Tranh Phong Lưu

Chương 2: Ưng Võ Kỵ trong truyền thuyết




↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Trong xe nhiều người, binh sĩ cùng Hoàn Nhi lại không coi ai ra gì chiếm một địa phương thật lớn ở giữa. Các cô nương ngồi trong xe cũng chỉ có thể rúc lại gần nhau, sợ không chú ý đụng phải bọn họ.

Nam nhân không để bụng có bao nhiêu người đang nhìn, hắn đẩy Hoàn Nhi ghé vào chỗ ngồi giống như chó cái, mông nhếch lên cao cao, còn mình thì đứng phía sau nàng ta tận lực cắm rút. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, dương vật phình to tím đen không ngừng ra vào khiến lỗ nhỏ liên tục ứa ra dâm thủy.

Hoàn Nhi sung sướng, bị hắn cắm đến vú rung mông lắc la hét, "A ư... Ca ca muốn giết ta sao... A a... Ngươi không đáp ứng ta cũng không so đo... Chẳng lẽ còn muốn thao chết ta để diệt khẩu hay sao..."

"Đồ đàn bà dâm đãng không có lương tâm, Tiền Nhị ta dọc đường đi đều hết lòng đối xử tốt với ngươi, còn ngươi chỉ nghĩ đến Ưng Võ Kỵ, thật đáng giận, chẳng lẽ ta không nên làm chết ngươi?"

Tiền Nhị càng nói càng là hăng hái, tóm lấy Hoàn Nhi thao một hồi vui sướng đầm đìa. Các cô nương nhìn đông cung sống nghe dâm thanh, có nhiều người nhịn không được âm thầm cọ xát hai chân, lúc này hắn mới đem nhiệt tinh rót vào bụng Hoàn Nhi.

Sau một hồi thống khoái, Hoàn Nhi không còn sức lực, mềm như bông dựa vào lòng ngực Tiền Nhị hỏi: "Ca ca nói rõ cho ta biết, vì sao không thể vào Ưng Võ Kỵ?"

"Hừ, còn dám nhớ thương bọn họ, ta thấy ngươi chính là đồ dâm đãng thiếu thao." Tiền Nhị ghen tức nhéo núm vú nhỏ nói: "Ưng Võ Kỵ là trọng kỵ binh dưới trướng tướng quân, mỗi người đều là nhân sĩ ngàn dặm mới tìm được một, ngươi biết có bao nhiêu người nhìn mà đỏ mắt thèm thuồng?"

"Không phải đều là cưỡi ngựa đánh giặc sao, tại sao lại gọi là trọng kỵ binh, chẳng lẽ còn có khinh kỵ binh hay sao?" Hoàn Nhi hỏi.

Tiền Nhị đắc ý cười nói: "Đó là đương nhiên, khinh kị binh thắng ở nhẹ nhàng mau lẹ, bọn họ không mang giáp trụ, chiến mã của họ cũng tương đối thấp bé. Trọng kỵ binh thì ngược lại, tất cả đều mang võ trang, một thân áo giáp kia cũng có thể ép ngươi đứng dậy không nổi, càng đừng nói đến việc mang theo binh khí. Nếu sức lực không đủ lớn, căn bản không thể vào được Ưng Võ Kỵ. Trọng kỵ thế mạnh sức bền, khi đại chiến nổ ra đều dẫn đầu đấu tranh anh dũng, đừng nhìn những tên mọi rợ lớn lên trên lưng ngựa mà sợ, gặp phải Ưng Võ Kỵ của chúng ta cũng chỉ có thể co giò bỏ chạy!"

Thiết cốt tranh tranh bảo vệ quốc gia, anh hùng như vậy ai lại không yêu? Ngay cả Hoàn Nhi đã nhìn qua đủ loại nam nhân cũng không nhịn được xuân tâm manh động, nàng ta lôi kéo vạt áo Tiền Nhị thúc giục nói: "Ca ca mau nói đi, nữ nhân như chúng ta làm sao mới có thể vào Ưng Võ Kỵ?"

Bên trong xe, trừ bỏ Cam Nhu vẫn là bộ dáng không màng thế sự, các cô nương khác không khỏi vực dậy tinh thần cẩn thận nghe, trong mắt đều toát ra một phần khát vọng.

Tiền Nhị vừa nhìn đã rõ mong đợi của bọn họ, đáng tiếc hắn vẫn cười nói ra tình hình thực tế, "Đừng nghĩ, các ngươi không vào được!"

"Vì cái gì?"

"Toàn bộ đại doanh U Châu cũng chỉ có một đạo quân tinh kỵ như vậy, tướng quân thật sự yêu quý bọn họ, trước nay không cho phép Ưng Võ Kỵ thu doanh kỹ." Không để cho Hoàn Nhi có cơ hội xen vào, hắn tiếp tục nói: "Lúc trước cũng có không ít người đánh chủ ý lên Ưng Võ Kỵ, đáng tiếc bọn họ không hiểu phong tình, cô nương cởi hết dâng đến tận cửa đều làm như không nhìn thấy. Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, tầm mắt cũng thật cao, nếu có lòng thu doanh kỹ, cũng không đến lượt các ngươi!"

Hoàn Nhi nghe xong rầu rĩ không vui, các cô nương khác cũng khó nén thất vọng. Cam Nhu chưa bao giờ ôm ý tưởng không an phận với Ưng Võ Kỵ, tự nhiên nàng cũng không thương tâm, vẫn ngồi ngốc một bên.

Đúng lúc này, bên ngoài biến cố đột nhiên phát sinh. Vó ngựa từng trận từ xa tới gần, Tiền Nhị giật mình một cái lập tức lắc mình đi ra ngoài, bên ngoài tiếng kêu nổi lên.

Các cô nương không biết chuyện gì xảy ra, vừa kinh vừa sợ chen lấn trong xe run bần bật. Các nàng đợi một lúc mà như dài một năm, mãi đến khi xung quanh hoàn toàn an tĩnh mới có gan lớn mở cửa xe thành một cái khe nhỏ, trộm nhìn ra bên ngoài.

Cô nương kia cẩn thận nhìn nửa ngày, run rẩy hét lên một tiếng, "Bên ngoài không có người, không có ai trông coi chúng ta! Chạy mau, chạy thoát thì không cần phải làm quân kỹ!"

Các nàng vừa kinh vừa sợ, một câu này giống cọng rơm cứu mạng cuối cùng, căn bản không ai kịp nghĩ lại, tất cả chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, bên trong xe trong phút chốc an tĩnh lại, chỉ còn lại hai người vẫn ngồi chưa động.

Cam Nhu và Hoàn Nhi ngồi cách nhau khá xa, các nàng liếc mắt nhìn đối phương một cái, ai cũng không mở miệng.

Bên ngoài nóng bức, mặt trời hun nóng thùng xe, không khí bên trong xe như đọng lại khiến người ta hít thở không thông.

Cũng không biết qua bao lâu, Cam Nhu lần đầu mở miệng, "Sao ngươi không đi?"

Hoàn Nhi không cho là đúng cười nói: "Ta vốn dĩ kiếm sống bằng da thịt, đi đâu mà không giống nhau? Lại nói ta thật vất vả lắm mới chinh phục được Tiền Nhị, đi đến nơi khác làm lại từ đầu, chẳng phải tốn công vô ích?"

Nàng đánh giá Cam Nhu từ trên xuống dưới, buồn bực nói: "Ngươi sao lại không đi? Ngươi còn chưa biết mùi vị đàn ông, hiện tại đi còn kịp!"

Cam Nhu lắc đầu, "Ta là tội nhân, ta không thể đi!"

"Chuyện đó ta cũng nghe nói, thật ra cũng đâu có liên quan gì đến ngươi!"

Hoàn Nhi đang nói, cửa xe bất ngờ bị kéo ra, Tiền Nhị một thân nhiễm máu, thở hồng hộc bắt lấy Hoàn Nhi, "Người đàn bà ngu ngốc, ngươi sao lại không chạy trốn? Mau đi cùng ta!"

Hoàn Nhi nghiêng ngả lảo đảo bị hắn túm ra khỏi thùng xe, nàng nhìn nhìn nam nhân đang nắm chặt tay mình, trong lòng đột nhiên ấm áp. Nàng dừng bước, khẽ nói với Tiền Nhị: "Chờ một chút, Cam Nhu còn ở bên trong!"

"Như thế nào vẫn còn một người?" Tiền Nhị tức giận đến muốn chửi cha mắng mẹ, vừa nhấc mắt đã thấy có một đội kỵ binh đang đến gần, dẫn đầu chính là một tiểu tướng khoảng hơn hai mươi tuổi, một thân áo giáp ngân quang, tư thế oai hùng đĩnh bạt.

Hắn vội vàng đi lên hồi báo, "Khổng phó tướng, nơi này đã không còn việc gì, chỉ là trong xe vẫn còn một doanh kỹ."

Khổng Hoa Đình xuống ngựa đi đến bên xe, nói với Cam Nhu: "Xuống dưới, ta mang nàng hồi doanh!"