Một tuần trôi qua, An Nhi cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng. Cô dặn dò quản gia Khương mỗi bữa ăn đều mang lên phòng cho cô. Bây giờ, cô không muốn nhìn thấy mặt của Hàn Võ Ngôn. Mà có gặp thì cũng chẳng biết phải nên nói gì cho phải.
Ngồi nhìn mâm cơm trước mặt, An Nhi bất giác nặng lòng. Hình ảnh ngày hôm đó cứ bám rít lấy không chịu buông tha cho cô một giây phút nào. Ngày ngày đối mặt với hiện tại đã khiến cõi lòng cô tan nát. Tới bây giờ, cô vẫn chẳng tin Hàn Võ Ngôn lại làm điều đó với cô.
An Nhi từ nhỏ đã luôn coi Võ Ngôn như người cha của mình. Mọi lời dạy dỗ của anh cô đều khắc ghi trong lòng. Từ lâu, Võ Ngôn đã trở thành một tượng đài cao lớn trong lòng cô. Những gì anh nói và anh làm cô đều thầm ngưỡng mộ. Chính vì càng đề cao anh thì cô càng suy sụp, ngỡ như tất cả mọi thứ vừa qua là cơn ác mộng, đen tối nhất của cuộc đời vậy.
Ban ngày, cõi lòng An Nhi không yên ắng. Đêm về, ngỡ như là khoảng thời gian để cô chìm vào những an yên, dẹp bỏ những đau khổ trần thế. Nhưng không, cuộc đời này hình như đã bắt ép cô phải ghi nhớ đêm định mệnh đó. Chỉ cần An Nhi nhắm mắt lại, thiếp đi một chút thì hình ảnh ấy lại ùa về trong giấc mơ. Chính vì thế mà chẳng khi nào cô yên giấc.
Tiếng gõ cửa vang lên, An Nhi dự không lên tiếng nhưng bên ngoài đã vọng vào tiếng của quản gia Khương
- Tiểu thư, mở cửa một chút đi... tôi muốn nói chuyện với tiểu thư.
An Nhi hít một hơi sâu bước xuống giường. Cánh cửa mở ra, quản gia Khương nhìn cô khẽ cười. An Nhi nhất thời không biết nên phản ứng gì, cô chỉ khẽ gật đầu quay người vào trong. Quản gia Khương bước theo sau cô, nhìn khay cơm đã nguội lạnh đặt trên bàn chưa sứt một góc khiến ông lo lắng
- Tiểu thư, sao người còn chưa dùng bữa.
- Dạ, tại sao con thấy hơi mệt.
- Tiểu thư, có phải tiểu thư và thiếu gia xảy ra chuyện gì không?
- Không có gì đâu, ông quản gia mang phần cơm này xuống nhà giúp con.
Quản gia Khương nhìn cô nhíu nhẹ mày. Đã một tuần nay, ông không còn thấy An Nhi lẽo đẽo theo sau Hàn Võ Ngôn. Cả hai dường như không đụng mặt nhau. Ngay cả ăn uống, ông cũng phải mang lên tận phòng cho cô.
- Tiểu thư, tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì... nhưng mà, chỉ mong cả hai sẽ nhanh chóng làm lành. Mọi thứ thiếu gia làm... thật sự chỉ muốn tốt cho tiểu thư.
Nói rồi ông quay người rời khỏi phòng. Căn phòng rộng lớn một lần nữa chỉ còn mỗi bóng dáng cô độc của Trần An Nhi. Cô khẽ nhếch môi nhìn xa xăm
- Muốn tốt cho tôi sao?... Nực cười...
Hàn Võ Ngôn cả tuần nay, mỗi ngày làm việc đều rất căng thẳng, trở về nhà cũng không còn những giây phút thoải mái như trước. An Nhi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh. Biết rằng cô vẫn luôn trên phòng, nhưng anh làm gì có can đảm dám gõ cửa hỏi thăm cô.
Võ Ngôn nhớ An Nhi nên tìm cách vùi mình vào công việc. Nhưng công việc cũng chỉ toàn dang dở khi đầu óc anh bủa vây bời hình ảnh An Nhi. Những giấc ngủ không an yên cũng tìm tới anh, nhắm mắt lại liền thấy hình ảnh cô thống khổ cầu xin mình. Tỉnh dậy cũng chỉ biết đau khổ dằn vặt bản thân không bằng một tên súc vật.
Không khí phòng họp căng thẳng khi Hàn Võ Ngôn chỉ vô định nhìn vào một hướng. Anh không trả lời cũng không lắng nghe, xung quanh các cổ đông cũng chỉ biết ngồi im vì sợ anh sẽ nổi nóng. Thư ký Lục cảm thấy không ổn liền đưa tay lay lay người anh
- Chủ tịch, các vị cổ đông đang chờ anh.
Hàn Võ Ngôn như bị kéo về hiện tại, anh gật nhẹ đầu đứng dậy thông báo tan họp trước sự ngỡ ngàng của các vị cổ đông. Quay trở về phòng làm việc, anh mệt mỏi hạ người xuống chiếc ghế chủ tịch quyền lực. Anh đang ngồi trên danh vọng, chức tước và tiền tài nhưng sao một giây khắc yên bình trong cõi lòng cũng không có. Trái tim này phải luân hồi bao nhiêu nhịp mới có thể chiếm lấy tình yêu của Trần An Nhi. . Đọc truyện tại _ TRUмtгцуeЛ .VN _
Ngã người ra sau ghế, anh đưa tay ray ray nhẹ mi tâm của mình. Lục Thiên Phi bước vào thở dài nhìn anh
- Chủ tịch, có phải anh đang mệt không?
- Không có gì đâu, pha giúp tôi ly cà phê.
- Cà phê không tốt cho sức khỏe, em pha cho anh ly sữa ấm nhé.
- Cà phê!
- Nghe em đi, anh xem lại mấy giấy tờ này ký giúp em... lát sẽ mang sữa vào cho anh.
Lục Thiên Phi rời đi, Hàn Võ Ngôn đau đầu ngồi dậy xem qua vài giấy tờ trên bàn. Đợi thư ký Lục mang sữa vào, anh nén tiếng thở dài uống cạn ly sữa.
Chiều hôm ấy, trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Võ Ngôn bước lên phòng liền ngâm mình trong dòng nước ấm. Nếu bình thường anh thoải mái tận hưởng thì giờ đây lại vô cùng nặng nề.
Mặc lên mình bộ đồ ngủ thoải mái, Võ Ngôn bước xuống nhà ngồi vào bàn ăn nhìn quản gia Khương
- Mang đồ ăn lên cho tiểu thư chưa?
- Dạ rồi thưa cậu chủ.
Anh khẽ gật đầu cho đũa cơm vào miệng. Cảm giác đắng chát, cục cơm khô khan làm anh mệt mỏi hạ đũa xuống không muốn ăn thêm nữa. Quản gia Khương nhíu mày không hài lòng
- Cậu chủ, cậu đã như vậy hơn một tuần nay. Cứ như vậy, cậu sẽ không ổn đâu.
- Không cần ông lo đâu, mang lên phòng tôi chai rượu 1988.
- Cậu chủ, như vậy... dạ dày của cậu sẽ hỏng mất.
*xoảng*
Chiếc ly trên bàn bị Hàn Võ Ngôn gạt phăng xuống sàn nhà vỡ vụn. Ánh mắt anh đỏ lên, khuôn mặt lạnh tanh không lấy một tia cảm xúc
- Tôi là chủ hay ông là chủ?
Đây là lần đầu tiên anh gắt lên với quản gia Khương như thế. Trước giờ Hàn Võ Ngôn chưa từng căng thẳng như vậy với ông. Quản gia Khương chỉ biết nhìn theo bóng lưng anh thở dài.
Võ Ngôn bước thẳng lên phòng, anh hạ người xuống giường lớn, mắt trân trân nhìn lên trần nhà trắng xóa
- An Nhi... em thật sự hận tôi đến thế sao? Đến cả nhìn mặt tôi... em cũng không muốn?
Rượu được quản gia Khương mang lên. Anh ngồi dậy rốc thẳng chai rượu vào cổ họng nóng rát. Quản gia Khương thở dài, ông bước lại vỗ vỗ vai anh
- Thiếu gia... có phải cậu và tiểu thư... đã phát sinh thứ không nên phát sinh hay không?
Hàn Võ Ngôn bỗng chốc cả cơ thể run rẩy, hình như anh đang khóc. Quản gia Khương ngồi xuống, ông như một người cha ôn tồn vỗ về đứa con trai của mình. Từ nhỏ, Hàn Võ Ngôn đã được ông nuôi nấng. Lúc ba mẹ anh mất, ông cũng là người duy nhất ở bên cạnh an ủi và chăm sóc
- Thiếu gia... sẽ ổn cả thôi...
- Híc... tôi đúng là thằng tồi... một thằng khốn nạn... tôi đã làm cái chuyện.. chó tha thật mà...
- Thiếu gia, tiểu thư sẽ hiểu ra thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều nữa.
- Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi đâu.
Cứ như vậy, anh như được trút hết mọi tâm sự mà khóc như một đứa trẻ. Quản gia Khương đau lòng, ông sao có thể không hiểu được đoạn tình cảm của Hàn Võ Ngôn. Biết anh yêu An Nhi nhiều như vậy lại càng thêm đau lòng, thương xót.
An Nhi bên phòng chỉ biết cố gắng chìm vào giấc ngủ. Cô không muốn thức dậy, bởi những lúc tỉnh giấc cô đều nhớ đến sự việc hôm ấy. Những lúc giật mình khi gặp phảo giấc mơ đêm đó, cô đều trấn an bản thân rồi dần chìm tiếp vào giấc ngủ không an yên. An Nhi không chấp nhận nổi sự tủi nhục này, cũng không muốn nghĩ thêm về Hàn Võ Ngôn.
Những tấm hình chụp cùng anh lúc trước, cô từng cẩn thận, nâng niu, đóng khung đặt trên tủ đầu giường. Nhưng giờ đây, mọi tấm hình đều bị cô úp xuống mặt bàn không thương tiếc.
Thức dậy, An Nhi nhìn qua mâm cơm của quản gia Khương mang lên, cô mệt mỏi ăn một chút cho qua bữa.
Đặt khay cơm còn thừa trước cửa phòng. Cô đóng cửa lại, tiếp tục làm ổ trên chiếc giường của mình. Mở laptop, cô lướt IG một chút lại thấy những cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ tại Pháp. Suy nghĩ một chút, cô tìm hiểu các trường học tại đây. Cô bây giờ, nếu cứ mãi tiếp tục ở như vậy sẽ bức mà chết. Nhưng nếu ra ngoài, cô sợ mình lại đụng mặt phải Hàn Võ Ngôn.
Bước ra khỏi phòng, dự đi tìm Hàn Võ Ngôn để nói về chuyện cô muốn đi du học. Nhưng lại vô tình nhìn thấy bóng lưng run rẩy đang tâm sự cùng quản gia Khương. Lắng nghe từng chút, cô nhìn anh rồi quay trở về phòng.
- Không chịu ăn, lại uống nhiều rượu như vậy... sẽ không sao chứ?1
- ...
- Chú ấy còn đau dạ dày... nhưng mà...
Đợi đến khuya, An Nhi bước xuống lầu pha một ly sữa ấm nhờ quản gia Khương mang lên cho anh. Vội vã quay lại phòng mặc quản gia Khương còn ú ớ không hiểu chuyện gì.
Hàn Võ Ngôn biết cô quan tâm mình liền vui vẻ, phấn chấn hơn một chút. Uống cạn ly sữa anh cũng không kỳ kèo mà ngủ một giấc. Quản gia Khương thở dài, nhưng nhìn anh như vậy ông cũng an tâm một phần.