Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 19: Bất lực cùng kinh hoảng




"Cậu đói không? Tôi thấy vừa nãy cậu ăn không nhiều." Cổ Thần Hoán vững tay lái, sắc mặt hòa hoãn chăm chú nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói, "Tôi biết gần đây có một nhà hàng Pháp mới mở, đồ ăn không tồi."

Thời Thiên lặng lẽ ngắm nhìn Cổ Thần Hoán qua gương chiếu hậu, sắc mặt hắn vẫn giống như trong yến hội, khuôn mặt ôn hòa, ánh mắt sâu xa, nhìn qua hoàn toàn không giống một nam nhân lãnh huyết vô tình dốc sức lăn lộn trong giới hắc đạo, khẩu khí đều đều lại hòa nhã như vậy, nghe thế nào cũng là một lời mời thân thiết.

"Buổi tối tôi không thích ăn quá no, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ. Cho nên, xin lỗi." Thời Thiên mặt không thay đổi trả lời, thanh âm cũng coi như hòa nhã.

Đêm nay Cổ Thần Hoán bất ngờ chăm sóc Thời Thiên xác thực khiến cậu có chút thụ sủng nhược kinh, tuy rằng nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu lý do tại sao Cổ Thần Hoán lại đặc biệt chiếu cố mình như vậy, nhưng người khác đã nhiệt tình đối tốt, mình cũng không nên dùng thái độ quá lạnh lùng đáp lại.

Hai người không nói gì thêm, Cổ Thần Hoán không biết từ lúc nào đã mở một bản nhạc, trong xe vang lên bài hát tiếng Anh khá cũ, giọng nữ trong bài hát uyển chuyển mềm mại, thanh âm ám muội như một khúc tình ca hướng người yêu lấy lòng.

Dần dần, Thời Thiên bị loại âm nhạc ám muội bao phủ bắt đầu cảm giác cả người không dễ chịu, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn thân ảnh phản chiếu của Cổ Thần Hoán trong gương, cậu phát hiện gương mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, cặp mắt đen sâu thẳm như hồ nước phẳng lặng lại nhu hòa, tựa hồ cảm giác quỷ dị lúc trước vốn không hề tồn tại.

"Cho tôi xuống giao lộ phía trước, nơi đó chỉ cách chỗ tôi ở mấy tòa nhà, tôi muốn tự đi về một mình." Thời Thiên đột nhiên mở miệng.

"Tại sao không muốn tôi đưa cậu đến trước cửa nhà?" Cổ Thần khẽ cười nói,

"Tôi ngược lại rất muốn đưa cậu về tận nhà rồi mới đi."

Thời Thiên không thích khẩu khí đùa giỡn này của Cổ Thần Hoán, nụ cười nhã nhặn lộ vẻ vô hại, như thể người đang nói chuyện với hắn có cỡ nào thân mật.

Đây không phải là Cổ Thần Hoán, không phải Cổ Thần Hoán trong ấn tượng của Thời Thiên, nếu thực sự như hắn nói lúc trước, là người đều sẽ thay đổi, vậy lý do khiến hắn đối xử ôn nhu với cậu như vậy là gì? Sau khi rời khỏi bữa tiệc, hai người bọn họ hẳn là không nên ở chung với nhau nhất không phải sao?

"Chỉ là muốn tự mình đi một chút."

Xe dừng lại ở giao lộ phía trước cách đó không xa, Thời Thiên mở cửa xe bước xuống.

"Sáng mai thức dậy, năm mươi ngàn sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu."

Cổ Thần Hoán hạ cửa xe, cười nhạt nhìn Thời Thiên đang chuẩn bị đi, "Kiện lễ phục cậu đang mặc, coi như tôi tặng cậu, có thể chọn giữ lại hoặc bán đi, yến tiệc lần sau, tôi sẽ đặt làm một kiện khác xa hoa hơn."

Thời Thiên cau mày, chăm chú nhìn Cổ Thần Hoán, cậu thực sự muốn biết, ngày ấy ở gay bar, Cổ Thần Hoán một mặt lệ khí, vung tay một chưởng đánh ngất mình cùng Cổ Thần Hoán ôn nhu khiêm tốn của hiện tại, đâu mới là hắn?

"Cảm ơn."

"Không khách khí."

Thời Thiên quay người rời đi, Cổ Thần Hoán nhìn vào thân ảnh thẳng tắp không nhanh không chậm bước đi phía xa.

Hắn dõi theo bóng lưng Thời Thiên, nụ cười dối trá rốt cuộc biến mất, hai mắt sắc bén như chim ưng dần híp lại thành một đường thẳng, ngũ quan cương nghị lạnh lùng dần trở nên tối tăm.

Hắn không nghĩ Thời Thiên đề phòng mình như vậy, mặc dù đêm nay hắn hết lòng lo cho cậu, nhưng cậu vẫn thờ ơ như trước, trái tim lạnh băng chưa từng trật nhịp vì những gì hắn làm.

Một người bốn năm kiên cường giữa cơn gió lạnh không có khả năng không ham muốn ấm áp từ thế giới bên ngoài.

______

Thời Thiên cúi đầu nhìn lễ phục trên người, dùng kinh nghiệm của cậu mà nói, bộ quần áo này có dốc sức cả đời cậu cũng chẳng mua nổi.

Chỉ đơn giản như vậy liền tặng cho mình, hắn thật là đủ hào phóng!

Đã là hơn mười một giờ đêm, cửa hàng tiện lợi bên đường cũng đóng cửa, nhà Thời Thiên cũng không phải ở nơi buôn bán phồn hoa gì, chỉ là một khu phố xung quanh không có nhiều cửa hàng, trời vừa tối liền có chút vắng vẻ. Thời Thiên chuẩn bị rẽ vào con ngõ nhỏ rộng khoảng hai mét nằm giữa hai tòa nhà, đột nhiên hai nam nhân từ đâu vọt tới phía sau cậu, giữa lúc Thời Thiên chưa kịp phòng bị bịt miệng cậu rồi lôi đến cái góc gần đó.

Hẻm nhỏ nằm giữa hai tòa nhà lớn nên tương đối khuất, đèn đường phía xa không thể chiếu vào, chỉ có vài tia ánh trăng mỏng manh len lỏi.

Tia sáng quá yếu, Thời Thiên không thấy rõ mấy người trước mặt trông như thế nào, nhưng cậu mơ hồ có thể nhìn thấy số lượng, trừ chính cậu ra còn có năm nam nhân, hai người chặt chẽ áp cậu trên tường, ba người còn lại đứng trước mặt.

Theo bản năng Thời Thiên giãy giụa mấy lần, nhưng được vài giây liền yên tĩnh trở lại.

Giãy dụa không chỉ phí công hơn nữa sẽ chọc cho kẻ xấu tức giận, đầu tiên, cậu cần phải làm rõ, mục đích của mấy người này là gì.

"Rốt cục bình tĩnh?" Nam nhân che miệng Thời Thiên cười gian nói, "Quần áo có vẻ đắt tiền, thế nào? Cho các anh đây mượn chút đi?" Nói xong, gã bỏ tay ra khỏi miệng Thời Thiên, rút ra một con dao sáng loáng kề sát mặt cậu, uy hiếp, "Cấm kêu, nếu không lão tử một đao lấy mạng ngươi."

"Ta không có tiền." Thời Thiên mặt không thay đổi nói, "Ta nếu là người sẽ tiền, sẽ không sống ở nơi thế này. A."

Thời Thiên còn chưa có nói xong, một tên khác giữ chặt cậu đột nhiên nâng gối hung hăng đạp vào bụng cậu, Thời Thiên thống khổ rên lên một tiếng, thân thể vừa đăng gập xuống giảm bớt đau đớn, tên đó lại bồi thêm một đòn.

Đối phó với côn đồ ngang ngược không biết lý lẽ, đầu óc thông minh là vô dụng, cho nên Thời Thiên không thể làm gì khác hơn là đứng yên tại chỗ, trong lòng chỉ mong những người này không tìm được tiền sẽ bỏ đi, tình huống xấu nhất cũng chỉ là bị đánh một trận.

"Mẹ nó! Tiểu tử này thật sự không có tiền!" Một nam nhân soát xong toàn bộ túi của Thời Thiên, không tìm được gì liền tức giận mắng to, "Nghèo vậy cơ à? Đệt!"

"Thật vất vả mới tóm được nó mà chẳng được gì!"

"Tiểu tử này dáng người nhìn qua không tồi, nếu không...... "

"Ha ha ha, cái này hảo a! Ta thích!"

"Vậy còn chờ gì! Bắt đầu đi! Ha ha "

Một cái miệng đột nhiên ghé vào môi Thời Thiên, Thời Thiên cả kinh, dùng đầu đánh về phía trước, vừa vặn đập trúng nam nhân kia, trong bóng tối nhất thời vang lên tiếng kêu thảm thiết, sau đó, Thời Thiên bị mấy người còn lại hợp lực nhấn ở trên mặt đất.

Thời Thiên lần này triệt để quên cả suy nghĩ lý trí, cũng quên cả bình tĩnh ứng đối, cậu ra sức phản kháng, nhưng từ nhỏ lớn lên trong tầng tầng lớp lớp bảo vệ sao có thể là đối thủ của mấy tên côn đồ hung mãnh này? Trên người đã trúng mấy quyền, quần áo cũng bị xé rách.

Bốn năm qua, Thời Thiên chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, cảm giác chính mình nhỏ yếu chậm rãi chiếm cứ đại não, Thời Thiên kịch liệt phản kháng không còn mắng cái gì khốn nạn súc thấp hèn mà là sợ hãi hô đừng, dừng tay, cầu các ngươi thả ta..... Cậu dùng tay che đầu đến khi cảm thấy gánh nặng trên người lần lượt biến mất mới sợ hãi mở mắt.

Thân ảnh cao lớn kiện mỹ lay động trong tầm mắt, hắn thân thủ mạnh mẽ, động tác tàn nhẫn, mỗi một lần hạ xuống đều ảnh hưởng nghiên trọng đến xương cốt mấy tên cướp, Thời Thiên thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương nứt vỡ.

Mấy tên cướp trọng thương chạy trối chết, Thời Thiên đỡ tường chậm rãi từ dưới đất đứng lên, cậu nhìn thân ảnh cao lớn đến gần, vừa muốn mở miệng nói chuyện, vai đột nhiên được phủ thêm một chiếc áo còn vương mùi hương của Cổ Thần Hoán kề sát da thịt, rất thoải mái.

"Tôi có chút không yên lòng, cho nên quay lại xem cậu." Giọng Cổ Thần Hoán rất nhẹ, trên con đường yên tĩnh quạnh quẽ lộ vẻ ôn hòa, "Cậu không sao chứ?"

"Không có chuyện gì." Thời Thiên thấy may mà lúc này là buổi tối, ít nhất cậu không cần phải ngụy trang.

Loại cảnh ngộ chỉ xuất hiện với nữ nhân lại phát sinh trên người mình, quần áo bị xé rách, lớn tiếng xin tha, làm trò hề, cuối cùng bị một nam nhân mình từng miệt thị giễu cợt cứu, cảm giác này làm Thời Thiên không biết nói gì, hai tay nắm chặt, hồi lâu mới thốt ra một câu rất nhẹ, "Cảm ơn."

______________________________________

Lời tác giả: Ai thiệt ai giả, Tiểu Cáp mặc dù không trực tiếp nói rõ, nhưng mọi người hẳn cũng minh bạch, đợt cao triều thứ nhất chính là về thật giả, đến lúc đó, nội dung câu chuyện sẽ bắt đầu đi vào quỹ đạo chính. Có người hỏi Tiểu Cáp, tại không viết cảnh giường chiếu của Cổ Thần Hoán và Thời Thiên. Mặc dù là diễn, nhưng vì chưa tới thời cơ, nếu như viết cảnh giường chiếu của CTH và TT thì nội dung lại trở thành thoải mái nhẹ nhàng. Ở đây Tiểu Cáp nhắc nhở mọi người một chút, TT tuy rằng thông minh, nhưng còn xa mới bằng CTH có tâm kế. Nam nhân tên Cổ Thần Hoán này có lẽ là nhân vật tối thủ đoạn, tàn bạo điên cuồng nhất trong tất cả. Ai đã xem qua Lao tù ác ma hẳn phải biết, Tiếu Tẫn Nghiêm trước khi yêu Diệp Mạc cũng là một nam nhân lý trí, nhưng đến cuối cùng vẫn trở thành một người điên không phải sao?