Tranh Hương

Chương 3




Edit: Juen

Ảnh Thập Nhất quay đầu nhìn thoáng qua hai hai đứa nhỏ đang nằm an tường bên người, rón rén ôm Trịnh Băng đặt cạnh Trịnh Viêm, dém chăn cho chúng, đứng dậy xuống giường.

Trịnh Băng ôm chặt tay Ảnh Thập Nhất, trong lúc ngủ mơ như cũ không chịu buông ra, Ảnh Thập Nhất kiên nhẫn đẩy nhẹ tay nhỏ đang ôm cánh tay mình ra, thả vào trong chăn.

Lúc này y mới phát giác, Trịnh Viêm đã tỉnh, an tĩnh mở to cặp mắt, nhìn Ảnh Thập Nhất, tay nhỏ kéo nhẹ vạt áo y.

"Ca ca hôm nay phải đi huấn luyện." Ảnh Thập Nhất nằm trên giường xoa đầu Trịnh Viêm: "Hai đệ chờ ca ca trở lại nhé."

Trịnh Viêm không nỡ buông tay, ánh mắt có chút mất mát.

"Ngoan nào." Ảnh Thập Nhất nhéo nhéo mặt Trịnh Viêm: "Ca ca rảnh rỗi liền bồi mấy đứa."

"Chăm sóc tốt Trịnh Băng, không ra ngoài chạy loạn, không đập phá đồ vật được không nào?" Ảnh Thập Nhất nhẹ giọng dặn dò đứa nhỏ, "Ca ca là trộm nuôi mấy đứa, lỡ mà bị ảnh vệ trưởng phát hiện là ca chết chắc."

"Ừm." Trịnh Viêm thuận theo gật đầu.

Ảnh Thập Nhất rón rén xuống giường, nhanh chóng mặc đồ chỉnh tề, bóng dáng loáng cái biến mất.

Chờ tới khi y chạy đến sân huấn luyện, mười ba quỷ vệ còn lại đã đứng đầy đủ.

Ảnh vệ trưởng lạnh lùng nhìn Ảnh Thập Nhất một chút, hỏi: "Đi đâu vậy?"

Ảnh Thập Nhất sắc mặt cứng đờ: "Ta dậy muộn..."

"Khụ." Ảnh Thập Tam đứng trong hàng ngũ gõ gõ quạt nhỏ, ôn hòa nói: "Thống lĩnh, hôm qua Thập Nhất ăn bị hỏng bụng."

Ảnh vệ trưởng nhìn thoáng qua Ảnh Thập Nhất.

Ảnh Thập Nhất gật mạnh: "Đúng vậy!"

"Lát tới y điện lấy thuốc." Ảnh vệ trưởng nói: " Tiến vào."

Ảnh Thập Nhất như được đại xá, chạy vào hàng ngũ, đứng bên cạnh Ảnh Thập Tam.

Ảnh Thập Tam cầm quạt nhỏ che miệng, thấp giọng cười nói: "Còn dám nói dậy muộn, ngươi muốn bị thống lĩnh phạt chết à."

"Đa tạ huynh đệ." Ảnh Thập Nhất sống qua kiếp nạn thở phào nhẹ nhõm.

"Dậy muộn như vậy, lại kể chuyện cổ cho các bảo bối?" Ảnh Thập Tam nhẹ giọng cười: "Ảnh vệ làm tốt vậy, lại cứ muốn làm mẹ già, ngươi ngốc thật."

"Ngươi thì biết cái gì, đáng yêu biết bao, lại còn bám rịt lấy ta." Ảnh Thập Nhất đắc ý lộ ra núm đồng tiền: "Lại nói, ta không muốn không ai chăm sóc chúng, đứa bé còn nhỏ vậy, ngươi nhẫn tâm để chúng đi trên đường ăn xin?"

"Ta nhẫn tâm." Ảnh Thập Tam cười lạnh: "Ăn xin thì tính là gì? Ta lúc trước so với bọn chúng còn thảm hơn nhiều. Chỉ có cái loại chưa từng nếm mùi khổ cực gì như ngươi mới đi thương cảm chúng."

"Chờ ngươi có con rồi biết, ngươi không hiểu. Đợi mấy đứa nhỏ lớn hơn chút, ta để chúng đi làm tự nuôi sống bản thân."

"Sẽ không, không có đứa trẻ nào thích ta." Ảnh Thập Tam ôn hòa cười cười: "Hi vọng ngươi đến lúc đó có thể buông được. Đi thôi, đi huấn luyện."

Ngoài trời sáng trưng. Nơi ở của Ảnh Thập Nhất đóng kín, rèm cửa kéo chặt, cửa cũng đóng kín.

Trịnh Viêm lẳng lặng ngồi trên bệ cửa sổ, xuyên qua tấm rèm nhìn ra hành lang bên ngoài. Ca ca sẽ trở lại từ con đường kia, lần nào cũng vậy.

Trịnh Băng tỉnh ngủ, một đầu tóc mềm đứng lên, quấn mình trong chăn, dụi mắt liếc nhìn chung quanh. Đứa nhỏ không thấy Ảnh Thập Nhất bên cạnh liền rầu rĩ, ôm lấy đệm chăn cuộn thành một cục nhỏ.

"Ca ca đi rồi sao?" Trịnh Băng hỏi.

"Đi rồi, còn ngươi thì ngủ như chết." Trịnh Viêm hừ nói: "Lười như vậy ca ca sẽ thích ngươi sao, còn không mau lấy chăn gấp lại, dọn dẹp sạch sẽ."

"..." Trịnh Băng cắn môi: "Ngươi ngồi đó sẽ bị người khác nhìn thấy, lăn xuống."

Trịnh Viêm trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi dám quản ta?"

"Ngươi thì tính là cái gì?" Trịnh Băng cười lạnh: "Khuôn mặt giống ta, ngươi không cảm thấy chán sao? Cái gì cũng tranh với ta, có thôi đi hay không?"

"Ca ca là của ta." Trịnh Viêm không thèm để ý tới khiêu khích của Trịnh Băng, lạnh nhạt nói.

Trịnh Băng thầm cắn răng, hung hăng bổ nhào qua, cắn một ngụm lên cổ tay Trịnh Viêm. Trịnh Viêm hít khí lạnh đau đớn, xoay người đè chặt Trịnh Băng, gắt gao bóp cổ nó.

Hai đứa nhỏ quần nhau, bỗng Trịnh Băng đụng vào chạn thức ăn, điểm tâm trên chạn chấn động rơi xuống, ầm một tiếng vỡ vụn trên đất.

Cả hai đều sửng sốt.

Trịnh Viêm chợt tức giận, cho Trịnh Băng một bạt tai, rống: "Ngươi không gây chuyện thì ngứa ngáy khó chịu à?!"

Trịnh Băng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bất chấp việc bị mảnh sứ rạch bắp chân chảy máu, hoảng hốt quỳ xuống đất nhặt lại những mảnh vỡ kia, đầu ngón tay cũng bị mảnh sứ vỡ sắc bén rạch đứt, máu tươi từng giọt rơi xuống đất.

"Ta, ta không cố tình..."

Trịnh Viêm nhìn Trịnh Băng đầy người đầy máu bò trên đất, không kiên nhẫn đi qua, ôm Trịnh Băng đang hoảng hốt sợ hãi sang một bên, tự mình đi nhặt mảnh sứ vỡ.

Trịnh Băng nhịn đau bò qua, giúp Trịnh Viêm cùng nhặt từng miếng.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, cách nơi này ngày càng gần.

Ảnh Thập Nhất kết thúc huấn luyện, bưng một lồng bánh bao nhỏ trở về, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

"Tới ăn..." Trong phòng một mớ hỗn độn, Ảnh Thập Nhất khựng lại, Trịnh Băng máu me khắp người, hai đứa nhỏ còn đang hoảng hốt quỳ trên mặt đất nhặt mảnh sứ vỡ.

Thấy Ảnh Thập Nhất trở về, cơ thể Trịnh Băng run lên, run rẩy bò đến dưới chân Ảnh Thập Nhất, giọng nói phát run, ánh mắt kinh hoảng, tay nhỏ dính máu nhẹ nhàng bắt lấy mặt giày Ảnh Thập Nhất, nghẹn ngào cầu khẩn nói: "Ca ca... Đệ sai rồi... Đệ đụng vỡ đĩa, đệ lần sau sẽ không thế nữa... Ca ca đừng ném đệ ra ngoài..."

Ảnh Thập Nhất vốn không để ý tới đĩa, y đặt lồng hấp xuống, ôm lấy Trịnh Băng phóng đến giường mình, lấy vội miếng thuốc cao và thuốc cầm máu, đem Trịnh Băng ôm vào lồng ngực, dùng miếng thuốc cao ấn vào vết thương cầm máu.

Trịnh Băng sợ muốn chết, không ngừng hít mũi, sợ ca ca tức giận đem mình đuổi đi.

Ảnh Thập Nhất cho rằng đứa nhỏ sợ đau, cúi đầu hôn trán tiểu hài, dỗ dành nói: "Một lát là ổn, đệ ngoan nhé, kiên nhẫn một chút."

Trịnh Băng thân thể còn run lẩy bẩy giờ mới chậm rãi yên tĩnh, rúc vào ngực Ảnh Thập Nhất, nhịn không được rơi nước mắt, giương mặt nhỏ hỏi y: "Ca ca có thể đừng đuổi đệ đi không... Đệ lần sau nhất định sẽ không..."

Ảnh Thập Nhất đau lòng không thôi, bình thường tiểu hài tử xước một vết trên ngón tay đã gào khóc ầm ĩ, Trịnh Băng cả người đầy máu lại chỉ mong không bị đuổi đi.

"Tiểu Băng là bảo bối của ca ca, sao có thể để đệ đi, không đi đâu cả bảo bối ngoan." Ảnh Thập Nhất một bên băng bó cho Trịnh Băng, một bên nhẹ giọng an ủi.

Trịnh Viêm yên lặng nhìn Ảnh Thập Nhất ôm Trịnh Băng bôi thuốc, còn hôn nó, dỗ nó.

Đứa nhỏ mặt lãnh đạm, không nói lời nào, lặng lẽ giơ tay lấy một mảnh sứ vỡ, hung hăng rạch một đường trên cánh tay nhỏ mảnh khảnh.

Dòng máu xuôi theo đầu ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất.

"Trịnh Viêm! Đệ muốn làm gì?!" Ảnh Thập Nhất tình cờ nhìn qua bên này, mắt phút chốc trợn tròn. Y đặt Trịnh Băng trên giường, chạy tới ngồi xổm ở cạnh Trịnh Viêm, đè lại vết thương chảy máu trên cánh tay nhỏ mảnh khảnh, quả thực vừa đau lòng vừa tức muốn chết: "Đệ cái đứa nhỏ này, muốn làm gì đó?!"

Trịnh Viêm nhàn nhạt nhìn hắn, nghi hoặc lại khổ sở hỏi: "Ca ca dỗ Trịnh Băng, vậy tại sao mắng Trịnh Viêm, bởi vì nó biết khóc, biết nũng nịu ư?"

Ảnh Thập Nhất bỗng ngơ ngẩn.

Y lúc này mới ý thức được, hai đứa nhỏ một thời gian dài bị xem như súc vật mà đối xử, có lẽ tâm tính đã sớm vặn vẹo.

Chúng đang tranh giành tình cảm một cách bệnh hoạn.