Tranh Diên

Chương 1




1

“Tranh Diên, vì sao ngươi lại cứ tính toán chi li như thế?” Ta vừa mở mắt là thấy bản mặt của phu quân ta - Tống Dục.

Hắn nhíu mày, không vui chỉ trích: “Rượu gặp tri kỷ ngàn chén không đủ, sau này ngươi đừng nhắc đến chuyện tiền nong nữa.”

Ngay lập tức ta nhận ra ta sống lại.

Kiếp trước, sau khi Tống phủ bị tịch thu nhà, ta và Tống Dục không có tiền nên ta bèn mở quán rượu này làm kế sinh nhai.

Vị này là Vương công tử tự xưng là đã cùng đọc sách chung với Tống Dục ở một thư viện, thường tới uống rượu ôn chuyện, lúc nào cũng gọi một vò rượu đắt tiền nhất, uống đến say khướt rồi về nhà mà không thèm trả tiền.

Ta chịu không nổi nữa vì vậy lần tiếp theo gã đến ta ngăn gã lại, nói thẳng là nhà ta chỉ buôn bán nhỏ không thể cứ ký sổ như vậy mãi được.

Ai ngờ Tống Dục lại mất hứng.

Chẳng những chỉ trích ta tính toán chi li trước mặt mọi người còn trấn an Vương công tử, nói gã sau này đến uống rượu thì không cần trả tiền.

Khoảnh khắc ấy, Vương công tử cùng một đám bạn bè nghe những lời Tống Dục nói đều tràn đầy ngưỡng mộ.

Khen Tống công tử mặc dù hổ lạc đồng bằng nhưng vẫn hào sảng, bất kham, quả thực là một sĩ tự phong lưu.

Đám người đó cùng ngâm thơ với Tống Dục, nói cái gì mà:

‘Sống đời nên hưởng bớt lo

Những khi đắc ý sướng cho thỏa đời

Chén vàng mời chớ nên để hạn,

Soi trăng tàn rót cạn không trung.

Trời sinh ắt có chỗ dùng,

Nghìn vàng tiêu hết, chẳng dung, lại về.’ (Trích từ bài thơ <Thương Tiến Tửu> của Lý Bạch, bản dịch của Phùng Thái Dương)

Tống Dục một thân bạch y, phóng khoáng nâng ly cạn chén cùng bọn họ, vẫn là công tử cao quý uống rượu.

Thậm chí hắn còn bất mãn nhìn ta mà nói: “Lo mà đợi dưới bếp đi, nơi dẫn vĩ lưu thương khúc* cao quý thanh nhã như thế này không phải chỗ ngươi nên tới.”

(Trích từ Lan Đình Tập Tự của Vương Hi Chi, chi tiết đọc tại đây: https://conghethuongpham.vn/.../tri-thuc.../lan-dinh-tap-tu)

2.

Không thể không nói, xét về lai lịch, quả thực ta không xứng với Tống Dục.

Tổ tiên nhà họ Tống ba đời làm quan, nếu không phải Tống phủ bị tịch thu, tâm nguyện lớn nhất của Tống lão phu nhân trước khi chết là nhìn thấy Tống Dục lấy vợ sinh con thì một quý công tử như hắn chắc chắn sẽ không lấy một thứ nữ như ta làm vợ.

Nhưng trên thực tế, từ khi ta gả vào nhà họ Tống chưa bao giờ được hưởng thụ sự sung sướng của nhà họ mà chỉ toàn phải chịu khổ.

Nhà họ Tống có liên quan đến cuộc đấu đá giữa các phe phái nên bị bãi quan đoạt tước, biếm làm thứ dân.

Trước khi xét nhà, có người thiện lương nhắc nhở nói có khi tài sản trong nhà sẽ bị niêm phong hết, cho nên lấy được ít vàng bạc châu báu nào trước khi quan binh đến thì cứ cầm đi rồi giấu ở trong mộ tổ tiên, như vậy ít nhất cuộc sống về sau còn có bạc đểu tiêu trong lúc khẩn cấp.

Nhưng một lượng bạc Tống Dục cũng không lấy, vị công tử cao thượng tà áo tung bay như tiên tử ấy cuối cùng chỉ bưng một chậu hoa cúc do chính mình tự tay trông đi.

“Nguyện như đóa cúc này, không màng lợi danh, định rõ chí hướng.” (Gốc: Đạm bạc minh trí trong 8 chữ vàng Gia Cát Lượng dạy con trai ‘Đạm bạc minh trí, ninh tĩnh chí viễn’: Đó là những lời nói vô cùng đẹp đẽ nói về cuộc sống với sự cố gắng không ngừng theo một định hướng rõ ràng.)



Những tháng ngày tiếp theo, quả thực Tống Dục rất đạm bạc.

Hắn là tài tử, cho dù mất chức quan rồi cũng có nhiều kẻ có tiền xin tranh chữ của hắn.

Kết quả hắn mặt mày lạnh tanh: “Chữ và tranh đều là thú vui tao nhã, những tục nhân kia chẳng qua chỉ là học đòi văn vẻ, vốn dĩ không thực sự hiểu ta chút nào. Cho dù họ có đưa ra vạn lượng hoàng kim ta cũng không thể nào viết cho bọn họ.”

Về phần những nghề khác kiếm được tiền thì hắn lại càng không làm.

Mỗi ngày chỉ uống rượu ngâm thơ, nói cái gì mà “Nhà cửa sơ sài duy chỉ có đức hạnh ta cao sang.”

Bằng cách đó hắn đã khiến một bộ phận không ít người ngợi ca hắn rằng mặc dù Tống công tử nghèo khó nhưng vẫn rộng lượng và thanh thoát.

Tống Dục rộng lượng nhưng thân là vợ hắn ta không thể bị chết đói.

Mặc dù ta chỉ là một thứ nữ nhưng có không ít của hồi môn, thế là ta lấy ra một phần để mở quán rượu này.

Lúc đó, ta thường phải gảy bàn tính đến tận đêm khuya, nghĩ cách giao thiệp với xưởng rượu để mua được giá tốt, nghĩ cách làm sao có thể khiến lợi nhuận của quán rượu tăng lên.

Những nỗ lực không ngừng của ta khiến quán rượu càng ngày ăn lên làm ra.

Nhưng Tống Dục suốt ngày hậm hực, mặt nặng mày nhẹ với ta.

Hắn nói ta giống như thường dân người ngợm đầy mùi tiền, hắn không muốn bị nhiễm phải bởi vậy nên từ chối chung phòng với ta.

Ngay lập tức, tin đồn “Thẩm Tranh Diên bị Tống công tử chán ghét vứt bỏ” truyền khắp mọi nơi, ta bị tất cả mọi người mỉa mai chế giễu.

“Tống công tử không nhìn trúng nàng ta cũng là chuyện thường, nàng ta xuất đầu lộ diện nấu rượu bán rượu thế kia khác gì mấy bà thím chợ búa. Tống công tử là người trong sạch cao thượng, sẽ chỉ yêu mến những cô gái cao thượng giống mình thôi.”

“Dào ôi, mấy người nghe chưa, vốn dĩ người Tống công tử thích là tỷ tỷ của Thẩm Tranh Diên, Thẩm Tâm Nguyệt…”

3.

Kiếp trước, lúc ta bệnh sắp chết đến nơi rồi mới biết được thực hư.

Thì ra người mà Tống Dục luôn thích là đích tỷ Thẩm Tâm Nguyệt.

Người mà hắn muốn cầu hôn cũng là Thẩm Tâm Nguyệt.

Nhưng lúc đó cha ta nhận tin từ công đường, biết rõ nhà họ Tống nguy hiểm thế nào, sắp xảy ra rủi ro ra sao.

Bởi vậy cha ta mới xoắn não.

Đồng ý với họ thì đích nữ duy nhất gả qua đó sẽ phải chịu khổ, ông ấy và đại phu nhân không nỡ

Không đồng ý thì lỡ như nhà họ Tống sau này được phục vị lại không thể trèo cao với tới nhà họ được.

Cuối cùng, cha ta quyết định hạ thấp hơn chút, cố gắng để có khả năng hồi báo.

Thế là ông ấy lôi đứa con thứ là tôi từ xó xỉnh của môt cái viện nhỏ ra, ghi danh dưới tên đại phu nhân rồi gả đi.

Sau khi biết phải thành hôn với ta, Tống Dục không từ chối.

Hắn uống rượu cả đêm, lẩm bẩm trong cơn say: “Cũng tốt, ta biết không cưới được nàng, có thể dùng cách này để gần nàng hơn chút là tốt rồi.”

Vài năm sau, Tống Dục thực ra chưa bao giờ từ bỏ sự si tình của mình đối với Thẩm Tâm Nguyệt.

Trong lúc ta lao lực đến đêm khuya, hắn và Thẩm Tâm Nguyệt tâm sự suốt đêm dưới trăng.

Thẩm Tâm Nguyệt nói: “Hiện tại ai ai cũng khen thứ muội của ta giỏi giang cỡ nào.”

Tống Dục thản nhiên nói: “Vậy sao? Nhưng ta chỉ cảm thấy nàng ta người ngợm hôi mùi tiền nên cũng chẳng thèm chung phòng với nàng ta.”

Đích tỷ nói: “Nhưng ta nghe nói muội ấy đã mang thai…”

Tống Dục vội la lên: “Đêm đó là do nàng ta hạ độc ta, Tâm Nguyệt, trong lòng ta chỉ có một mình nàng, nếu nàng không tin thì ta lấy kiếm chấm dứt cuộc đời mình ngay…”

Đích tỷ che miệng Tống Dục: “Đang êm đẹp, chém chém giết giết cái gì! Sao ta có thể không tin chàng được.”

Sau đó, khi bụng ta lớn hơn rồi, ta phát hiện Tống Dục và Thẩm Tâm Nguyệt gửi thư qua lại cho nhau.

Hắn viết thư cho Thẩm Tâm Nguyệt nói: [Người bên gối không phải người trong lòng, nàng mới là người vợ duy nhất của ta.]

[Thế gian vấy bẩn, chỉ có nàng là sáng hơn trăng, trong hơn gió.]

Ta tức giận đến mức thổ huyết, từ đó ốm không dậy được.

Trong lúc ta bệnh, Tống Dục không tới thăm lấy một lần.

Hắn dùng tiền ta kiếm được để đi đút lót cho quan viên địa phương, cuối cùng được phục hồi chức vị.

Trong lúc ta hấp hối, hắn đến gặp ta và nói: “Thứ đàn bà chợ búa như ngươi, đời này có thể sống cùng ta mấy năm dính không ít sự tao nhã của ta cũng coi như là phúc của ngươi.”

Sau khi ta chết, hắn cưới Thẩm Tâm Nguyệt, người người đều nói Tống công tử và Thẩm đại tiểu thư thực sự là một đôi bích nhân, chẳng ai còn nhớ đến ta.

Cũng may trời xanh có mắt, để ta có thể sống lại và làm lại từ đầu.

Giờ phút này nhìn Tống Dục với bọn Vương công tử nâng ly cạn chén, ta im lặng không nói gì, quay người trở về sau bếp.

Nha hoàn Tiểu Thúy ở phía sau chờ ta, sốt ruột nói: “Tiểu thư, cô gia làm như vậy sẽ khiến quán rượu phá sản mất.”

Ta than nhiên nói: “Phá thì phá, mang sổ sách tới đây, thu thập số tiền còn lại xem còn bao nhiêu rồi gửi nhờ nhà tỷ muội đáng tin cậy của muội giúp ta đi.”

Tiểu Thúy giật mình: “Tiểu thư, ý người là?”

“Sau này nếu Tống Dục có hỏi thì chúng ta phải thống nhất, cứ nói của hồi môn đã tiêu xài hết rồi, không còn một chút nào cả, nhớ không?”

4

Kiếp trước, tất cả của hồi môn của ta đều quăng vào quán rượu này.

Năm đầu tiên quán rượu không lãi một đồng nào, sau này mới dần dần có lãi, trong khi đó chi phí ăn mặc của nhà họ Tống nhiều không đếm xuể, tất cả đều do ta lấy của hồi môn ra bù vào.

Mặc dù ta không phải thứ nữ được yêu quý nhưng vì cha ta xem ta như một món đầu tư để gả vào nhà họ Tống cho nên khoản của hồi môn ông ấy không hề bạc đãi ta.

Cho dù Tống Dục gặp rủi ro thì vẫn sĩ diện như cũ, đọc sách phải có thư đồng, đánh đàn cũng phải có thư đồng.

Tất cả những sở thích tao nhã đó đều phải trả một số tiền khổng lồ.

Cho nên của hồi môn của ta không thể giữ được, ta phải tìm cách khác để kiếm tiền.

Bây giờ ta quyết định mặc kệ hắn, số tiền kia đủ để ta và tiểu Thúy ăn ngon uống sướng trong rất nhiều năm.

Ta và tiểu Thúy vừa chuyển bạc đi xong thì Tống Dục trở về nhà.

Có lẽ thấy ta hơi sai sai nên hắn có chút kinh ngạc.

“Hôm nay ngươi đúng là khiến ta phải ngạc nhiên đấy.” Hắn nói, “Cứ tưởng ngươi lại dây dưa không ngớt, tiếp tục bắt Vương công tử trả tiền rượu.” Ta thầm cười mỉa trong lòng.

Kiếp trước, ta sao có thể không đòi chứ.

Ta kiên trì đòi Vương công tử thanh toán, cuối cùng cũng lấy được bạc.

Nhưng từ đó ta mang danh cay nghiệt, so đo, người người đều nói Tống công tử hào sảng, đáng tiếc là có một bà vợ trong mắt chỉ có tiền.

Kiếp này, tôi chẳng thèm làm người ác nữa.

Ta trào phúng trong lòng nhưng ngoài miệng uyển chuyển nói: “Ta thành hôn với chàng rồi tất nhiên mọi thứ đều sẽ nghe theo chàng. Chàng đã coi nhẹ tiền bạc vậy thì thiếp thân tất nhiên cũng không so đo.”

Tống Dục sững sờ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ có thể im lặng gật đầu rời đi.

Chỉ là mấy ngày tiếp theo, Tống Dục không chịu nổi nữa.



“Bữa tối sao có thể ăn những thứ này?”

Người đầu tiên phát điên không phải là Tống Dục mà là muội muội ruột của Tống Dục - Tống Nhu.

Vị Tống đại tiểu thư này là người kén ăn nhất, trước đó món ăn chỉ cần làm hơi dầu mỡ một chút là nàng ta không chịu động đũa.

Nếu hỏi nàng ta muốn ăn cái gì, nàng ta sẽ nói: “Chỉ cần làm một nồi canh hoa cúc là được rồi.”

Canh hoa cúc này sách cổ cũng có ghi lại.

Dùng cánh hoa cúc tươi làm canh, thêm một ít thịt cá, tôm để làm nước canh ngọt hơn, ăn quả thực rất tao nhã.

Nhưng Tống Nhu và ca ca Tống Dục của nàng ta giống y chang nhau, chỉ thích phong nhã mà lại không nhìn thấy cái giá đằng sau sự thanh lịch tao nhã đó.

Cánh hoa ai hái cho, thịt cá ai làm? Một bữa cơm cần ít nhất ba bốn bà vú già làm quần quật trong nhà bếp.

Nếu như gia cảnh xa hoa như người ta thì chẳng nói nhưng bây giờ nhà họ Tống sa sút, nàng ta còn khăng khăng đòi hỏi sự tao nhã này.

Khi được hỏi đến thì nàng ta trợn to mắt nói: “Ta ăn được có mấy miếng sao lại nói ta phô trương lãng phí chứ?”

Trước đây, trên bàn chỉ cần xuất hiện một ít thịt mỡ là Tống Nhu sẽ nhìn ta đầy coi thường.

“Rốt cuộc cũng chỉ là một thứ nữ chẳng ra gì, chủ tử của những gia tộc lớn giàu có sẽ chẳng bao giờ ăn những thứ dầu mỡ thế này.”

Hiện tại, bữa tối này hoàn toàn không có dầu mỡ, chỉ có một cái nồi cháo nhìn thấy cả đáy cùng với vài miếng rau dưa muối.

Kết quả là Tống Nhu tức giận đến mức tím cả mặt:

“Mặc dù nhà họ Tống bây giờ bị bãi chức nhưng dù sao cũng là gia tộc có tiếng qua nhiều đời. Đến cả mấy người lao động chân tay cũng chẳng thèm mà dám cho bọn ta ăn thứ này?” Tống Dục cũng tức giận đặt đũa xuống, trách cứ nhìn về phía ta.

Ta bình tĩnh múc thêm một chén cháo nữa, nói:

“Nhu cô nương nói vậy sai rồi, những người lao động vất vả họ vẫn ăn mấy thứ này thôi.”

“Bây giờ chúng ta thu không đủ chi, chi phí còn không đủ có cái này để ăn là tốt lắm rồi.”

Tống Dục tức giận, hắn nhíu mày lạnh lùng nói: “Hôm đó ta đến quán rượu, rõ ràng nhìn thấy cực kỳ đắt khách, ồn ào, làm ăn phát đạt vậy mà ngươi lại nói với ta là thu không đủ chi, không có lợi nhuận?”

Ta thở dài: “Đúng đấy, quán nhiều khách nhưng ai cũng bảo không trả tiền.”

Ta vừa nói câu này xong mặt Tống Dục lập tức tái xanh.