An Nhi đưa tay ra trước mặt anh, Hàn Võ Ngôn khẽ nhướn mày. Anh nhếch mép gạt tay cô ra, An Nhi chớp chớp mắt cười lớn
- Chú có phải là sợ con đau không?
Nhìn vẻ mặt đắc thắng của An Nhi, Hàn Võ Ngôn không chịu được cắn một phát lên tay cô. An Nhi rụt tay lại mếu máo
- Chú cắn con...
- Là ai cắn ai trước?
- Là con... nhưng chú cũng không được cắn lại con chứ.
- Chẳng phải là con kêu chú cắn lại con sao?
- Con kêu là chú làm sao? Chú chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, may mà tay con không yên dấu đấy.
Hàn Võ Ngôn nhìn cô chỉ biết thầm cười, nhóc con nhà anh chỉ giỏi lắm trò. Tivi màn hình lớn luôn thu hút An Nhi vào thế giới hoạt hình sôi động. Hàn Võ Ngôn ngồi bên cạnh không biết làm gì ngoài việc lâu lâu liếc qua nhìn những biểu cảm thích thú của cô.
An Nhi xem xong tập phim, cô quay lại nở nụ cười rạng rỡ với anh. Giây phút này cũng đủ làm cho trái tim Hàn Võ Ngôn đập kịch liệt
- Hoạt hình vui vậy sao?
- Tất nhiên rồi ạ, nhưng mà chú cho con xem lại vết cắn đi.
- Không sao đâu, rướm máu một chút thôi.
- Vâng.
- Ăn trái cây nhé, chú vào bếp gọt cho con.
An Nhi gật gật đầu với anh, mắt vẫn dán chặt trên màn hình tivi siêu khủng. Võ Ngôn đứng dậy tiến vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra vài loại trái cây mà An Nhi thích ăn. Cô rất đam mê trái cây, nhưng những trái cây mang tính nhiệt lại ít khi được cô chuộng. Vì vậy mà trong tủ lạnh cũng chỉ toàn những loại trái cây không gây nóng cho cơ thể.
Quản gia Khương bước vào, nhìn thấy anh gọt trái cây liền khẽ cười. Biết là anh chăm sóc, quan tâm cho tiểu thư nên lòng ông cũng thầm mừng
- Thiếu gia để tôi gọt cho.
- Không cần đâu, tôi tự làm được.
- Dạ vâng, tiểu thư thích ăn bưởi nhất nên thiếu gia mang nhiều một chút.
- Tôi biết rồi.
Một đĩa trái cây đầy ụ được Hàn Võ Ngôn sắp xếp một cách tỉ mỉ. Nhìn đồng hồ một thoáng, anh quyết định pha thêm một ly sữa ấm cho cô. An Nhi cần được uống một ly sữa trước khi đi ngủ.
Mang hết tất cả ra ngoài, Võ Ngôn đặt xuống bàn nhìn qua cô. An Nhi liếc nhìn qua vui vẻ, thích thú nhìn đĩa trái cây được xếp ngay ngắn của anh
- Chú sắp xếp hình bông hoa sao?
- Không, chỉ là tùy tiện xếp chúng thành vòng tròn thôi.
- Aaa... An Nhi muốn ăn bưởi.
Hàn Võ Ngôn bật cười lấy một múi bưởi chấm chút muối đút cho cô. An Nhi hạnh phúc cắn một miếng thật to, cười đến độ hai mắt đã hiếp lại. Võ Ngôn đưa ly sữa ấm cho cô
- Uống một chút sữa nào.
- Dạ.
An Nhi tu một hơi cạn sạch ly sữa, Hàn Võ Ngôn nhoẻn miệng đưa tay xoa đầu cô. Bộ phim hoạt hình cũng dần đi vào hồi kết, An Nhi vươn vai một cái thật thoải mái
- Oaaa, con buồn ngủ rồi.
- Vậy mau lên phòng vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
- Dạ vâng.
An Nhi chạy như bay lên lầu, Võ Ngôn vẫn ngồi đó lướt điện thoại thêm chút nữa. Nhìn đồng hồ có chút hơi trễ, anh đứng dậy bỏ lên lầu không quên gọi quản gia Khương cho người làm dọn dẹp lại phòng khách.
Trở về phòng, anh cầm theo bộ đồ ngủ thoải mái bước vào phòng tắm. Anh cần phải đánh răng rửa mặt và thay cho mình bộ đồ ngủ dễ chịu. Bước ra ngoài, anh chỉ mặc duy nhất chiếc quần thể thao dài ghi xám. Thân trên không một manh vải, khoe hết những tinh túy của cơ thể cường tráng. Cảm thấy trên vai có chút ê ê, anh tiến lại gần tấm gương lớn trong phòng. Vết cắn không quá sâu nhưng vẫn để lại chút máu đông nhẹ trên bả vai. Đưa tay chạm lên vết cắn của cô, anh khẽ nhếch môi.
Bên phòng, An Nhi sau khi đã vệ sinh sạch sẽ. Cô bước ra ngoài, vừa nằm xuống giường đã bị cảm giác áy náy ùa về
- Chú ấy có bị gì không nhỉ? Sẽ không đau đâu chứ.
Muốn ngủ nhưng lại lo cho anh, vết cắn không lớn nhưng An Nhi vẫn thấy có lỗi. Bước xuống giường xỏ bừa chân vào đôi dép bông của mình, cô lật đật chạy qua phòng anh. An Nhi ngó nghiêng trước phòng như một kẻ trộm, cô đẩy nhẹ cửa phòng ló đầu vào, lại giật mình quay lưng lại cằn nhằn
- Sao chú cứ thích khỏa thân khi ở trong phòng vậy?
- Chú mượn con vào phòng chú không gõ cửa sao?
Hàn Võ Ngôn xoay người lại nhìn cô, tiện tay vớ luôn chiếo áo mặc vào. An Nhi quay người lại nhìn anh lo lắng
- Chú có đau không vậy?
- Không sao đâu, sao không về phòng ngủ lại qua đây?
- Thì tại.. con sợ chú đau...
Hàn Võ Ngôn nhìn khuôn mặt bí xị của cô mà bật cười. Anh đưa tay ngắt nhẹ má cô lắc đầu
- Không sao đâu, về phòng ngủ đi.
- Hay con bóp vai cho chú?
- Đã bảo không sao mà, về phòng đi!
- Vậy con về phòng... chú ngủ ngon... không đau thì cũng không giận con nha...
- Được, không giận con... nếu chú giận sao ban nãy lại đi lấy trái cây và pha sữa cho con.
- Cũng đúng nhỉ, vậy chú ngủ ngon nha. Con về phòng đây.
Hàn Võ Ngôn gật đầu bật cười. An Nhi đi rồi, anh lại thấy trống vắng. Nằm xuống giường không ngừng nghĩ về cô. Đặt tay lên tim mình, anh đứng dậy tiến về khung cửa sổ. Bầu trời đêm nay thật đẹp, vô vàn những vì sao lấp lánh
- Ba mẹ... liệu cô ấy có chấp nhận tình cảm của con không? Chênh lệch tuổi tác lớn như vậy... chắc là không rồi nhỉ?
- ...
- Tài xế Trần, ông nói xem con gái ông gả cho tôi có thiệt thòi gì chứ?
- ...
Cứ vậy anh độc thoại một mình, chỉ mong rằng cảm xúc tiêu cực sẽ vơi bớt đi. Cơn buồn ngủ cũng dần kéo anh lên giường, chuyện tương lai chưa biết ra sao nhưng trước mắt anh cần một giấc ngủ an yên.
Sáng hôm sau, An Nhi vẫn thấy có lỗi nên chạy theo anh mè nheo. Hàn Võ Ngôn liên tục bị cô quấy rối liền thở hắt
- Đã bảo là không đau cũng không giận rồi mà.
- Vậy sao chú không cho con bóp vai cho chú?
Hàn Võ Ngôn thật muốn cắn lưỡi với cô. Anh trăm công ngàn việc, thời gian đâu mà để cô đấm bóp cho mình
- Con có thấy chú sắp đi làm rồi không?
- Vậy tối nay con xoa bóp cho chú.
- Được, được, tùy ý con.
Tối hôm ấy, rất giữ lời hứa. An Nhi bước qua phòng anh cùng lọ dầu nóng. Cô nhìn anh khẽ cười trừ đề nghị
- Chú cởi áo lên giường nằm đi. À mà khoan, để con quay mặt nơi khác đã...
Hàn Võ Ngôn bật cười đợi cô quay lưng đi mới cởi áo nằm sấp xuống giường. An Nhi quay lưng lại, tuy chỉ nhìn thấy tấm lưng của anh nhưng An Nhi vẫn có chút hơi gượng. Cô là thiếu nữ sắp 18, nhìn thân thể nam nhân thế này thật có chút hơi xấu hổ.
Bỏ qua mấy cái cảm xúc tiêu cực đó, An Nhi lấy chút dầu nóng xoa vào lòng bàn tay rồi áp lên vai anh
- Chú đã từng được ai xoa bóp chưa?
- Chưa.
- Con còn tưởng chú sẽ đi spa các kiểu để được mấy cô chân dài chăm sóc.
- Chú không có thời gian hưởng thụ như vậy, con bớt suy nghĩ vớ vẩn lại.
Cô khẽ cười lấy thêm chút dầu nóng xoa lên lưng và vai anh. Bàn tay của cô nhẹ nhàng xoa nắn từ vai xuống lưng khiến anh dễ chịu. Tuy có chút vụng về, không có tý kinh nghiệm nào nhưng An Nhi lại làm anh thoải mái.
An Nhi xoa nắn cho anh một chút liền cảm thấy nhàm chán. Cô muốn kiếm một chủ đề nào đó để cùng anh trò chuyện
- Chú này, sau này chú nên lấy vợ đi. Cho dù chú đã từng hứa sẽ sống như vậy nuôi con, nhưng nhìn chú ngày một già... con cảm thấy không nỡ ấy.
- Con là đang lo lắng cho tương lai của chú sao?
- Phải rồi, chú phải lấy vợ sinh con chứ, chú cứ sống vậy vì con thì con áy náy chết đi được.
- Ừm, vậy sau này chú sẽ lấy vợ.
- Lại còn sau này? Chú đã 33 rồi, chẳng mấy chốc mà 40 đâu. Già như vậy thì ai lấy chứ?
Hàn Võ Ngôn bật cười ngồi dậy mặc áo vào nhìn cô. Ánh mắt anh xoáy sâu vào mắt cô, muốn nói anh yêu cô nhưng nghĩ lại liền thôi.
- Con lo cho con đi, 18 tới nơi cũng đã có anh nào thèm rước đâu? Trước giờ, ngay cả một mối tình vắt vai dẫn về cũng không có.
- Nè, đừng khinh thường con nha. Con là con hơi bị nhiều người theo đuổi đó. Chỉ là không phải gu con.
- Gu con? Thế gu con là gì?
An Nhi lúc này mới nghĩ tới, gu cô là gì nhỉ? Suy nghĩ một chút cô nhìn anh ỉu xìu, tự dưng cô bật dậy, mắt sáng rỡ nhìn anh
- Phải rồi, gu con giống chú. Đúng rồi, giống chú ấy, vừa giàu có, vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi... nhưng mà hơi già... phải mà có người lớn hơn con tầm 3 tuổi mà giống chú thì tốt quá.
Hàn Võ Ngôn chưa kịp vui mừng lại bị rào cản tuổi tác làm cho tắt nắng. Anh thở dài nhìn qua cô
- Lảm nhảm đủ rồi, về phòng đi.
- Ơ, lại đủ à? Mà thôi, ngày mai con cần dậy sớm. Chú ngủ ngon.
- Ừm, con ngủ ngon.
An Nhi rời khỏi phòng, anh liền nằm xuống giường vắt tay lên teán. Tuổi tác thật sự quan trọng với cô vậy sao? Phải thôi, An Nhi xinh đẹp như vậy sao có thể cưới một ông chồng già như anh. Mối quan hệ của anh và cô có vẻ càng ngày càng phức tạp rồi
- An Nhi... chú phải làm sao đây... chú thích con...