Tranh Đoạt Mỹ Nhân

Chương 29: Kích Động




"Tưởng Thành!"

"Carlyn!"

Không hẹn mà cùng lúc lên tiếng, hai người đồng thời bật cười.

Chuyện Tưởng Thành và Emily gần đây đang chiến tranh lạnh không ai là không biết. Carlyn theo dòng sự kiện mà hùa theo chửi mắng hắn xối xả trước mặt mọi người, thậm chí còn xúi Emi chia tay, rất biết tận dụng thời cơ đóng vai tri kỉ hết sức bảo vệ bạn thân.

Carlyn Murphy: "Hừ, loại tra nam không tin tưởng bạn gái của mình, tốt nhất là nên bị đá quách đi cho rảnh nợ. Thiếu gì đàn ông tốt đẹp hơn, cậu không cần thương hại 'ai đó' đâu".

Tưởng- rất tình cờ đi ngang qua- Thành cười cười: "Chõ mũi vào chuyện tình cảm của người khác, xem ra 'ai đó' cũng nên tự nhìn lại bản thân đi."

Carlyn khoanh tay, chắn trước mặt Emi, nhếch mép: "Chấp nhặt với đàn bà con gái, đáng mặt đàn ông hay không chắc 'ai đó' cũng tự biết nhỉ."

Edward thức thời nhanh chóng lôi lôi kéo kéo người đang dần đen mặt đi, quần chúng hóng hớt cũng vãn dần.

Cho nên, trong mắt tất cả, Carlyn và Tưởng Thành đang vô cùng ngứa mắt nhau.

Đang giai đoạn nhạy cảm mà nhận được sự bênh vực tuyệt đối của Carlyn- người bạn cùng lớp hơi thân, Emi đương nhiên cực kỳ cảm động. Thông qua chuyện này, Carlyn thuận lợi chiếm được thêm rất nhiều sự tín nhiệm từ cô nàng.

Chỉ tiếc cho Emily, cô nàng không nhận ra rằng, bản thân chưa từng kể với ai về nguyên do hai người bất đồng, làm sao Carlyn có thể biết là vì Tưởng Thành nghi ngờ mình dan díu cùng người khác?

Bỏ qua vấn đề này, dành lấy được lòng tin của đối tượng khai thác là chuyện tốt. Tuy nhiên lại sinh ra một mặt bất tiện, chính là từ đó trở đi, bọn họ phải lén lút gặp nhau như thế này để tránh dấy lên sự nghi ngờ của mọi người.

"Sao hả? Vụng trộm gặp bạn trai của bạn, không biết 'ai đó' có thấy đáng mặt hai chữ 'bạn tốt' không."

Thấy hắn vẫn còn tâm trạng đùa như vậy, Carlyn vừa bực vì bị trêu chọc vừa cảm thấy nhẹ nhõm. Mấy ngày qua Tưởng Thành vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Mà căn nguyên thì chính là do những bức thư và bức ảnh quấy rối nặc danh.

Vì thế vào lúc này, có thể nhìn hắn vui cười, Carlyn biết Tưởng Thành đã phát hiện đầu mối.

"Làm như tôi có gian tình với tên khốn nhà cậu không bằng. Nói đi, đã tìm ra gì rồi?"

Hắn mỉm cười không đáp, từ từ tiến lại gần cô gái trước mặt.

Đợi đến lúc chú ý đến tư thế ái muội của hai người, Carlyn đã bị dồn đến góc tường. Còi báo động đỏ rền vang trong đầu, theo phản xạ cô tức giận vung tay:

"Mẹ kiếp!"

Tưởng Thành đã có chuẩn bị lập tức chặn được một đòn này.

"Ai là người nói cho cậu biết Emily có một đứa em trai?"

"Đương nhiên chính Emi là..."

Carlyn mở miệng phản bác, không ngờ lại bị ánh mắt lạnh như băng của đối phương doạ đến không thể nói hết câu. Bộ dạng ngả ngớn thường ngày biến mất không còn dấu vết, Tưởng Thành lúc này như trở thành một kẻ khác.

"Lynnie, Emi sẽ không tiết lộ chuyện động trời đó cho cậu, không bao giờ. Với tư cách là bạn trai, tới tôi thậm chí còn không cách nào khiến cô ấy chịu thừa nhận, thì làm sao cậu có thể lấy được thông tin này từ Emi?"

Thấy Carlyn cúi gằm mặt chẳng nói chẳng rằng, hắn thở dài lùi về sau thả lỏng. Chớp thời cơ, Carlyn lao đến đấm một cú vào bụng hắn. Mặc dù có thể tránh, Tưởng Thành vẫn đứng im chịu trận.

"Thằng khốn."



"Xin lỗi, là do tôi quá xốc nổi, đáng lí ra tôi nên bình tĩnh trao đổi với cậu."

Thấy đối phương đã bình tĩnh (hơn một chút) Tưởng Thành khôi phục hình tượng, cười cười giơ tay đầu hàng.

"Dù gì cũng cùng hội cùng thuyền, tôi chỉ hi vọng chúng ta có thể chia sẻ cho nhau nhiều hơn."

Carlyn hằm hè nhìn người con trai cao hơn mình đến cả cái đầu, không kiêng nể cười khẩy:

"Nói thì hay lắm, vậy 'chia sẻ' thêm cho tôi về cậu em khóa dưới Kiều Giai Khanh đi."

Biểu cảm trên gương mặt tuấn soái không có gì thay đổi, nhưng với khoảng cách này, cô nhìn ra sự kích động bị giấu dưới đáy mắt hắn. Khẽ thở dài, cô quyết định ngừng công kích đối phương:

"Tôi biết việc lôi cậu hậu bối kia vào thật chẳng liên quan gì, nhưng ý tôi muốn nói ở đây, là tôi cũng như cậu, cũng có người cần phải bảo vệ. Không phải là tôi muốn giấu cậu, mà hiện tại chưa phải lúc thích hợp để người ấy xuất đầu lộ diện. Thông cảm cho tôi."

Sắc mặt Tưởng Thành chẳng khá hơn, cô tặc lưỡi đưa tay thề:

"Tuy nhiên, Carlyn Murphy lấy danh dự để đảm bảo, đấy là đồng minh của chúng ta, sẽ không có chuyện nói dối hay phản bội..."

"Nam hay nữ?"

"Hả?"

"Người cậu đang ra sức che chắn là nam hay nữ?"

Carlyn đáp như chém đinh chặt sắt:

"Nữ."

"Có phải người Châu Á không?"

"Không."

Đột nhiên thân hình cao lớn trước mặt sụp xuống, làm cô tưởng có kẻ đánh lén, nhanh chóng thủ thế phòng bị.

"Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!"

Thú thực, hắn biết Carlyn Murphy sở hữu một số thông tin từ một nguồn không xác định. Tưởng Thành nghi ngờ cô đã cấu kết cùng Kiều Giai Khanh. Kết quả, nguồn tin lại là một cô gái.

Hắn nghĩ cũng có thể là Kiều Giai Khanh mượn Tiểu Linh làm bù nhìn, nhưng Carlyn cũng đã khẳng định, không phải người Châu Á.

Vậy Carlyn không dính dáng đến Kiều Giai Khanh.

Tốt rồi.

Kiều Giai Khanh không thần thông quảng đại đến mức ngay cả tin tức liên quan tới nhiệm vụ của hắn cũng nắm rõ là tốt rồi.

Nhưng tại sao Tưởng Thành không quan tâm chuyện Carlyn biết đến mối quan hệ một lời khó nói hết giữa hắn và Kiều Giai Khanh? Hờ hờ, đương nhiên là vì sự kiện tỏ tình thất bại của Tưởng Thành rùm beng như thế, chẳng cần điều tra kĩ, mở miệng hỏi han một chút, ai cũng có thể biết.

Kiều Giai Khanh.

Tưởng Thành liên tục đấm tay lên mặt đất, gân xanh trên trán co giật một cách đáng sợ.

Cũng chỉ có thiếu niên xinh đẹp mà quỷ quyệt này có thể khiến một kẻ thâm tàng bất lộ như hắn phát điên giống hiện tại.

Cán cây kiểm soát tình thế vốn đã nghiêng sang bên của cậu khi Tưởng Thành phát hiện Kiều Giai Khanh ngay từ đầu chỉ là giả ngu diễn cùng hắn. Mà vào lúc này phía Tưởng Thành lại đang bị một phe phái khác không rõ danh tính hằm hè đe doạ, dẫn đến khả năng giành lại quyền chủ tọa gần như về con số không tròn trĩnh.

Vốn dĩ bên hắn cũng không tính là không có gốc to để xử lý phe phái không rõ thân phận kia. Tuy nhiên vì sự bảo mật cũng như tính chất đặc thù, các đồng minh của Tưởng Thành chỉ có thể lui về sau kiên nhẫn ẩn mình. Nói dễ nghe thì là Tưởng Thành độc lai độc vãng, mà nói thẳng toẹt ra thì chính là hắn phải oằn mình còng lưng tự tìm ra chân tướng, manh mối.

Kết cục chính là nát bét như bây giờ.

Phải nói là Tưởng Thành cực kỳ thất vọng về bản thân. Vốn nghĩ có thể đưa mỹ nhân vào tròng, không ngờ chính mình mới là con sói ngu ngốc bị tính kế. Vốn nghĩ có thể lấy được tin tức từ con gái nghi phạm một cách dễ dàng, không ngờ đằng sau cô ả còn có cả một đám anh trai em trai phiền toái.

Mà, không biết có phải vì không phải là nhân vật chính trong nguyên tác hay không, cách thức giải tỏa cảm xúc của hắn nói thật khá tiêu cực. Nhẹ thì là vận động thể chất thông thường như đá bóng giống mấy hôm trước. Nếu chỉ có thế thì không sao, bởi mỗi người lại phù hợp với một phương pháp nhất định. Có người chọn cách tắm rửa đi ngủ để đầu óc thả lỏng, cũng có người như hắn, lựa chọn thông qua vận động ép mình trở nên tỉnh táo.

Tuy nhiên, một khi đã không kìm chế được, thì cách đó lại giống như một liều thuốc nổ, trực tiếp khiến Tưởng Thành mất kiểm soát mà vô thức tự làm đau bản thân liên tục hòng kích thích các giác quan và trí não.

"Tưởng Thành! Tưởng Thành!"

Một giọng nữ vì lo lắng mà lạc hẳn đi vang lên bên tai, làm Tưởng Thành chợt sực tỉnh, vội ngưng động tác tay.

Bụi, đất, cát và máu phủ đầy trên khắp mu bàn tay, nhiều nhất ở phần xương đốt bàn. Hai tay hắn đã hoàn toàn mất cảm giác, giả như có người bẻ chúng ra mang đi, hắn có khi cũng chẳng hề hay biết.

"Cậu... Cậu... Cậu cũng có xu hướng tự hoại?"

Tưởng Thành chậm rãi ngước lên, Emily khiếp đảm nhìn hắn, lệ đã tuôn đầy hai má.



Carlyn thình lình xuất hiện trước mặt Emi, bảo rằng có chuyện quan trọng, sau đó mặc kệ ánh mắt của mọi người kéo Emi chạy như bay đến khu vực sau nhà ăn vắng vẻ, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng bạn trai cô đang không ngừng đấm hai tay xuống mặt đất.

Hai mắt hắn khi ấy vô hồn cực điểm, biểu cảm không giống như cảm nhận được đau đớn, như một người máy lặp đi lặp lại hành động tự làm đau chính mình.

"Tưởng Thành hối hận rồi, hắn gọi mình ra, muốn mình khuyên nhủ cậu, nhưng mình không đồng ý, kết quả chính là thế này đây. Emi, Tưởng Thành không thể thiếu cậu."

Từng câu từng chữ Carlyn nói ra đều đánh trúng vào tuyến phòng ngự yếu đuối của Emi. Quả thực, Emily cũng không biết từ lúc nào, chính mình đã thật sự xiêu lòng trước chàng trai bản thân từng muốn lợi dụng.

Có lẽ là khi hắn không ngần ngại mua tặng cô những món quà xa xỉ, không do dự đưa cô đến những trung tâm thương mại cao cấp, không chần chừ tặng cô một bữa tối lãng mạn tại nhà hàng năm sao chăng? Từ trước đến nay, cô yêu nhất chính là tiền...

Không, cô có thể lừa được Anna, lừa được Achilles, nhưng không thể lừa được trái tim đang đập mạnh mẽ vì người trước mặt.

Là nụ cười ân cần khoảnh khắc đắp chiếc áo khoác lên người cô vào lần đầu gặp mặt, là dáng vẻ vững chắc sẵn sàng đứng mũi chịu sào nhận tội thay cô, là cái ôm ấm áp mỗi khi chào tạm biệt.

Càng nghĩ, nước mắt Emi từng giọt, từng giọt, như tình cảm của cô dành cho hắn, tuôn trào.

Cô quỳ xuống ôm hai tay Tưởng Thành vào lòng, nức nở tựa cằm vào vai hắn khóc:

"Cậu có đau lắm không? Mình xin lỗi, mình xin lỗi. Rõ ràng mình là người sai, mình là người nên hạ cái tôi ngay từ đầu, nhưng, hức, mình quá kiêu ngạo. Tưởng Thành, tha thứ cho mình."

Hắn im lặng như đang vô cùng ủy khuất, làm Emily càng thêm hối hận, tận lực tìm cách xoa dịu người yêu.

Ở nơi cô không nhìn thấy, gương mặt tuấn soái đã lặng lẽ cười đến không nhìn thấy ánh mặt trời.

Trông thấy nụ cười đó, Carlyn khẽ rợn người, cô nhận ra, mỗi khi cười như vậy, hắn đều mơ hồ toát lên vẻ điên cuồng của kẻ đi săn.

Mà lúc này, Tưởng Thành đang vui mừng đến mức muốn hét lên thông báo với cả thế giới. Phóng tầm mắt đến người "chiến hữu" vừa ra tay trợ giúp, hắn kìm nén xúc động muốn bế bổng cô lên để cảm ơn.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, đồng đội được Tưởng Thành đích thân lựa chọn đương nhiên phong cách cũng vô cùng, vô cùng khác người.

Phải biết người bình thường khi thấy cảnh tượng máu me bạo lực ấy sẽ hành động theo bản năng, trước tiên chính là không kìm được sự sợ hãi, sau đó sẽ xông tới tìm cách ngăn hắn lại.

Còn Carlyn, khỏi cần phải nói, không sợ hãi không can ngăn thì thôi đi, lại còn lợi dụng tình trạng không ổn định của hắn lôi Emily đến nói nhăng nói cuội. Rốt cuộc ù ù cạc cạc cứu vớt thành công trạng thái chiến tranh lạnh giữa hai người.

Từng này, đủ để thấy thần kinh Carlyn sắt thép như thế nào, điên không khác gì Tưởng Thành ra sao.

Chết tiệt, vì lẽ gì hắn lại thấy hưng phấn như thế này?

***

Không hiểu sao người luôn phóng khoáng như Tưởng Thành dạo này lại thường xuyên thất thần đến mức người thiếu nhạy bén như Vũ Trọng cũng có thể nhận ra.

"Tưởng Thành."

"Ừ?"

"Tha đi, ông nhìn chằm chằm con chó được 20 phút rồi, làm sao nó dám đi vệ sinh?"

Tưởng Thành: Thức thời ngoảnh mặt.

Vũ Trọng len lén lên mạng đặt câu hỏi.

Soái ca họ Vũ: Bạn cùng phòng dạo này hay thất thần, cả ngày đờ đẫn, hắn bị làm sao?

Hổ Hổ: Bị lừa tiền.

Soái ca họ Vũ tỏ vẻ: Không thể nào, hắn không đi lừa người khác thì thôi, còn muốn lừa của hắn? Vả lại hắn cũng là thiếu gia đó...

Người qua đường: Sức khỏe có vấn đề? Bị bệnh nan y khó nói?

Vũ Trọng nhớ lại thân trên của Tưởng Thành lúc hắn quấn khăn đi ra khỏi phòng tắm hôm qua.

Soái ca họ Vũ: Nô, 6 múi rõ ràng, cơ bắp săn chắc, khoẻ như vâm.

Thỏ Thỏ: Nhất định là bị đá.

Soái ca họ Vũ xoa cằm: Ừm, nhưng hắn căn bản không yêu người ta.

Cao nhân xuống núi: Khoan khoan, sao càng tả tôi lại càng thấy bạn cùng phòng của chủ thớt giống một tên tra nam ngoài đẹp trai trong nhiều tiền?

Vũ Trọng rơi vào trầm mặc, nhất thời không biết nên đáp trả thế nào, quyết liệt quay sang Tưởng Thành đang ngồi bên cạnh. Vì danh dự của hắn, cậu ta phải tìm cho ra bằng chứng chứng minh bạn cùng phòng không phải tra nam!

"Ớ? Đâu rồi?"

Cậu ta ngơ ngác, mới nãy Tưởng Thành còn thừ người bất động, phút chốc đã không thấy tăm hơi.



"Anh là Vũ Trọng?"

"À... tôi..."

Vũ Trọng bị tiếp cận đột ngột từ phía sau có hơi giật mình, nhanh chóng quay người lại.

Cậu ta cảm thấy quả tim be bé của mình sắp đạp lủng lồng ngực phi thẳng ra ngoài rồi.

Mẹ ơi, minh tinh màn bạc nào đây? Quan trọng hơn là, sao mỹ nhân này lại biết tên mình? Doris mà biết thì sẽ nghĩ sao? Nhưng mà trời đất hỡi ôi nhìn đôi mắt xanh biếc, gương mặt tuyệt sắc kia đi! A không được không được, ngoại tình tư tưởng sẽ bị sét đánh!

Nhìn gương mặt lúc xanh lúc đỏ của Vũ Trọng, thiếu niên xinh đẹp đương nhiên đoán được nội tâm muốn bùng cháy của cậu ta, trực tiếp nhét một tập giấy vào tay Vũ Trọng:

"Giao thứ này cho Tưởng Thành nhé."

Mỹ nhân sau đó nở một nụ cười khả ái, thong thả rời đi.

Vũ Trọng ngây ngốc đứng ở đó dõi theo tấm lưng gầy của thiếu niên xinh đẹp, một lần nữa bị tiếp cận từ đằng sau mà không hề hay biết.

"A! Hù chết tôi! Ông vừa đi đâu đó? Sao lại..."

Dù là ai đi chăng nữa, đối diện với bộ dạng tóc tai rối bời, hít thở không ra hơi, gương mặt đỏ bừng của hắn, cũng khó tránh khỏi cảm thấy... ừm...

Vũ Trọng nhắc lại, Vũ Trọng thẳng tắp. Vũ Trọng chỉ muốn cảm thán bạn cùng phòng Tưởng Thành của mình lúc này trông rất thu hút nữ giới thôi nhé.

"Bỏ đi, này, có người nhờ tôi đưa đồ cho ông.

Hắn lập tức nhíu mày, nhớ đến hộp thư màu hồng phấn khủng bố kia, hơi ghét bỏ vật trong tay Vũ Trọng. Nhưng khi nghe Vũ Trọng miêu tả diện mạo của người gửi, Tưởng Thành dứt khoát mở niêm phong.

Vũ Trọng không biết bên trong có gì, chỉ thấy hai mắt hắn sáng bừng, mở điện thoại gọi một số, vui mừng la lên:

"Edward, đúng như chúng ta suy đoán. Tao có bằng chứng rồi."

Hết chương 29

Tiểu kịch trường:

1. Phóng viên: Xin hỏi Daniel, anh đã bao giờ cảm thấy trong tương lai em gái mình có khả năng lớn lên thành dạng này không?

Daniel: Thật ra từ nhỏ tôi đã biết con bé rất... Ừm, bất phàm. Nhưng đến mức độ này, có đánh chết tôi cũng không lường được.

Phóng viên: Vậy cảm nghĩ của anh về người bạn Tưởng Thành của em gái thì sao?

Daniel: Ban đầu hơi sợ Lynnie lây bệnh cho cậu ta, hóa ra vốn là mây tầng nào gặp gió tầng ấy, haha... ha

2. Phóng viên: Xin hỏi...

Kiều Giai Khanh híp mắt: Không cần hỏi, tôi lại sắp được lên sóng tiếp rồi.

Phóng viên: Nhưng mỗi lần cậu lên sàn, đều thập thập thò thò...

Kiều Giai Khanh cười tươi như hoa: Từ chối tiếp tục phỏng vấn.