm thời gian để trưởng thành. Chỉ mong rằng, khi cô quay trở về, Hàn Võ Ngôn sẽ có một người phụ nữ thật tốt ở bên cạnh. Có như vậy thì cô mới có thể vui vẻ mà xem như chưa có gì xảy ra. Võ Ngôn vẫn sẽ là chú của cô, người mà cô thầm kính mến.
Bàn ăn buổi trưa hôm ấy vô cùng ngột ngạt, An Nhi dù ăn những món mình thích nhưng vẫn cảm thấy không ngon miệng. Cô chỉ chan chút canh rồi đứng dậy bỏ lên lầu. Hàn Võ Ngôn cũng không nói gì thêm, lặng lẽ ngồi đó nhìn theo bóng lưng cô.
Ngày An Nhi ra sân bay, cô cũng cự tuyệt nhất định không cho anh theo mình. Hàn Võ Ngôn chỉ dám lén lút theo sau cô đến sân bay. Anh đứng một góc khuất dõi theo từng bước chân của cô. Đến khi cô đã vào hẳn phòng chờ, anh mới có thể an tâm rời đi.
An Nhi nãy giờ vẫn biết, cô biết anh đi theo mình ngay từ lúc cô rời khỏi nhà. Nhưng cô chọn cách im lặng, cô không muốn cả hai phải thêm khó xử.
Võ Ngôn lái xe tới tập đoàn, cả một ngày dài không thể tập trung nổi vào công việc. Đầu óc giờ đây chỉ quẩn quanh bên những nỗi sợ. Sợ rằng về nhà sẽ không còn cô nữa, sợ rằng những bữa cơm sẽ trở nên tẻ nhạt, sợ rằng bản thân sẽ mãi mãi mất đi cô.
Tiếng gõ cửa vang lên hai hồi, Lục Thiên Phi bước vào, trên tay là ly cà phê đen không đá. Đặt nhẹ xuống bàn nhưng lại thu hút được sự chú ý của Hàn Võ Ngôn. Anh ngước mắt lên nhìn cô khó hiểu
- Hôm nay còn tình nguyện pha cà phê?
- Là em thấy anh không được khỏe, cần chút tỉnh táo. Xem như là em chiều lòng anh nhưng mà chỉ hôm nay thôi đấy.
Võ Ngôn khẽ nhếch nhẹ môi, nhấp chút cà phê gật gù. Anh thích mùi vị của cà phê, đặc biệt là cà phê đen. Mùi hương của nó khiến anh dễ chịu. Nhưng Lục Thiên Phi lại rất ít khi ngoan ngoãn pha cà phê cho anh. Nghĩ đi nghĩ lại cũng là vì cô muốn tốt cho sức khỏe của mình nên Hàn Võ Ngôn cũng không mấy khó khăn.
- Giải quyết giúp tôi mấy giấy tờ này đi.
- Vâng, anh mệt thì nghỉ đi. Em sẽ cố gắng.
- Ừm.
Thiên Phi rời đi, Hàn Võ Ngôn tựa đầu ra sau ghế. Mệt mỏi khẽ nhắm mắt lại nhớ về An Nhi.
Tối hôm ấy, anh không trở về nhà mà chỉ đến bar để tìm rượu. Thứ chất lỏng sóng sánh, đắng chát cùng những âm thanh náo nhiệt, ồn ào này khiến lòng anh thoải mái như trút được gánh nặng. Cứ vậy, hết ly này đến ly khác được đổ vào chiếc dạ dày trống rỗng
- Ợ... An Nhi... đừng rời xa tôi...
Những ly rượu sóng sánh đổ trực tiếp vào cổ họng nóng rát. Vài cô ả ỏng ẹo, váy ống hai dây bước lại vuốt nhẹ bờ vai của anh. Mùi hương nước hoa nồng nặc sộc lên mũi khiến Hàn Võ Ngôn khó chịu. Mấy ả còn chưa kịp lên tiếng ve vãn đã bị thanh âm lạnh nhạt của anh làm cho run rẩy.
- Cút!
Mấy ả rời đi, Võ Ngôn tức giận uống cạn liên tiếp mấy ly rượu. Trên đời này, anh ghét nhất là những người như vậy. Anh chỉ thích người giống An Nhi, vừa ngọt ngào lại vừa trong sáng
- An Nhi... em về với tôi đi.
Loạng choạng trở về nhà đã là 12 giờ đêm. Quản gia Khương lo lắng đỡ lấy anh, ông thật không thể tin anh ở tình trạng này lại có thể lái xe về nhà
- Cậu chủ, đừng uống rượu như vậy nữa. Nguy hiểm lắm đấy!
- Mặc xác tôi.
Gạt tay quản gia Khương ra khỏi người mình. Anh bỏ lên lầu, thế nhưng lại không về phòng của mình, anh loạng choạng bước qua phòng cô. Ngã người xuống chiếc giường êm ái. Mùi hương của cô vẫn còn quẩn quanh nơi đầu mũi khiến anh vô cùng dễ chịu nhưng xen lẫn đó là sự hối hận
- An Nhi... đừng bỏ tôi mà... tôi sai rồi... thật sự sai rồi... xin em về với tôi...
Anh thều thào gọi tên cô trong vô thức. Chẳng biết từ khi nào mà anh đã thiếp đi ngay trên giường êm ái, đầy mùi hương quyến rũ kia.
Quản gia Khương bước vào nhìn cảnh tượng này không khỏi đau lòng. Nhìn anh như nhìn đứa con trai của mình. Thấy anh tổn thương thì người làm cha như ông sao có thể vui được. Gọi người làm một ly nước giải rượu cho anh, ông tỉ mỉ cận thận đút từng muỗng nước một vào cổ họng đầy mùi rượu kia.
Trở ra ngoài, ông tiến lại bàn thờ của ông bà Hàn và tài xế Trần. Thắp lên đó một nén nhan, ông chấp tay ba lạy với đôi mắt lo lắng
- Những sự việc vừa rồi ba người có ai thấy? Làm ơn hãy khiến cho mọi thứ thật yên bình. Hãy phù hộ cho thiếu gia vượt qua được khoảng thời gian này, bảo vệ tiểu thư ở nơi đất khách quê người...
*Tại Pari*
An Nhi vừa bước chân tới Pari đã vô cùng hào hứng. Có vẻ như cô đang tìm cho mình một cuộc sống mới thật thoải mái. Nên khi vừa đặt chân tới đây đã vô cùng thích thú, muốn tìm hiểu.
Tìm cho mình một căn nhà nhỏ vừa đủ sống, An Nhi nhanh chóng nộp hồ sơ vào trường mà mình mong ước. Với số điểm cao trong tay, cô tự hào về chính mình, lại càng tự tin có thể dễ dàng vào ngôi trường mà cô đã nhắm đến.
Trở về căn nhà nhỏ, cô sắp xếp một chút đồ đạc, mua thêm vài dụng cụ cá nhân. Nhìn quanh căn nhà đã ổn liền thoải mái hạ người xuống sofa nhàn nhã xem hoạt hình. Bụng đói cồn cào khiến cô thở hắt ôm lấy bụng mình.
Căn bếp đầy đủ mọi thứ nhưng điều quan trọng là cô không biết quá nhiều về nấu ăn. Từ nhỏ đã bị Hàn Võ Ngôn cấm tiệt việc vào bếp, thỉnh thoảng cũng chỉ học lỏm được quản gia Khương một chút. Giờ thì hay rồi, cô không thể làm gì được cả
- Không sao, không biết sẽ học. Cố lên An Nhi!
Cô cầm lên điện thoại tìm xem vài món ăn đơn giản trên các trang mạng rồi học theo. Loay hoay một lúc cuối cùng cũng ra được một bàn ăn đầy đủ món mặn, nhạt. Ngồi xuống bàn, tận hưởng thành quả lao động của mình khiến cô hài lòng. Tuy hương vị không thể sánh bằng quản gia Khương nấu nhưng mà cũng vô cùng ổn áp. Không đến nổi là nuốt không được
- Chẳng biết có ăn uống đầy đủ không nữa?
An Nhi bất giác nói ra vài câu vu vơ không chủ đích. Lúc nhận ra, trong đáy mắt lại hiện lên sự mệt mỏi
- Mình làm sao vậy? Sao lại nghĩ tới chú ấy? Sống hay chết cũng đâu liên quan đến mình.
Hàn Võ Ngôn bị dạ dày từ trước nên khiến cô có chút không an tâm. Nghĩ ngợi một lát rồi thôi, cô vội vã dọn dẹp mọi thứ. Trở về phòng ngủ, hạ người xuống giường nhắm mắt lại. Cô cần có một tinh thần thật tốt để đón nhận tin vui vào ngày mai.
Có một điều chẳng ai biết rằng Trần An Nhi giờ đây cũng đang rất nhớ anh. Mặc dù cô hận anh nhưng cô cũng thương anh. Ai bảo từ nhỏ Hàn Võ Ngôn đã luôn yêu thương và chiều chuộng cô. Rời xa anh như vậy cô thật sự cũng không nghĩ tới. Nhưng mà cô không thể đối diện với anh được, cô sợ nhìn thấy anh của hôm đó một lần nữa
- Hàn Võ Ngôn, 4 năm nữa tôi sẽ trở về... hi vọng lúc đó chúng ta trưởng thành hơn... sẽ không phải nhớ đến những quá khứ không nên nhớ nữa...