Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 15: Thủ đoạn sát nhân vô số loại




"Cậu ta thực sự nói như vậy?"

"Đúng vậy a Thần ca!" Chu Khảm mặt đầy lửa giận, ở chỗ Thời Thiên bị tức không ít, cho nên hắn liền thêm dầu bỏ muối hướng Cổ Thần Hoán cáo trạng, "Cậu ta nói sẽ chơi trò dục cầm cố túng, thỉnh ngài đề phòng không để cậu ta đắc thủ."

"Dục cầm cố túng?" Cổ Thần Hoán thả văn kiện trong tay xuống, khóe môi cong lên, hàm xúc lặp lại bốn chữ này, cuối cùng khẽ cười một tiếng, "A, có ý tứ."

Chu Khảm thấy lão đại mình quỷ tiếu không rõ, cho là hắn thực sự nảy sinh hứng thú với Thời Thiên liền vội vàng nói, "Thần ca, ngài tuyệt đối đừng mắc bẫy tiểu tử kia a! Bốn năm trước cậu ta lớn lối ương ngạnh như vậy, làm tất cả mọi người hận nghiến răng, một người như thế, căn bản không xứng cùng Thần ca ngài.... "

"Sau này ngươi không nên cậy mạnh với cậu ta." Cổ Thần Hoán cắt lời Chu Khảm, nhàn nhạt nói, "Dùng miệng của ngươi, chỉ có thể bị cậu ta giễu cợt."

Đối với câu nói này của Cổ Thần Hoán, Chu Khảm không phản bác, bởi hắn cũng tự cảm thấy được, miệng lưỡi Thời Thiên thực sự xảo quyệt.

"Chuyện đó đã chuẩn bị xong chưa?" Cổ Thần Hoán lại lật xem văn kiện trong tay, "Đừng để xảy ra bất kỳ sự cố nào."

"Yên tâm đi Thần ca, bọn họ đều rất chuyên nghiệp, bảo đảm sẽ không lộ ra sơ sót!" Chu Khảm vỗ ngực, "Miệng cũng phi thường kín."

"Vậy thì tốt, nói cho họ biết, khả năng ta sẽ ra tay vô cùng tàn nhẫn, có thể gãy xương, ngoại trừ tiền thuốc thang, tôi sẽ trả thù lao gấp mười lần."

"Hảo! Ta đây liền gọi điện thoại nói cho bọn họ biết."

Chu Khảm rời khỏi thư phòng, Cổ Thần Hoán lại nhìn văn kiện, cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn dựa vào ghế, ngửa đầu nhắm mắt xoa xoa mi tâm.

Hắn rất không thích theo thương nghiệp, nhưng bốn năm nay, ngoại trừ lăn lộn tàn sát tạo ra một thế giới của riêng mình, hắn còn buộc mình phải học tập thông thương, Cổ Thần Hoán không biết tại sao dã tâm của hắn lại mãnh liệt đến vậy, đặc biệt sau khi nhìn thấy nam nhân kia, giấc mộng đạt đến đỉnh cao quyền thế lại càng thôi thúc hắn.

Rõ ràng bốn năm trước, những gì hắn theo đuổi chỉ là an phận thủ thường làm một bảo tiêu đúng nghĩa.

Cổ Thần Hoán mở ra một quyển sách, từ bên trong lấy ra một tấm ảnh to bằng bàn tay, yên tĩnh mà thâm trầm nhìn chăm chú người phụ nữ trong hình, mẹ hắn, chính là người duy nhất trên thế giới này vì hắn mà đau lòng.

Cổ Thần Hoán đến nay vẫn còn nhớ dáng vẻ đau đớn dằn vặt vì bệnh tật trước khi chết của mẹ mình, một phụ nữ dịu dàng nhân hậu một đời vất vả vì hắn, nhưng hắn lại không cách nào cho bà một ngày bình thản yên vui, hắn bây giờ quyền thế tới tay lại chỉ có thể thông qua một bức hình nho nhỏ mà tưởng niệm đến bà.

Khi Cổ Thần Hoán đang đắm chìm trong thương tổn, tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nam nhân ôn nhu nhẹ nhàng.

"Thần ca, là em."

Cổ Thần Hoán thu hồi bức ảnh, xoa xoa huyệt thái dương, hắn khôi phục sắc mặt, nhàn nhạt đáp lời, "Vào đi."

Cửa thư phòng bị đẩy ra, một nam nhân thanh thú, dáng dấp anh tuấn mang theo nụ cười ôn nhu đi vào, y đặt chén trà nóng vào tay Cổ Thần Hoán, nhẹ giọng nói, "Thần Hoán, uống trà đi, anh xem văn kiện hơn hai tiếng rồi."

"Ừm." Cổ Thần Hoán nhàn nhạt đáp một tiếng, nâng chén lên nhấp một ngụm, thanh âm tương đối nhu hòa, "Chuyện như vậy sau này để người hầu làm là được rồi."

"Không sao, em đã quen vị trà Thần ca thích, bọn họ pha, sợ anh không quen." Nam nhân kia cười nhẹ, từ đầu đến cuối đều rất nhu hòa, không phải giọng điệu a dua nịnh hót, rất tự nhiên xem nình như người thân của Cổ Thần Hoán, khiến người nghe biết quan hệ giữa hai người họ không bình thường.

"Tôi đối với trà không có yêu cầu gì." Cổ Thần Hoán là nam nhân không hiểu được chữ "tình", hắn không để ý sự lấy lòng trong mắt người kia, "Cho nên em không cần phải để ý nhiều như vậy."

"Ừm." Nam nhân rất nghe lời gật gật đầu, che giấu sự thất vọng dưới đáy mắt, y đi ra phía sau hắn, hai tay khoát lên vai Cổ Thần Hoán nhẹ nhàng xoa bóp, "Thần ca, để em giúp anh bớt mệt, dù sao đêm nay chúng ta cũng có yến hội cần tham gia."

Cổ Thần Hoán không ngăn cản động tác của nam nhân, hắn nhắm mắt lại thư thích hưởng thụ kỹ thuật nắn bóp của y, hồi lâu mới chậm rãi nói, "Đêm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi đưa người khác tham dự là được rồi."

Động tác trên tay nam nhân dừng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên dạng, y không hỏi ai thay thế mình, chỉ ung dung cười hồi đáp, "Được! Vậy em ở nhà chờ Thần ca trở về."

Chạng vạng, Cổ Thần Hoán vừa lái xe rời khỏi biệt thự, nam nhân liền lập tức hỏi thăm một thủ hạ thường xuyên đi cùng Cổ Thần Hoán, lúc này mới được biết người đêm nay bồi Cổ Thần Hoán dự tiệc là ai.

Chính là tên thiếu gia ngông cuồng tự đại kia! Nam nhân từng vu hại mình trộm vòng của cậu ta, người từng mệnh lệnh Thần ca đánh mình một trăm bạt tai, Thời Thiên!

"Sao có thể là cậu ta?!" Nam nhân nắm chặt bàn tay, gương mặt tuấn tú ngoại từ hận ý, còn có một tia kinh hoảng không dễ phát giác.

Thần ca tại sao lại muốn đưa một nam nhân mình tìm bốn năm, cũng hận bốn năm đi dự tiệc?!

Khi Cổ Thần Hoán lái xe đến dưới lầu nhà trọ Thời Thiên đang ở, Thời Thiên đang dựa vào mặt tường trắng đợi hắn, thỉnh thoảng rút điện thoại ra xem thời gian, bộ dáng thiếu kiên nhẫn. Thời Thiên đã mặc vào bộ lễ phục Cổ Thần Hoán đưa đến, một thân tây trang cao quý, caravat màu trắng bạc trên cổ áo, thêm vào khuôn mặt đẹp đẽ cùng khí chất thanh lãnh, thân thể thon dài xinh đẹp, cho nên, không chỉ là người chọn trang phục, mà trang phục cũng chọn lại người. Bộ âu phục đen này làm Thời Thiên nổi bật càng thêm chói mắt.

E rằng cao quý chính là từ trong phát tán ra ngoài, nam nhân này có lẽ chưa từng coi mình là thiếu gia thất thế, khuôn mặt vẫn như tường băng đúc thành, vô luận sâu trong cậu yếu ớt thế nào, có bao nhiêu khát vọng được chạm đến cảm giác an toàn.

Người thông minh dù đáng thương đến mấy cũng sẽ không cầu xin lão thiên gia hạ thủ lưu tình, họ chỉ không ngừng củng cố lại sự kiên cường của mình, bởi họ vĩnh viễn tin chắc, dựa vào người, không bằng dựa vào chính mình.

"Đi thôi." Thời Thiên mở cửa xe ngồi xuống, mặt không thay đổi nói.

Cổ Thần Hoán khởi động xe vững vàng đi trên đường, hắn tựa tiếu phi tiếu mở miệng nói: "Mặt cậu tiêu sưng không ít, xem ra thuốc kia rất hiệu quả."

"Đúng vậy a, không uổng công Cổ lão bản đặc biệt sai người mang đến đây." Thời Thiên nhìn phía trước, lạnh lùng nói.

"Khi đến nơi, cậu không thể gọi tôi như vậy." Cổ Thần Hoán phóng nhẹ thanh âm, "Gọi tôi Thần Hoán."

Nhàn nhạt liếc nhìn gương chiếu hậu, Cổ Thần Hoán dễ dàng thấy được Thời Thiên sau khi nghe hắn nói xong, khóe môi cong lên một vệt khinh thường, giống như đang nói, thật buồn nôn.

Bàn tay nắm vô lăng dần dần siết chặt, Cổ Thần Hoán vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa bất động như trước.

"Anh yên tâm." Thời Thiên lạnh lùng nói, "Hào yến của giới thượng lưu, tôi rất quen thuộc, bất luận là vĩ mô hay chi tiết, tôi đều làm đến phi thường hoàn mỹ, hơn nữa còn hết sức cẩn thận."

"Cậu đang đề phòng tôi?"

"Không có, bởi tôi không còn năng lực đó nữa."

Cổ Thần Hoán âm hiểm cười, "Nếu tôi muốn hại cậu, sẽ đi vòng phiền phức như vậy hay sao?"

Thời Thiên cũng cười, "Thủ đoạn giết người vô số loại, không thấy máu, là đáng sợ nhất."

______________________