*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tỉnh lại thì đã thấy đang nằm ở trên giường của chính mình, Ngôi sao trẻ nhìn trần nhà trắng như tuyết cảm thấy ngẩn ngơ tựa như một giấc mộng dài.
Y nghĩ, hay là chưa có chuyện gì xảy ra, y vẫn chưa lao tới đường Hoàng Tuyền, cũng không có ai chắn đường y cả.
Mãi tới khi hơi nghiêng đầu nhìn thấy Cậu chủ nhỏ đang ngủ ngồi ở trên ghế sofa.
Cậu chủ nhỏ co mình lại trên chiếc ghế rộng lớn, quần áo vẫn bẩn thỉu như thế, trên quần dính đầy cát ở trên sông, tóc rủ qua một bên, để lộ ra con mắt đang nhắm chặt, trông dịu ngoan cực kỳ.
Y cứ vậy lẳng lặng nhìn một lúc, không hề nghĩ tới bất cứ chuyện gì, cũng chẳng dám nghĩ tới.
Cậu chủ nhỏ ngủ không sâu giấc, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy y tỉnh bèn lập tức ngồi ngay ngắn dậy.
"Anh tỉnh rồi à, quản lý bảo anh ấy về công ty trước, để tôi ở lại đây hỗ trợ chăm sóc anh."
Ngôi sao trẻ mấp máy môi, không ra tiếng.
Cậu chủ nhỏ biết y muốn nói cái gì: "Sau khi bài weibo kia được đăng lên đã có người báo cảnh sát giúp anh, cảnh sát tìm mấy tiếng đồng hồ, tôi đã giải thích với họ rằng anh vốn không hề có ý định nhảy xuống, thế nhưng đúng lúc ấy lại gặp tôi cũng đang có ý định tự sát, anh vì cứu tôi nên đã ngồi giảng giải suốt một đêm về chuyện cuộc đời này có chân tình ra sao, cuộc đời này có tình yêu chân thành thế nào."
Ngôi sao trẻ: "..."
Cậu chủ nhỏ: "Lúc ấy phóng viên cũng ở đó, dẫu sao tôi cũng không thể cho để bọn họ viết thành anh đăng bài weibo đó lên rồi giữa chừng lại đổi ý."
Ngôi sao trẻ yên lặng cầm điện thoại, mở weibo ra với tư thái "thấy chết không sờn". Bây giờ có xoá bài đăng kia đi cũng không còn tác dụng gì nữa, nhưng nếu để lại thì đúng là càng tạo thêm trò hề.
Không ngoài dự kiến bài đăng đó đã được "cúng" lên hot search.
Cậu chủ nhỏ cũng chưa kịp đọc bài đăng đó viết cái gì, lúc này cũng lấy điện thoại ra ấn vào xem.
Bài đăng weibo viết không dài, nhưng được cái dễ nhìn.
Ngay hàng đầu tiên là dòng chữ lớn màu đỏ -- Cuộc đời này đã trở nên vô nghĩa, hẹn đến kiếp sau sẽ lại tặng "dưa", Kỳ Cảnh tại đây xin gửi lời chúc mừng năm mới sớm tới mọi người!
Cậu chủ nhỏ: "..."
Ngôi sao trẻ thật biết cách tấu hề, cách hành văn như đang có chuyện ăn mừng, khua chiêng gõ trống tuyên bố mình và vị "tai to" kia là quan hệ tình nhân, tư thái như thể sắp xông vào động phòng đến nơi, nhưng mà đương nhiên là động phòng cho cái lễ "minh hôn".
Xuyên suốt cả bài nói bóng nói gió lập luận hùng hồn, lưu loát mạch lạc.
Cậu chủ nhỏ nhìn khắp một lượt, thậm chí có mấy chỗ còn phải bật cười vì cách miêu tả của y.
Cậu nghĩ, nếu như Ngôi sao trẻ thật sự chết vào tối hôm qua, thì đây quả thật chính là một tuyệt bút châm biếm cực kỳ sâu sắc.
Vấn đề là bọn họ còn chưa chết, bình luận đang đi theo chiều hướng nào không cần nghĩ cũng biết.
"Tôi nói chứ, người muốn chết thật chẳng ai người ta viết theo kiểu màu mè như thế này đâu."
"Kịch bản của người khác toàn là tự sát chưa toại đã được cấp cứu thành công, sao anh này đến ngay cả làm dáng cũng không làm nổi thế nhỉ?"
"Cười chết mất, không biết thuê anh giai này hết bao nhiêu, đọc kịch bản chẳng ra sao cả, tôi còn tưởng mình đang xem cảnh phim Trung Quốc cảm động gì đó cơ."
"Thôi chị em đừng chửi nữa, không kẻo ngày mai lại có tin anh giai bị mắc bệnh trầm cảm luôn mất."
...
Cậu chủ nhỏ tắt weibo, ngẩng đầu nhìn Ngôi sao trẻ cầm điện thoại không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Cậu chủ nhỏ duỗi một ngón tay chọt chọt vào cánh tay của y, "Thêm được một chuyện nữa kìa."
Ngôi sao trẻ: "?"
Cậu chủ nhỏ: "Tôi lớn từng này rồi mà còn chưa từng bị chửi kinh khủng đến mức này đâu."
Ngôi sao trẻ rốt cuộc cũng hiểu ra cậu đang nói tới chuyện gì, nâng cánh tay che mắt lại, không nhịn được cười một tiếng: "Được, coi như chúng ta huề."
Cậu chủ nhỏ siết ngón tay lại: "Chất lỏng chua ngọt sền sệt bỏ thêm bột canh kia là tuyệt đỉnh nhất, lúc đó không cần tương cà gì nữa."
Ngôi sao trẻ: "Tôi cũng thích thứ chất lỏng chua ngọt đó, làm thêm một đĩa rau trộn dưa chuột nữa, giòn phải biết."
Cậu chủ nhỏ nghĩ nghĩ: "Chúng ta ăn như vậy chắc vẫn chưa no được đâu, phải thêm một bát canh trứng rong biển nữa, không cần thêm hành cũng chẳng cần rau thơm."
Ngôi sao trẻ: "Sao cậu đòi hỏi lắm thế? Thế thì phải thêm một đĩa khoai tây chiên, cho thêm cay vào nữa."
Cậu chủ nhỏ: "Thịt thái chỉ xào tương Bắc Kinh thì sao?"
Ngôi sao trẻ: "Vậy thì phải ra siêu thị mua thêm ít váng đậu nữa."
Đợi đến khi chọn được bốn món một canh, Ngôi sao trẻ rốt cuộc cũng cảm nhận được cơn đói mãnh liệt ập đến: "Phòng bếp lâu lắm không dùng tới, cậu kiểm tra kỹ gas xem thế nào nhé."
Dây dưa một hồi lâu, Cậu chủ nhỏ thoả hiệp đang tính đi ra ngoài mua thức ăn, bốn món một canh ít nhất cậu vẫn có thể làm được một việc --- thái dưa chuột. Rồi cậu sẽ mua thêm hai cái bánh bao vậy là cũng hòm hòm rồi.
Ra tới cửa, nhìn qua thì chợt thấy được một tờ giấy viết thư đặt trên tủ giày.
Cậu chủ nhỏ do dự trong giây lát, cầm lên xem, trong thư chữ viết cực ngoáy, có vẻ như đây mới là di thư hàng thật giá thật do Ngôi sao trẻ viết.
Chỉ có ngắn ngủn hai dòng: Tôi đi đây, lần này không trở lại nữa đâu, hoa trên ban công mong là sẽ có người tưới nước giúp tôi, hoa quý lắm đó.