Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp

Chương 4




Những ngày đi học Hạ Thanh Từ thường dậy rất sớm. Ba sẽ chuẩn bị bữa sáng trước, ăn xong cũng không quên nhét thêm trứng gà và bánh quy nhỏ vào túi cho cậu.

"Đây, sữa bò. Đến trường hẳn uống. Giờ đã lớn thế này rồi!" Hạ Quốc An vừa nói vừa nhìn lại hạn sử dụng. Sữa sắp hết hạn trong siêu thị thường sẽ rẻ hơn. May hộp này vẫn chưa hết, ông yên tâm nhét vào cặp Hạ Thanh Từ.

"Con ăn không hết."

Trong túi Hạ Thanh Từ còn hai cái bánh bao nhân thịt, bát sữa đậu trước mặt còn thừa một ít. Thực sự uống không nổi nữa. Lại nhìn ba vẫn nhiệt tình nhét thêm đồ cho mình, khóe môi bất giác cong thành đường thẳng.

Cố gắng.

"Cũng không ép phải ăn ngay bây giờ, đến trường rồi ăn. Giờ đến trưa còn lâu như vậy, học đến tiết hai không đói bụng à? Còn có buổi chiều..."

Hạ Thanh Từ vội lấy cặp, cầm chìa khóa phóng nhanh ra cửa: "Sắp trễ rồi, con đi trước."

Nếu còn không đi ba cậu lại nhét thêm n thứ nữa mất, cậu sẽ no đến mức lăn còn không nỗi.

"Này, tiểu tử thúi —— "

Hạ Quốc An đứng yên đó nhìn con trai phóng xe đi, có chút bất lực. Mình ông gà trống nuôi con, không khỏi có nhiều bận tâm.

Quãng đường chỉ mất hơn mười phút. Trước đây Hạ Thanh Từ còn phải đợi Trần Tinh đương nhiên sẽ tốn nhiều thời gian hơn, có khi mất gần nửa tiếng. Hiện tại, chưa đến 15 phút cậu đã có mặt ở trường.

Đến nhà để xe thì vừa vặn đụng phải Trần Tinh. Trần Tinh liếc cậu một cái liền thu tầm mắt lại, quay bước rời đi cùng bạn học bên cạnh.

Bước lên trước, Trần Tinh thả chậm bước chân, khóe mắt lưu ý người phía sau.

Hạ Thanh Từ tự mình đỗ xe, xốc cặp lên lướt qua Trần Tinh đi thẳng vào tòa lớp học, đầu không ngoảnh lại.

"Ê, mày với bạn thân cãi nhau à?"

Cậu bạn bên cạnh Trần Tinh thấy không đúng, suy nghĩ một chút: "Mày có xem diễn đàn hôm qua không, cậu ta sau nay chắc chắn sẽ gặp phiền phức. Dù sao trên đó cũng là một đám điên."

"Không đuổi theo nói cậu ta cẩn thận một chút sao?"

Trần Tinh nhìn người nọ cứ thế trực tiếp mà đi, trong lòng lại nổi lên lửa giận trừng mắt với nam sinh bên cạnh: "Không liên quan đến tao."

Ai muốn kiếm chuyện cứ kiếm, đáng đời.

Hạ Thanh Từ đến lớp, bước tới chỗ ngồi đặt cặp xuống mới nhận ra có gì đó không đúng.

Cầm lên quyển sách đặt ở trên cùng, phía dưới là một tờ ghi chú.

Chỉ có vỏn vẹn một hàng chữ.

"Buổi trưa gặp nhau sau sân tập."

7

Hạ Thanh Từ ném tờ giấy vào thùng rác như thể chưa thấy gì.

Lật xuống chút nữa chính là mấy quyển sách giáo khoa của cậu. Vừa mở ra đập vào mắt là những hình vẽ xấu xí ngập tràn trên sách, tất cả đều là bút dầu đỏ và đen được vẽ nghệch ngoạc.

—— Tránh xa Tạ Bệnh Miễn

Có mấy quyển còn bị dao rạch ra, những ghi chú mà cậu viết cũng chẳng thể đọc được nữa, sách không có cách nào dùng tiếp được.

Đường Viễn vừa vặn bước vào lớp, nhìn thấy sách trên bàn Hạ Thanh Từ cũng lờ mờ đoán được lý do, vừa kinh ngạc vừa tức giận:

"Lớp trưởng, đều là bọn họ làm sao?"

"Có định nói cho thầy Trương không, bọn họ quá đáng quá." Đường Viễn phẫn nộ: "Sau lưng toàn làm mấy chuyện buồn nôn, mỗi ngày đến trường không lo học hành, chỉ sợ trường không loạn."

Đời trước cậu cũng là nói với thầy Trương, mặc dù thầy sẽ giúp nhưng trên thực tế chúng đều vô ích.

Hạ Thanh Từ chậm rãi nói: "Sau này tôi không để sách ở lớp nữa."

"Buổi trưa cậu cũng không có cách nào mang theo bên người, chuyện này..."

Đường Viễn nghĩ tới điều gì đó: "Nếu không thì cậu nói chuyện với Tạ Bệnh Miễn, để hắn quản chặt mấy người theo đuổi kia.."

Mấy người kia chẳng ai dám vung tay trước mặt Tạ Bệnh Miễn nói trắng ra là vẫn bắt nạt kẻ yếu.

"Không cần." Hạ Thanh Từ cất cặp sách, hỏi Đường Viễn: "Lát nữa cậu có đi đâu không?"

Nghe Đường Viễn nói không, Hạ Thanh Từ đứng lên: "Cậu trông giúp tôi, tôi đi nhận bộ sách mới."

"Này, lớp trưởng. Cậu thật sự không định nói với thầy —— "

Giọng Đường Viễn nhỏ dần theo bóng dáng gầy gò dần biết mất nơi cửa lớp.

Phòng giáo vụ dư rất nhiều sách giáo khoa, hiện tại mới vừa khai giảng nên giờ lên nhận vẫn còn kịp.

Hạ Thanh Từ cũng không tới phòng giáo vụ trước, cậu đi một chuyến đến Hội học sinh - nơi có camera giám sát hành lang lớp học.

"Cậu muốn xem từ tối qua hay sáng nay?"

Nam sinh mang băng đeo tay trực ban hỏi lại, gọi cậu ra trước màn hình theo dõi: "Trong lớp mất gì à, có giá trị không, để tôi xem..."

Trên màn hình là tối muộn, chất lượng hình ảnh khá kém. Khoảng 8 giờ tối, có một bóng người lẻn vào phòng học.

Không thấy rõ mặt mũi, nhưng từ hình dáng rất dễ đoán đó là một nam sinh.

Nam sinh trực ban ngại ngùng gãi đầu: "Này cũng không thấy rõ, chắc không có cách nào tìm được rồi. Không thì cậu đi hỏi bảo vệ thử đi, gần cổng trường có camera, xem thử giờ đó có ai vào trường không."

"Cảm ơn." Hạ Thanh Từ rũ mi xuống nhìn màn hình, cậu hỏi: "Buổi tối phòng học có khóa cửa không?"

Bởi lớp cậu là lớp chọn, cửa lớp thường sẽ không khóa vì có rất nhiều bạn sẽ ở lại tự học đến tối muộn. Thế nhưng sau bảy giờ liền không còn ai.

"Đương nhiên, đa số lớp nào cũng đều khóa cửa. Trừ lớp mười bốn, mười lăm thì phòng nào cũng khóa, không thì rất dễ mất đồ."

Trường cấp 3 Tam Trung sẽ phân lớp theo thành tích. Các lớp thường được xếp ngược lại, tổng có mười lăm lớp, mười lăm là lớp tốt nhất, tiếp theo là lớp mười bốn và lớp 1 là lớp kém nhất.

"Cậu về bàn với lớp đi, buổi tối khóa cửa lại. Nếu không lỡ có mất đồ cũng khó điều tra."

Hạ Thanh Từ đánh mắt qua mấy con số trên màn hình, nhỏ giọng cảm ơn.

*

Buổi trưa Hạ Thanh Từ không đi ăn, cậu ngồi ở lớp ăn đồ mà ba cậu nhét cho. Trứng gà và sữa nguội, còn có một chút bánh quy nhỏ.

Cậu lẳng lặng ngồi tại chỗ của mình, ăn xong liền đọc sách. Cả một buổi chiều cậu đều không rời khỏi chỗ.

Sách mới nhận đều rất quý giá, cậu không muốn chúng lại bị phá hỏng thêm lần nào nữa.

"Nhìn lớp trưởng kìa, cả ngày nay tôi chẳng thấy cậu ta nhích được nửa cái mông."

Ở hàng cuối Mạnh Phi Du vừa đi nộp bài tập về, nhìn bóng lưng cậu nam sinh bàn ba không nhịn được mà nói: "Có biết tại sao ngồi yên thế không? Sáng nay tôi có nghe cậu ta bị xé sách, chẳng lẽ là sợ không có cậu ta ở đây sách lại bị xé à?"

Mạnh Phi Du liếc mắt nhìn kẻ cầm đầu, trước đây cũng có vài chuyện như vậy, đều là tự làm tự chịu nên Nhị ca hắn cũng không quản. Nhưng lần này lớp trưởng vô tội là bị liên lụy, không biết Nhị ca nghĩ thế nào.

"Ngồi yên đó sẽ không bị ai xé chắc?" Tạ Bệnh Miễn nhấc mí mắt lên nhìn Hạ Thanh Từ nghiêm túc ngồi phía trước vẫn mãi duy trì cái tư thế đó suốt cả buổi trưa.

Với cái nghị lực này, thành tích tốt cũng không lạ.

Trên bàn còn có quần áo do người khác đưa tới, giặt sạch sẽ còn thoang thoảng mùi chanh, hình như được giặt bằng sữa tắm.

Tạ Bệnh Miễn thờ ơ nói: "Không bằng cậu ta cứ trực tiếp qua đây nói, nếu tâm trạng tốt tôi cũng sẽ giúp giải quyết chút đỉnh."

So với việc cậu ta cứng đầu ngồi yên đó còn tốt hơn.

Nhị ca hắn đây là đang cười chế giễu, có lẽ là không hiểu tại sao Hạ Thanh Từ không phản kháng. Dù sao nếu như đổi thành Nhị ca, hắn chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết.

Mạnh Phi Du nói: "Có lẽ lớp trưởng là muốn tự mình giải quyết. Chuyện này cùng không thể nói với lão Trương. Năm ngoái mấy phụ huynh đập vào trường không ít tiền, nói ra thì chuyện lớn cũng hóa chuyện nhỏ."

Đối với bọn họ thì có vẻ bình thường, thế nhưng khi đặt lên người bình thường thì đó là bất lực và nhục nhã.

Tạ Bệnh Miễn rủ mi xuống, không hứng thú. Hắn cảm thấy có chút buồn ngủ.

"Tôi lên sân thượng, buổi tối không cần chờ."

Chỉ để lại một câu như thế hắn cũng liền rời khỏi lớp.

Chuông tan học vừa vang Hạ Thanh Từ đem hết sách vở nhét vào cặp chỉ để lại những quyển rách nát. Trước khi rời đi cậu còn ngoái đầu nhìn lại, trong phòng còn rất nhiều sách của các bạn để lại.

Tan học cũng còn khá nhiều người ở lại, cậu mang cặp đứng yên hồi lâu trên dãy hành lang. Lớp của cậu ở tầng 5, mà phía trên chính là sân thượng nối liền với tầng 6.

Sân thượng thường không có người, nhất là giờ tan học. Cậu leo lên tầng sáu mở cửa thông với sân thượng, cửa cũng không khóa. Cậu phóng tầm mắt nhìn ra khoảng không phía trước.

Cậu nhẹ khép cửa lại, đến lúc về hết vẫn còn hai tiếng nữa nên vẫn có thể ngồi đây đọc thêm xíu sách.

Hạ Thanh Từ tự tìm một chỗ tựa lưng mà ngồi xuống. Trên sân thượng có rất nhiều rào chắn bao quanh có thể là phòng ngừa học sinh nghĩ quẩn làm bậy.

Cậu lấy sách vật lý lấy ra, đọc một hồi rồi làm bài tập. Sau lại lấy sách tiếng Anh, thấp giọng học từ vựng.

Sân thượng hiu vắng là nơi rất tốt để học thuộc. Cậu ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bầu trời xa xăm. Hoàng hôn dần buông lưu lại một ánh chiều tà, chỉ có cậu phát ra động tĩnh còn lại chỉ có khoảng lặng.

Cách một bức tường Tạ Bệnh Miễn nghe loáng thoáng giọng ai đó đang đọc từ vựng, phát âm chuẩn hiếm thấy của người Anh, đọc đi đọc lại một từ nhiều lần.

Đánh thức hắn.

Tạ Bệnh Miễn mở mắt ra thấy có chút quen tai, trong đầu liền hiện lên một thân ảnh gầy gò quen thuộc, liền nhớ là ai.

Bên cạnh sẵn có cục đá, hắn đá một phát tạo chút động tĩnh.

Đang đọc tới từ "scurviness" nghĩa là đê tiện, hèn hạ cậu nghe thoáng đâu đấy có tiếng động nên hơi dừng lại.

Đầu ngón tay níu chặt trang sách, Hạ Thanh Từ ngó trái rồi lại ngó phải, đợi một chút lại chẳng nghe được tiếng động gì, có thể là nghe nhầm.

Tiếp tục đọc.

"scurviness."

Tạ Bệnh Miễn nghe người nào đó lại đọc tiếp, thầm đánh giá lỗ tai này cũng không xài được. Hắn dùng đầu ngón tay mò đến bật lửa của mình, trúc trắc bật lên cho phát ra tiếng.

Âm thanh đầu khá nhỏ bị giọng đọc của cậu thiếu niên nhấn chìm. Tạ Bệnh Miễn cười khẽ bật lên lần nữa.

Giọng đọc im bặt.

Hắn nghe được động tĩnh nhỏ, đối phương tựa hồ bỏ sách xuống.

Hạ Thanh Từ lần này xác thực là nghe rõ, trên sân thượng còn có người khác.

Cậu đứng dậy không đọc nữa, chung quanh liền trở nên yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bức tường phía sau thông với nhau có một góc khuất, cậu tiến lên hai bước lại gần ——

Bắt gặp một đạo bóng quen thuộc, Tạ Bệnh Miễn dựa vào tường xem bộ là mới ngủ dậy, tay đang cầm bật lửa chính là vật phát ra âm thanh.

Tạ Bệnh Miễn lười biếng nhìn thiếu niên trước mặt: "Lớp trưởng, thật là khéo."

Cùng lúc đó vang lên một tiếng "Rầm", cửa sắt và ổ khóa va vào nhau, tiếng chìa khóa lách cách vang lên hai tiếng rồi biến mất.

Hạ Thanh Từ như linh cảm có chút không đúng liền quay đầu lại, cửa cách đó không xa đã bị đóng chặt, nhìn là biết khó mà mở được.

Cậu bước lại vươn tay đẩy cửa nhưng không hề hấn gì, trái lại phát ra mấy tiếng lạch cạch của ổ khóa bên ngoài.

+

Rất rõ ràng, có người cố ý nhốt cậu ở đây.

Chỉ là hiện tại không phải mình cậu bị nhốt, còn có thêm một người nữa.

6

_____