Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh

Chương 41: Ngoại truyện: Cùng nhau bỏ thuốc




Hình Dật Minh và Bạch Miên đã kết hôn được khoảng một năm, cuộc sống hôn nhân vô cùng tổ đẹp. Có điều…

Bạch Miên liếc mắt nhìn người đàn ông đang đứng ở ban công hút thuốc, cô có chút suy ngẫm.

Hút thuốc rất có hại cho sức khoẻ, nhưng vì áp lực công việc của cả cô và anh quá lớn cho nên Bạch Miên vẫn chưa bao giờ chú ý đến vấn đề đó. Cho đến khi cả hai sống chung, lúc Bạch Miên dọn dẹp bao rác thì phát hiện ra, có ngày cả anh và cô cùng tiêu thụ đến cả mấy bao thuốc. Bạch Miên sốc. Việc này vô cùng đáng báo động.

Không thể tiếp tục như vậy được, cô phải nghĩ cách để cả hai cùng nhau bỏ thuốc lá thôi.

Hình Dật Minh đang đứng ở ban công hút thuốc thì thấy vợ yêu mặc đầm ngủ lụa trắng mỏng manh đi đến bên cạnh ôm mình. Anh hơi đẩy cô ra.

“Vào phòng đi. Khói ám lên người em mất.”

Bạch Miên không thèm nghe, cô ra đây là để khuyên nhủ người ta bỏ thuốc mà. Vì vậy cô vẫn ôm lấy Hình Dật Minh, giọng nói đầy nũng nịu.

“Dật Minh, vì sao lại hút thuốc?”

Đang hút thuốc thì cô vợ nhỏ lại chạy ra đây ôm ấp, cả cơ thể mềm mại đều dán hết lên người anh. Đầm ngủ mỏng tan, chỗ đầy đặn kia cũng được dịp cọ qua cọ lên trên cơ thể săn chắc của anh.

Hình Dật Minh: “…”

Hình Dật Minh dụi tắt điếu thuốc: “Miên Miên đang câu dẫn anh?”

Bạch Miên không thèm quan tâm, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Vì sao hút thuốc?”

Hình Dật Minh rốt cuộc không chịu nổi, vòng tay ôm lấy người vào lòng. Còn thuận tay mò đến cặp mông đàn hồi kia, xoa nắn một phen.

“Áp lực công việc.”

Bạch Miên cảm nhận được bàn tay anh bắt đầu chu du bậy bạ trên người mình, nhưng cũng không phản đối. Nhỏ giọng dụ dỗ.

“Em giúp anh giải toả nha?”

Hình Dật Minh hít sâu một hơi. Vợ nhỏ rõ ràng đang câu dẫn anh!

Hình Dật Minh nhìn Bạch Miên đầy nguy hiểm: “Lại muốn bày trò gì? Đừng có trêu chọc anh xong rồi chạy, anh không tha cho em đâu.”

Bạch Miên đưa tay vẽ vòng tròn trên cơ ngực ông xã.

“Không bày trò gì hết. Ông xã ơi, chúng ta cùng nhau bỏ thuốc nhé? Hút thuốc không tốt. Em không hút nữa. Anh cũng đừng hút nữa nhé?”

Hình Dật Minh xốc váy ngủ Bạch Miên lên, trực tiếp áp tay lên làn da trơn mượt tại bờ mông kia, xoa đến là thích chí.



“Ừ. Không hút. Vậy nếu anh áp lực thì làm sao?”

“Em giúp anh.”

“Giúp như nào?”

“Như này nè.”

Nói rồi Bạch Miên nhón chân lên, áp môi đến hôn anh. Mùi thuốc lá hoà cùng hương vị thanh mát của anh làm Bạch Miên có chút mê muội. Nói là giúp anh, rốt cuộc lại thành ra cô sắp chìm đắm trong nụ hôn này.

Vợ yêu chủ động dâng mình lên như vậy, Hình Dật Minh mừng còn không kịp. Lập tức bế bỏng người lên giường, rồi ghì chặt lấy người hôn sâu.

Bàn tay cũng không an phận, bắt đầu nhanh chóng tháo bỏ chiếc đầm vướng víu kia ra khỏi người Bạch Miên.

Bạch Miên bị hôn đến điên đảo đầu óc. Cả cơ thể lại hết bị sờ đến xoa nắn, cuối cùng cô chịu không nổi, cổ họng bắt đầu phát ra vài tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Hình Dật Minh yêu chết dáng vẻ này của Bạch Miên. Môi anh lướt dần từ cằm đến trước ngực, ở ngay nụ hoa quyết đoán ngậm lấy.

“Ưm…Dật Minh…”

“Hửm?”

Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ưng ửng đỏ đã mơ màng của Bạch Miên, xấu xa day khẽ một cái.

“Ách…đừng mà…”

“Đừng gì? Không cho anh ngậm thuốc, anh ngậm ở đây…Được không?”

Giọng nói trầm khàn nhiễm đầy dục vọng, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.

Bạch Miên: “…” Ý định ban đầu của cô không phải thế. Quá lắm là anh thèm thuốc thì cô hôn anh một cái, giúp anh giải toả áp lực. Còn chuyện này…

“Không được…anh đừng có quá đáng…”

Hình Dật Minh ngậm lấy nụ hoa, mút mạnh một cái. Bàn tay dời xuống địa phương bí ẩn kia, bắt đầu vuốt ve.

“Ha…ah…Dật Minh!”

“Anh không quá đáng. Em bảo giúp anh cai thuốc cơ mà. Cách này hiệu quả, anh đồng ý!”

Nói rồi, thấy bên dưới đã ẩm ướt đủ, Hình Dật Minh đâm mạnh ngón tay vào trong.

“Ah…nhẹ…nhẹ thôi…”



Hình Dật Minh hôn phớt lên đôi môi kia.

“Ừ. Không làm em đau.”

Ngón tay quen thuộc bắt đầu phô bày kỹ thuật. Vừa đâm rút lại vừa vuốt ve, tìm kiếm những điểm mẫn cảm mà đè ép ma sát. Anh đã quá quen thuộc với cơ thể của cô, rất nhanh, Bạch Miên đã bị anh trêu đùa đến cả người run rẩy, thở dốc liên tục. Tốc độ tay của Hình Dật Minh cũng nhanh chóng hơn.

“Ưm…a a…ha…”

Thấy cô sắp đạt cao trào, Hình Dật Minh lại dừng tay, không động đậy nữa.

Bạch Miên: “…”

Hình Dật Minh cười cười, vừa cúi người xuống hôn Bạch Miên, vừa rút cự long đã sớm cứng rắn của mình ra tuốt tuốt mấy bận.

“Đợi anh, cùng nhau.”

Hình Dật Minh lại đưa tay đến nơi kia của Bạch Miên thăm dò một chút, cảm thấy sau màn dạo đầu ban nãy Bạch Miên đã chuẩn bị sẵn sàng, liền đặt ‘tiểu Hình’ tại lối vào, nhấn mạnh một cái.

Bạch Miên không chịu được cảm giác kích thích bất ngờ ập tới này, hai tay báu víu lên bờ lưng của Hình Dật Minh, cổ họng nức nở.

“Cầm thú…cầm thú…em muốn giúp anh…anh lại bắt nạt em…hức…”

“Mạnh quá…không thể nhẹ một chút sao…ah…”

“Hình Dật Minh…anh chết đi…Ưm…ah…”

“Em không giúp anh nữa…ha…không giúp nữa…a…”

“Lui ra…hưm…ức…nhẹ…”

Cuộc mây mưa kéo dài với từng tiếng chửi rủa đứt quãng của Bạch Miên, Hình Dật Minh không những không giận mà còn thấy hưng phấn hơn nữa. Chọc cho cái miệng nhỏ của Bạch Miên cứ kêu la không ngừng.

Vậy đó, thế là từ ngày hôm đó, mỗi lần Hình Dật Minh thèm thuốc đều kiếm vợ mình để cai thuốc. Vẫn luôn rất hiệu quả. Thậm chí còn hiệu quả đến nỗi mà chỉ vừa mới bắt đầu cai thuốc tầm khoảng một tháng, Bạch Miên chính thức có thai!

Bạch Miên: “…”

Hình Dật Minh cười rạng rỡ: “Vợ ơi, chúng ta có bé con rồi!”

Mẹ Hình: “Con dâu của mẹ giỏi quá!”

Ba Hình thở dài, sau cái thở dài lại cười đầy mãn nguyện: “Vất vả cho con rồi, Tiểu Miên.”