Tranh Nghi

Chương 26: Kiểm soát ký ức




Trong phòng bệnh yên ắng chỉ nghe tiếng máy móc chạy đều đều. Đêm hôm đó, Đàm Song Nghi được cấp cứu kịp thời qua khỏi cơn nguy kịch nhưng cô đã rơi vào tình trạng hôn mê nằm trên giường bệnh nhiều ngày rồi.

Không biết đã qua bao lâu, cánh tay gắn cây kim truyền nước của Đàm Song Nghi khẽ cử động.

Đúng lúc Đàm Huân mở cửa bước vào phòng, hắn thấy Đàm Song Nghi đã tỉnh lại thì mỉm cười thở phào nhẹ nhõm gọi: "Song Nghi!"

Mái tóc dài của Đàm Song Nghi xõa xuống rối bời, khuôn mặt cô hao gầy, nước da cũng tái nhợt sau nhiều ngày nằm trên giường bệnh. Cô cảm thấy cơ thể mình đau nhức lẫn mệt mỏi nhưng cô vẫn gượng chống tay xuống giường giật đứt cây kim truyền nước!

Ngay lập tức Đàm Huân lộ vẻ mặt khó chịu, đổi gọi lớn tiếng quát: "Em làm gì thế? Nằm xuống đi!"

Đàm Song Nghi mặc dù cơ thể vẫn còn rất yếu nhưng dường như cô chẳng cảm thấy một chút đau đớn gì nữa. Cô dứt khoát hỏi: "Tôi nằm đây bao lâu rồi?"

"Bốn ngày."

Nghe vậy ánh mắt Đàm Song Nghi sững sờ vì lo lắng: "A Tranh..."

"ĐÀM SONG NGHI!"

Đàm Huân lại nghe tiếng gọi quen thuộc đó từ Đàm Song Nghi, hắn nổi giận gào lên, tay siết chặt vào vai cô, dùng sức đẩy cô nằm xuống giường!

"Anh... buông ra!"

Đàm Song Nghi hơi nhíu mày, tạm thời không thể đọ sức với Đàm Huân nhưng cô vẫn vùng vẫy đẩy hắn ra.

"A Tranh, A Tranh, A Tranh... Lúc nào em cũng chỉ biết nghĩ đến thằng đó thôi sao!!!"

Đàm Huân tức giận rống lên: "Thằng đó bây giờ thì sướng rồi! Nó được nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ không sót bữa nào! Bọn anh không động vào một sợi tóc của nó! Em vừa lòng chưa!"

"Đàm Huân..."



"Đàm Song Nghi, anh cảnh cáo em! Nếu lần sau còn vì thằng họ Lục đó mà mạo hiểm tính mạng của mình như vậy nữa thì tự tay anh sẽ lấy đầu thằng đó xuống cho hả cơn giận!"

"Anh dám..."

Đàm Song Nghi cũng phát hỏa nhưng dù có cố gắng đến mấy vẫn chẳng có một chút sức lực để chống trả lại Đàm Huân, hơn hết là... ánh mắt căm phẫn bùng sát khí giết người của Đàm Huân như vậy cô chưa từng thấy bao giờ! Bình thường Đàm Huân là kẻ kiêu ngạo hay đùa cợt, coi thường mạng sống của đối thủ hay những kẻ hắn cho là thấp kém nhưng bây giờ hắn đang thật sự nghiêm túc khiến cô hiểu rằng lời này hắn nói ra chắc chắn hắn cũng sẽ dám làm!

Lần đầu tiên Đàm Song Nghi bị yếu thế trước Đàm Huân, dù không muốn chấp nhận nhưng cô bắt buộc phải nói: "Tôi biết rồi..."

Đàm Huân lúc này mới chịu buông Đàm Song Nghi ra, hắn kéo chăn đắp lên người cô rồi hạ thấp giọng khẽ nói: "Em nằm nghỉ thêm một lúc nữa, anh đi nói chuyện với bác sĩ. Nếu em có thể xuất viện trong hôm nay thì anh sẽ đưa em về nhìn mặt thằng họ Lục!"

***

Buổi chiều, ở một công viên lớn.

Lục Tranh thẫn thờ ngồi một mình trên ghế đá, trong lòng anh chợt nhớ về kí ức ngày thơ bé. Anh nhớ về bóng dáng cao gầy của mẹ cùng với nụ cười hiền từ của bà ấy khi nắm tay anh cùng mấy đứa em nhỏ đi dạo trong công viên vào buổi chiều mát mẻ. Bất chợt, một giọt nước mắt trong suốt chảy nhanh xuống bên mặt anh.

Mình cảm giác ngày hôm đó chỉ mới đây thôi! Sao đến ngày hôm nay chỉ còn lại một mình mình? Sao lại như vậy? Mẹ và cả mấy đứa nhỏ đều không còn nữa...

"Lục Tranh, sao vậy?" Đàm Yến Nhi đứng trước mặt Lục Tranh, cô ta thấy giọt mắt ướt đẫm chảy xuống từ khóe mi của anh thì hoảng hốt hỏi: "Sao anh lại khóc? Anh cảm thấy trong người không khỏe à?"

Lục Tranh hơi giật mình, tâm trí trở về thực tại. Anh đưa tay lên gạt đi dòng nước mắt, vội vàng nói: "Không, là do bụi bay vào mắt... tôi không sao."

"Vậy thì tốt rồi." Đàm Yến Nhi mỉm cười, tay trái cầm một cây kem tươi đầy socola đưa cho Lục Tranh: "Tôi không biết anh thích ăn vị gì nên muốn tạm socola nếu anh thích ăn vị dâu thì tôi đổi cho anh."

Lục Tranh gượng cười cầm lấy cây kem: "Không cần đâu, cảm ơn cô..."

Đàm Yến Nhi ngồi xuống bên cạnh Lục Tranh cùng ăn kem.

Sau khi chiều lòng Đàm Yến Nhi tới Hội trường xem buổi biểu diễn của người mà cô ta thần tượng xong, Lục Tranh nói anh chưa muốn về ngôi biệt thự của Đàm Lăng. Đàm Yến Nhi không làm khó anh nên dẫn anh vào công viên thư thái ngắm cảnh. Nhưng anh nhìn cảnh nhớ người, không kìm lòng được đã lấy tấm ảnh chụp duy nhất của mẹ ra.

Đàm Yến Nhi nhìn sang thấy tấm ảnh trong tay Lục Tranh thì đoán ra ngay người phụ nữ đó là Phương Linh. Mặc dù mẹ của Đàm Yến Nhi mất sớm nhưng cô ta vẫn được sống trong sung túc và có mái ấm gia đình. Đối với Lục Tranh thì điều đó vĩnh viễn là không thể nữa...

Cô ta biết anh đang buồn nên đã chủ động bắt chuyện gọi: "A Tranh."

"Hả?"

Lục Tranh bất ngờ nhìn sang, vừa rồi Đàm Yến Nhi đã bắt chước giọng nói của Đàm Song Nghi để gọi anh bằng tên thân thiết và quen thuộc như vậy.

Đàm Yến Nhi khi nãy rất tùy tiện nhưng giờ lại cẩn thận hỏi: "Tôi gọi anh như vậy được không?"

"Ừ, được..."

"Tôi đã nghe Song Nghi gọi anh như vậy. Khi được chị ta gọi, anh không mỉm cười thì cũng rất là nhẹ nhõm."

"À, việc đó..." Lục Tranh có chút bối rối: "Đúng là tôi rất nhẹ nhõm bởi vì Song Nghi đã bảo vệ cho tôi mà... với cả lúc nhỏ mẹ tôi đã luôn gọi tôi như vậy rồi!"

Lục Tranh khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi. Đàm Yến Nhi lại hỏi: "Anh hay nhắc tới mẹ. Tôi biết anh là vì buồn thương và tiếc nuối nhưng còn về bố anh thì sao?"

"Trong trí nhớ của tôi thì bố tôi là người nghiêm khắc nói đúng hơn thì có vẻ như ông ấy có ác cảm với tôi..."

"Sao lại như vậy?"

"Tôi không rõ... bố tôi và cả Lục Nghiễn, tôi không hiểu... Có lẽ là vì sau sinh ra tôi, sức khỏe của mẹ không được tốt, là tại tôi thế nên Đàm Lăng...

"Này, nhóc? Có phải mẹ nhóc tên là Phương Linh?"

"Ta là một người bạn rất thân thiết của A Linh. Cô ấy ở đâu? Chỉ chỗ cho ta đi, nhóc!"

Những hình ảnh về kí ức mơ hồ khi còn ngây dại của Lục Tranh ùa về. Khi đó anh đang một mình chơi bóng trong công viên thì một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen xuất hiện nói với anh những câu đó. Nét mặt người đàn ông lạnh lùng chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng đủ dọa con nít thế nên anh lúc đó đã rất sợ.

"Không, mẹ nói... không được làm theo lời người lạ..."



"Ta đã nói mình không phải người lạ!"

Người đàn ông như hé cười, ông ta khom lưng quỳ một chân xuống nhưng vẫn là cao hơn rất nhiều một đứa con nít. Lục Tranh đã nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt ông ta, chỉ nghe ông ta nói thêm đúng một câu...

"Là tại tôi... Tôi dẫn Đàm Lăng tới gặp mẹ... Tôi thấy ông ta đã lớn tiếng với mẹ rồi xảy ra mâu thuẫn sau đó ông ta đã chuyển sang nhắm tới Lục gia... Là tại tôi..."

Nói tới đây, cảm xúc của Lục Tranh bỗng chốc rối loạn...

"A Tranh! A Tranh! Bình tĩnh!"

Đàm Yến Nhi không chút do dự đưa hai tay ra ôm chặt lấy Lục Tranh, giọng từ tốn nói ra những lời chân thành an ủi: "A Tranh! Tất cả không phải lỗi của anh, chẳng phải khi đó anh còn quá nhỏ để nhận thức đúng sai sao! Thế nên không phải tại anh! Chuyện đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được! Tôi rất tiếc và muốn gửi lời xin lỗi đến gia đình anh! Bây giờ bố tôi và anh trai tôi sẽ không xuống tay với anh nữa đâu, tôi chắc chắn đấy thế nên anh cứ yên tâm ở lại Đàm gia nhé. Sẽ không sao nữa đâu!"

Lục Tranh mím chặt môi rơi vào trầm lặng, một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu anh.

Đàm Yến Nhi cảm thấy cô ta không nên ngồi nhắc chuyện gia đình với anh nữa thế nên đổi chủ đề: "Cũng quá trưa rồi, anh đói bụng không? Tôi dẫn anh vào nhà hàng ăn đồ ngon nhé. Với cả anh muốn đi đâu thì cứ nói với tôi. Anh cứ dạo chơi thỏa thích tới tối muộn cũng được!"

Lục Tranh lắc đầu nói, anh từ từ gỡ tay của Đàm Yến Nhi ra: "Tôi muốn tới một nơi."

Đàm Yến Nhi hỏi: "Được, anh muốn đi đâu? Tôi sẽ..."

"Tôi muốn đi một mình."

Nét mặt Đàm Yến Nhi tỏ ra khó xử nhưng cô ta cuối cùng đã mềm lòng: "Được rồi nhưng khoảng một tiếng nữa thì anh quay trở lại đây nhé!"

Lục Tranh gật đầu không nói gì, anh đứng dậy chạy ra khỏi công viên. Đàm Yến Nhi nhìn theo bóng lưng anh, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy bất an!

Cách đó một khoảng, tên vệ sĩ đứng nấp sau thân cây cầm điện thoại liên lạc với Đàm Huân báo cho hắn biết việc Lục Tranh tự ý rời đi.

"Đại thiếu gia, tôi sẽ theo dõi qua con chíp cấy trong người hắn..."

"Không cần, tao đoán được nó muốn tới đâu. Thằng đó sẽ không chạy trốn, nó không còn gia đình, không còn người thân, không tham vọng! Suốt 10 năm bị giam cầm như vậy thì tao đoán bây giờ nó chỉ muốn về Lục gia thôi."

"Chuyện này..."

"Đương nhiên sau vụ thảm sát năm đó thì Lục gia bây giờ hoang tàn đổ nát, nó muốn về đấy nhìn một lúc thì cứ kệ đi! Nhưng nếu nó không sớm quay lại thì báo tao biết!"

"Rõ!"

Đàm Huân tắt điện thoại rồi đi vào phòng làm thủ tục xuất viện cho Đàm Song Nghi nhưng khi quay lại phòng bệnh...

"Song Nghi..."

Trong phòng trống không, trên giường chỉ còn lại bộ bồ bệnh nhân. Đàm Huân tức tối siết chặt tay, giọng gằn lên: "Em nôn nóng muốn gặp nó tới vậy sao?"

***

Lục Tranh ánh mắt sửng sốt khi đứng trước nơi mà trước đây là nhà của anh. Một thời thơ ấu cũng rất sung túc an ổn như hạt cát chảy vụt qua tay...

Khoảng khắc ngôi biệt thự xa hoa bị ngọn lửa khổng lồ nuốt chửng dần tan biến thành bụi!

Đúng như anh nghĩ, chẳng còn lại gì cả... Chỉ là một mảnh đất rộng lớn nằm biệt lập xa vùng trung tâm thành phố um tùm cây cối và cỏ dại.

Thảm cảnh mười năm trước tự động hiện ra trong tâm trí anh, sức nóng của ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ, ngôi biệt thự đổ rầm xuống biến nơi đây trở thành mồ chôn của hơn hai mươi người trong Lục gia.

Thảm cảnh kinh hoàng đó vẫn luôn ám ảnh Lục Tranh suốt mười năm nay, nhưng bây giờ anh trở về đây không phải là để nghĩ tới việc đó.

Cố gắng nhớ lại đi, Lục Tranh!

Hôm đó, Đàm Lăng đã nói gì?



Lục Tranh nhắm chặt hai mắt, gần như anh đang cảm nhận bằng giác quan thứ 6!

Ngày hôm trước, trong thư phòng... bố mẹ xảy ra mâu thuẫn... bố đã nổi giận khi nhắc đến tên mình? Tại sao lại như vậy? Thế rồi ánh mắt căm ghét của Lục Nghiễn, sự hắt hủi của anh ta? Khi đó mình còn quá nhỏ để hiểu chuyện...

"Nhóc, yên tâm! Ta không làm hại A Linh! Ta chỉ muốn giải thoát cho A Linh thoát khỏi lão già chó chết đó!"

Phải rồi, Đàm Lăng đã nói như vậy thế nên mình đã dẫn ông ta đến gặp mẹ... Mình đã thấy bộ dạng hung hãn quá mức đáng sợ của Đàm Lăng khi nói chuyện với mẹ và sự hoảng sợ của bà ấy.

"Không được! Đàm Lăng, anh có thể giết sạch người mang dòng máu Lục gia nhưng A Tranh thì không được! A Tranh là..."

Tại sao mẹ lại nói như vậy? Chẳng lẽ mẹ mong chờ ngày Đàm Lăng giết hết những người trong Lục gia ư? Nhưng... sao lại nhắc đến mình?

Mình không thể nào hiểu được!!!

Cơn gió mạnh vụt qua cắt đứt hết mọi suy nghĩ trong tâm trí Lục Tranh. Anh hé mở đôi mắt thẫn thờ ngẩng lên nhìn bầu trời cao vời vợi kia. Bầu trời trong xanh biếc ấy trong đôi mắt anh lại trở nên xám xịt vì anh bị mù màu xanh dương!

"Là do di truyền?"

"Lục Viên Triều không mắc bệnh mù màu, A Linh thì càng không."

Có lẽ việc này chẳng liên quan gì nhưng khi lời nói của Đàm Lăng vang vọng bên tai, những hình ảnh trong quá khứ đã đan xen xuất hiện.

"Lão già chó chết! Cút đi! Chết đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi!"

Lần đầu tiên mình thấy mẹ tức giận đến mức nguyền rủa chết một ai đó, hẳn rồi... Đó là khi mẹ bất lực ôm chặt lấy mình khi chiếc xe mất lái lao vào chiếc xe tải đi ngược chiều. Nhưng rồi chiếc xe đã dừng lại được, trước khi chiếc xe phát nổ một người đàn ông chạy ra cứu mẹ nhưng mẹ đã không được tỉnh táo dù hôn mê nhưng liên tục chửi rửa bằng câu "Lão già chó chết"...

"Lúc đó mày chỉ là một thằng nhãi ranh! Những gì mày thấy chưa chắc đã là sự thật đâu!"

Khi đó mẹ đã nói ai, không phải Đàm Lăng bởi vì...

Cảm xúc thay đổi theo dòng suy nghĩ, hai dòng lệ tuôn rơi trên gò má... bởi anh đã nhớ ra khuôn mặt người đàn ông đó.

Bởi vì Đàm Lăng chính là người lái xe chặn chiếc xe bị mất lái, ông ta đã cứu mẹ và mình thoát khỏi đó.

Khác, hoàn toàn khác với sự hung ác đến tàn nhẫn vào cái ngày Đàm Lăng thảm sát Lục gia. Chiếc xe phát nổ, thân hình cao lớn như tạc tượng của ông ta vững vàng trong biển lửa, hai cánh tay khỏe mạnh của ông ta ôm chặt cả mẹ và mình...

Tại sao? Sao mình lại quên mất? Rõ ràng... có người đã kiểm soát kí ức của mình!!!