Tranh Hương

Chương 5






Edit: Juen

Ảnh Thập Nhất ôm một túi vải xám từ cửa sau phòng ăn lặng lẽ đi ra.

"Quanh đây không có ai đi…" Ảnh Thập Nhất nhìn chung quanh một lúc, thừa dịp không người lặng lẽ trở về chỗ ở đình viện.

"Quả y hệt phường trộm cướp."

Ảnh Thập Nhất cơ thể chấn động mãnh liệt, nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn kẻ phát ra âm thanh kia. Ảnh Thập Tam dựa vào tường thấp nơi cửa nguyệt, gõ quạt nhỏ giữa ngón tay đi tới, khóe miệng ôn hòa vểnh lên.

Cửa nguyệt:



Ảnh Thập Tam cầm quạt nhỏ kéo bọc vải trong ngực y, nhìn thoáng qua, bên trong là hai phần đồ ăn mang về.

"Mang chút đồ ăn mà thôi, ngươi khẩn trương cái gì."

"Đương nhiên do ngươi không phải chăm..." Y nhíu mày, thấp giọng hỏi Ảnh Thập Tam: "Ta có cần mua chút bánh sữa bò nóng cho mấy đứa nó không nhỉ?"

Ảnh Thập Tam thở dài: "Lớn tướng cả rồi, ăn gì sữa bò nữa."

"Ngươi đây là ghen tị." Ảnh Thập Nhất kéo cánh tay hắn, cực kỳ đắc ý: "Tới phòng ta cho xem."

"Không đi, ta không thích động vật nhỏ." Ảnh Thập Tam nhẹ nhàng gạt tay y, quay người đi, "Ngươi làm hỏng chạn bát của ta, thực sự rất muốn đè ngươi ra tẩn đấy."

"Hứ, có mỗi cái chạn bát thôi, bồi thường cho ngươi rồi còn gì." Khoe khoang không thành công, Ảnh Thập Nhất bĩu môi, đi vào nơi ở ngay sát vách chỗ Ảnh Thập Tam.

Tiểu Thập Tam mặc dù vô tình, với ai cũng đều dịu dàng lại xa cách, nhưng con người không tệ, hơn nữa hai người y còn là cộng sự, thường xuyên đồng hành cùng nhau, quan hệ càng thân thiết hơn, có chuyện gì quan trọng tìm hắn hắn đều giúp.

Trong phòng bố trí đơn giản lại tinh tế, bàn ghế giường chiếu không nhiễm chút bụi, trong góc tường đặt một rương gỗ lớn, qua khe hở của ván gỗ có thể lờ mờ thấy được hai tiểu hài tử đang nhúc nhích.

Ảnh Thập Nhất bỏ bọc vải xuống, đi tới ngồi trước hòm gỗ, tự mình nhìn chúng.

Hai cái đầu nhỏ xù xù cùng ngẩng lên, hai cặp mắt to, trong veo tựa làn nước chớp chớp nhìn y.

"Ca ca, đệ nhớ huynh."

"Ca ca, ta cũng thế."

Ảnh Thập Nhất ôm ngực, nhẹ nhõm thở phào.

Không cần biết nhìn bao nhiêu lần, chúng vẫn luôn đáng yêu như vậy.

"Các bảo bối, ăn cơm nào." Ảnh Thập Nhất xoay người ôm lần lượt từng đứa nhỏ ra, đặt trên giường mình, mở bọc vải bưng ra hai đĩa thức ăn trộn với cơm.

Trịnh Viêm cúi đầu, bản thân an tĩnh xới cơm. Trịnh Băng chớp mắt đáng thương nhìn qua Ảnh Thập Nhất: "Ca ca đút đệ ăn được không?"

"Lại làm nũng, không cho làm nũng nữa." Ảnh Thập Nhất nhéo mặt nhỏ của Trịnh Băng, "Lần cuối cùng đó đệ nghe chưa?"

"Vâng ạ." Trịnh Băng ngoan ngoãn lại gần ngồi, há mồm chờ đút.

Trịnh Viêm đột nhiên ngừng ăn, yên lặng nhìn Ảnh Thập Nhất.

Ảnh Thập Nhất bị hai đứa nhỏ kẹp chặt ở giữa, lại đem một muỗng đưa tới bên miệng Trịnh Viêm: "Há mồm bảo bối."

Y cố gắng hết sức để dành tình yêu thương một cách bình đẳng cho hai đứa nhỏ, để chúng cùng có được cảm giác an toàn, vậy mới không lo được lo mất rồi tranh sủng.

Trịnh Viêm ngẩn người, ánh mắt loé lên một tia cảm kích lại thụ sủng nhược kinh, cẩn thận ngậm thìa cơm, chậm chạp nhai nuốt.

Ảnh Thập Nhất tỉ mỉ phối hợp thức ăn theo thực đơn của ảnh vệ, để Trịnh Viêm cùng Trịnh Băng đủ để phát triển cơ thể mà không bị phát phì.

"Hôm nay ca ca thay ca nên được nghỉ, dẫn mấy đứa đi tắm rửa nhé." Ảnh Thập Nhất buông bát đã trống không xuống, chống cằm cười cười: "Hai đứa rửa bát của mình đi, chỉnh lý quần áo cho gọn gàng nữa."

Hai cục bánh trôi nhỏ tròn quay chạy đi, tranh nhau rửa bát.

Chúng đã sống trộm được một tháng, thân thể mảnh mai yếu ớt giờ đây đã có chút thịt, trở thành hai cái bánh bao nhỏ trắng mịn, cũng không thấy suy yếu như trước, tinh thần hoạt bát.

Hai đứa nhỏ chi phí ăn mặc đều phải tiêu, cũng may Vương phủ đãi ngộ với ảnh vệ không tồi, Ảnh Thập Nhất tiết kiệm lương hằng tháng cũng miễn cưỡng có thể nuôi tốt mấy bảo bối, nhiều thứ ngược lại không nỡ ăn, mặc kệ như nào cũng phải giữ lại hai phần cho Trịnh Viêm cùng Trịnh Băng.

Ảnh Thập Nhất khoác thêm một cái áo choàng, run lên.

Hai cái bánh bao nhỏ rửa bát xong, lon ton chạy về, quen cửa quen nẻo nhẹ nhàng giấu mình vào trong áo choàng của Ảnh Thập Nhất, ngoan ngoãn theo ca ca ra ngoài.

Vương phủ chuẩn đầy đủ mọi thứ cho ảnh vệ, còn cố ý xây hẳn một tòa điện tắm rửa, chuyên để phục vụ mười ba vị quỷ vệ đại nhân.

Toà điện lúc này trống không. Vào cửa, hơi nước bốc lên, ao hồ nước nóng lớn nhỏ khắp nơi đều có, cách nhau một cái màn trúc.

"Đừng chạy lung tung, cẩn thận trượt chân đấy." Ảnh Thập Nhất cởi bỏ áo khoác ngoài, Trịnh Viêm cùng Trịnh Băng cùng mừng rỡ ra ngoài cởi y phục, nhảy tùm vào trong hồ suối, như vịt con nhào tới.

Ảnh Thập Nhất cười bất đắc dĩ, cởi quần áo xuống, xuôi theo mép hồ trượt xuống đáy, cơ bắp thắt lưng trưởng thành lại nhu hoà, một thân vết thương do binh khí để lại, dưới bả vai phải xăm một ấn chữ Ảnh đen kịt, bút hoạ trong chữ Ảnh mơ hồ có hoa văn đồ đằng thụy thú Bạch Trạch.

Ngâm người trong nước nóng, dễ chịu thật.

Trịnh Viêm ườn người bên mép hồ, ánh mắt đặt lên vết đao trên người Ảnh Thập Nhất, có chút đau lòng hỏi: "Ca ca cũng sẽ bị chủ nhân đánh sao?"

Ảnh Thập Nhất giật mình, vuốt vuốt cái đầu nhỏ ướt sũng của nó: "Không phải. Ca ca là vì bảo hộ chủ nhân mới bị thương."

Trịnh Băng cũng đạp nước trôi đến, chớp cặp mắt to dính bọt nước hỏi: "Vậy có người bảo hộ ca ca không?"

"..." Ảnh Thập Nhất trầm mặc.

Hồi lâu, y nói khẽ:

"Không có, ca ca không cần."

"Nếu như không, vậy đệ có thể chứ?" Trịnh Viêm ngửa đầu nghiêm túc nhìn Ảnh Thập Nhất, Trịnh Băng cũng ngẩng đầu nhìn y.

"..." Ảnh Thập Nhất sống mũi cay cay, vốc nước lên rửa mặt, cười nói: "Đương nhiên. Lớn lên rồi thì có thể."

"Đừng nghịch nước, lại đây ca ca kỳ lưng cho." Ảnh Thập Nhất cầm khăn vải qua, tiện tay vớt một đứa nhỏ lên, nghiêm túc lau, được một nửa thì thất thần.

Y không cần. Sinh vì ảnh vệ, bảo vệ đã trở thành thiên chức. Dù vậy, y vẫn thấy lòng xúc động.

Ảnh Thập Nhất lấy lại tinh thần, bỗng nhiên sững sờ:

"Đệ... là Trịnh Viêm hay Trịnh Băng vậy? Ta tắm đến lần thứ mấy rồi?"

Đứa nhỏ trước mặt cười giả lả, nó đột ngột vốc lấy nước, tạt ngay mặt Ảnh Thập Nhất: "Đệ là Trịnh Viêm! Trịnh Viêm mới vô lại như vậy!"

Ảnh Thập Nhất tóm mặt Trịnh Băng, cười mắng: "Còn dám vu oan giá họa!"

Hai đứa nhỏ này giống nhau như đúc, nếu không phải tính tình khác biệt quá nhiều, căn bản không phân biệt nổi.

Đến mức Ảnh Thập Nhất không thể thất thần khi tắm cho chúng, vừa mất tập trung chút liền có thể tắm hai lần cho cùng một đứa nhỏ.