Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 397: Người còn dây còn vốn không phải là câu nói đùa




- Cô biết ta?



Phương Giải ngồi xổm xuống bên người nàng kia, không nhớ từng gặp nàng này bao giờ. Tuy Phương Giải không thuộc kiểu nam nhân cứ thấy nữ nhân là hai mắt sáng lên, nhưng một nữ tử xinh đẹp như vậy, nếu đã gặp qua thì làm sao quên được.



- Ngươi không nhớ ta?



Nữ tử hỏi lại.



Phương Giải cẩn thận nhớ lại, vẫn không có chút ấn tượng.



Cô gái này có dáng người rất đẹp, không giống như nữ tử trung nguyên. Nàng rất gầy, nhưng gầy theo kiểu gợi cảm. Mà nữ tử trung nguyên nếu rất gầy thì chỉ thấy giơ xương chứ không thấy gợi cảm. Nàng mặt một bộ quần áo bó sát người, nhất là bộ bì giáp bên ngoài kia, kích thước vừa chuẩn, tôn lên vòng eo thon nhỏ. Mà chính vì vòng eo thon nhỏ, nên cái mông càng cong lên quyến rũ, khiến người ta hít thở không thông.



Chân của nàng rất dài, hơn nữa thuộc kiểu thon dài mượt mà.



Quan trọng nhất là, cân nặng của nàng phỏng chừng không bằng Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến, nhưng bộ ngực lại lớn hơn rất nhiều.



Đây là một nữ nhân hoàn mỹ, quần áo bao quanh thân thể có thể khiến cho người ta mơ màng.



- Ta tên là Hoàn Nhan Vân Thù, chúng ta từng gặp nhau một lần từ hai năm trước.



Hán ngữ của nàng không được tự nhiên cho lắm, phải phát âm từng từ một, nhưng thanh âm trong trẻo dễ nghe.



Phương Giải nhíu mày, trong trí nhớ không có cái tên này.



Thấy Phương Giải vẫn không nhớ ra, Hoàn Nhan Vân Thù liền lộ ra vẻ thất vọng, cũng có chút sốt ruột:



- Ta là người tặng Xích Hồng Mã cho ngươi!



Nghe thấy câu này, Phương Giải lập tức nhớ ra.



- Ta nhớ ra rồi…



Hắn không nhịn được bật cười. Lúc hắn rời khỏi Phan Cố, trên đường đi gặp phải Hoàn Nhan Trọng Đức, mà nữ tử này chính là nữ tử ngồi bên cạnh y lúc đó. Tuy nhiên lúc đó nàng ta dịch dung. Trong trí nhớ của Phương Giải, nữ tử đó mặc một bộ áo da thật dày, to phùng phình, làn da cũng rất đen, lông mày thô, môi dày, khác một trời một vực so với lúc này.



- Lúc đó cô…



Phương Giải chỉ chỉ vào khuôn mặt.



Hoàn Nhan Vân Thù thấy Phương Giải rốt cuộc đã nhớ ra, không nhịn được bật cười. Nụ cười rất quyến rũ, nhất là cặp môi đỏ mọng kia càng thêm gợi cảm.



- Lúc đó ta đi cùng đại ca tới thành Trường An, đại ca nói rằng khuôn mặt của ta sẽ thu hút sự chú ý, cho nên bảo ta hóa trang xấu đi. Ta rất vất vả mới khiến mình xấu đi, đến rửa mặt cũng không được.



- Sao cô lại ở trong đại doanh phản quân.



Phương Giải kéo nàng đứng dậy, sau đó đưa túi nước của mình cho nàng.



Hoàn Nhan Vân Thù buồn bã nói:



- Đại ca đi lên núi Lang Nhũ thương lượng với Húc Quận Vương của Đại Tùy các ngươi khai chiến với Lý Viễn Sơn. Húc Quận Vương muốn liên lạc với Thôi tướng quân. Bởi vì kỵ binh người Bắc Liêu bọn ta có tốc độ nhanh nhất, cho nên đại ca phái một đội đưa tin xuôi nam. Ta muốn đi theo, đại ca không đồng ý, ta liền lén chạy ra ngoài. Kết quả là lúc bọn ta tới bờ bắc sông Hoàng Ngưu tìm thuyền qua sông thì bị phản quân phát hiện. Thủ hạ của ta…đều chết trận.



- Cái tên Ân Phá Sơn kia vốn định giết ta. Nhưng bên cạnh y có kẻ rất xấu, rất xấu, y nói với Ân Phá Sơn rằng nữ nhân của Bắc Liêu đều đẹp như tiên nữ. Lúc ấy ta hóa trang, cho nên Ân Phá Sơn sai người rửa mặt cho ta. Kết qua khi thấy khuôn mặt của ta, y liền không giết ta nữa mà định hiến cho Lý Viễn Sơn. Ta bị nhốt trong một lều vải, bên ngoài có binh lính canh chừng cẩn thận. Vừa mới đặt lưng xuống ngủ, thì không biết vì sao lại bị đưa ra ngoài này.



Phương Giải cười cười:



- Cô thật may mắn. Nếu không phải lúc ấy ta thay đổi chủ ý, thì hôm nay cô đã bị ta chặt đầu rồi.



Phương Giải tóm tắt chuyện xảy ra ngày hôm nay, khiến Hoàn Nhan Vân Thù hoảng sợ:



- Ngươi thực sự tính toán giết ta sao?



Phương Giải giải thích:



- Lúc ấy ta không biết là cô.



Hoàn Nhan Vân Thù lại không để ý tới điểm này, tâm tình có vẻ không tốt:



- Ngươi đúng là muốn giết ta…



Phương Giải thở dài nói:




- Chúng ta đi thôi, nơi này không an toàn. Qua sông trước đã, có cơ hội ta sẽ phái người đưa cô về lại bên đại ca cô. Hoàn Nhan Trọng Đức cũng thật là, đi lên chiến trường còn mang theo cô làm gì.



- Bởi vì Đại Hãn Mông Nguyên nghe nói ta rất đẹp, phái người tới Bắc Liêu muốn đón ta tới Vương đình Mông Nguyên. Ta không có biện pháp nào, đành phải chạy tới núi Lang Nhũ tìm đại ca.



- Lại là tiết mục này.



Phương Giải lắc đầu:



- Sao Hoàng Đế nào cũng như vậy nhỉ…



- Ngươi sẽ bảo vệ ta chứ?



Hoàn Nhan Vân Thù nháy nháy đôi mắt to, hỏi.



Phương Giải nói:



- Đương nhiên, ta và đại ca cô coi như là bằng hữu. Hơn nữa cô còn tặng ta Xích Hồng Mã, cho nên cô cũng là bằng hữu của ta. Nếu là bằng hữu, ta nhất định sẽ bảo vệ cô, yên tâm đi.



- Vậy ta phải dựa vào ngươi rồi.



Hoàn Nhan Vân Thù cười cười:



- Ăn, uống, ở đều tùy ngươi an bài.



Phương Giải lắc đầu cười, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, hắn quay đầu thở dài nói với Đại Khuyển:



- Nữ nhân mà Hoàng Đế Đại Tùy coi trọng chạy tới chỗ ta tị nạn. Nữ nhân mà Hoàng Đế Mông Nguyên coi trọng, vì sao để ta bắt phải?



Đại Khuyển không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt cho dù ngươi chạy tới chân trời góc bể cũng không thoát khỏi cái chết nhìn Phương Giải. Phương Giải lườm Đại Khuyển một cái, hỏi Hoàn Nhan Vân Thù còn có thể đi đường được không? Hoàn Nhan Vân Thù lắc đầu, xoa xoa cái mông, nói rằng ai bảo vừa rồi ngươi quăng mạnh như vậy. Phương Giải không có cách nào, đành phải cõng nàng lên rồi chạy đi tiếp.



- A…ngươi chạy không kém gì Xích Hồng Mã.



Hoàn Nhan Vân Thù dán vào lưng Phương Giải, cảm nhận gió thổi qua tai, không nhịn được cảm khái nói:




- So với ngựa còn thoải mái hơn…











Trở lại khu rừng tìm được Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu. Dựa vào trực giác của nữ nhân khiến hai nàng lập tức đề phòng Hoàn Nhan Vân Thù. Phương Giải bảo là đi tìm hiểu đại doanh phản quân, kết quả lại mang về một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc mà người đàn ông nào nhìn vào cũng phải động tâm. Nữ nhân như vậy, thả ở bất kỳ đâu cũng là tai họa.



Phương Giải giải thích ngắn gọn cho hai nàng, lúc này Mộc Tiểu Yêu mới nhớ tới Hoàn Nhan Vân Thù.



Ba nữ nhân xinh đẹp ở cùng một chỗ, không khí dường như không được hòa hợp cho lắm.



- Ta đã vẽ đại khái bố trí phòng ngự của phản quân và địa hình nơi này rồi. Mang Hoàn Nhan cô nương ra đây đã là rút dây động rừng. Tuy rằng ta và Đại Khuyển đã dùng chiến mã để đánh lạc hướng, nhưng nói không chừng phản quân sẽ lập tức đuổi theo. Nên chúng ta đi nhanh thôi.



Phương Giải cũng lười để ý ba nữ nhân này nhìn nhau với ánh mắt ganh đua, chỉ nhanh đi về phía trước. Hắn đâu biết rằng, ngay cả một người lãnh ngạo như Trầm Khuynh Phiến, lúc này nhìn thấy Hoàn Nhan Vân Thù, trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Không nhịn được so sánh trong lòng…ừ…nữ nhân này có ngực thật lớn, lớn hơn mình nhiều…nhưng nàng không xinh đẹp bằng mình. Lúc Hoàn Nhan Vân Thù nhìn thấy Trầm Khuynh Phiến, trong lòng thì nghĩ, thật là một cô nàng xinh đẹp, may mà ngực không lớn bằng mình.



Mộc Tiểu Yêu nhìn nàng, trong lòng nghĩ, vòng eo nhỏ nhắn và cái mông vểnh hơn mình, may mà chân của mình dài hơn một chút. Hoàn Nhan Vân Thù nhìn Mộc Tiểu Yêu, trong lòng nghĩ…may mà ngực của nàng ta cũng không lớn hơn ngực mình.



Hoàn Nhan Vân Thù chỉ biết chút võ nghệ. Dù sao nàng là cũng là công chúa của Bắc Liêu, được nuông chiều từ bé. Phương Giải đành phải cõng nàng đi. Năm người men theo con đường bí mật chạy tới hướng bờ bắc sông Hoàng Ngưu.



Mới chạy được ba dặm, thì nghe thấy tiếng vó ngựa đằng sau.



- Không tốt rồi.



Đại Khuyển không nhịn được kêu lên một tiếng.



Phương Giải nhíu mày, trầm tư một lúc liền buông Hoàn Nhan Vân Thù xuống:



- Đại Khuyển, Tiểu Yêu tỷ, hai người mang nàng rút về hướng chúng ta giấu dây thừng, ta và Khuynh Phiến dẫn dắt truy binh rời đi.



Mộc Tiểu Yêu tất nhiên không đáp ứng, Phương Giải nói:



- Năm người cùng chạy mục tiêu sẽ lớn. Cho dù võ nghệ có cao hơn cũng không chạy bằng chiến mã được. Hai người đi trước, ta và Khuynh Phiến tự nhiên có biện pháp trở về. Hai người phải dựa vào dây thừng mới trở về được bờ bên kia, mà ta thì không cần. Còn tu vị của Khuynh Phiến giúp nàng ấy có thể tự ứng phó được.




Trầm Khuynh Phiến gật đầu:



- Đây là biện pháp hợp lý nhất.



Mộc Tiểu Yêu bất đắc dĩ, đành phải ôm lấy Hoàn Nhan Vân Thù, cùng với Đại Khuyển chạy về hướng mấy người Trác Bố Y nấp. Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến nhìn nhau, hắn cười cười hỏi:



- Chuẩn bị đồng sinh cộng tử chưa?



- Huynh sẽ không chết.



Trầm Khuynh Phiến chỉ thản nhiên nói bốn chữ, sắt mặt không thay đổi.



Phương Giải nhéo vào má nàng một cái:



- Thích nhất vẻ lạnh lùng này của nàng.



Trầm Khuynh Phiến hơi nhếch cằm lên:



- Làm sao, chẳng phải huynh thích trước sau lồi lõm đó sao?



Phương Giải ngẩn ra, sau đó cười nói:



- Nàng cũng có thể trước sau lồi lõm, cho ta thêm thời gian là được.



Hắn quay đầu lại nhìn, thấy một đội kỵ binh từ trên ngọn đồi lao xuống, xem chừng không ít hơn năm trăm kỵ binh. Phương Giải ước lượng khoảng cách từ đây tới bờ sông:



- Tí nữa chạy về hướng bờ sông. Tới bờ sông thì nàng đi tìm mấy người Tiểu Yêu.



- Còn huynh thì sao?



Trầm Khuynh Phiến hỏi.



- Ta có thể ôm đá nhảy xuống sông.



Phương Giải tùy tiện nói, lập tức nắm tay Trầm Khuynh Phiến chạy về phía trước. Mới chạy được hơn mười thước liền thay đổi tư thế, đổi thành Trầm Khuynh Phiến kéo tay hắn chạy về phía trước.



Phương Giải rất muốn nói làm vậy ta sẽ mất mặt, nhưng nghĩ tới trước đây mình đều do Mộc Tiểu Yêu xách dây lưng quần chạy trối chết, dường như còn mất mặt hơn hiện tại, cho nên lời tới môi lại thôi. Kéo tay, bất kể như thế nào cũng thuận mắt hơn là xách lên.



Kỵ binh nhìn thấy hai người, lập tức kêu gào lao tới. Khinh công của Trầm Khuynh Phiến cực cao, Phương Giải cảm thấy thân thể như bay.



Lúc đầu cự ly còn khá xa, nhưng chạy được vài dặm thì Trầm Khuynh Phiến tiêu hao nội kình càng lúc càng lớn. Kỵ binh của phản quân cũng dần đuổi tới gần.



- Không được, cứ như vậy huynh khó mà xuống sông được. Không đợi huynh vận chuyển quy tức đại pháp thì kỵ binh đã tới.



Trầm Khuynh Phiến nhíu mày, kéo tay Phương Giải đổi phương hướng.



Lại chạy ba bốn dặm, khí tức của Trầm Khuynh Phiến trở nên ồ ồ. Phương Giải kéo tay nàng, rồi bế nàng lên chạy cực nhanh về phía trước. Hắn chạy khác với Trầm Khuynh Phiến chạy. Nếu Trầm Khuynh Phiến chạy như bay, thì hắn thô lỗ hơn. Mỗi một cái đạp chân đều để lại một hố đất.



Trầm Khuynh Phiến dựa vào nội kình, hắn dựa vào cơ thể.



Xuyên qua cánh rừng, rốt cuộc sắp tới chỗ đám người Trác Bố Y. Nhưng vừa ra cánh rừng, Phương Giải lập tức hít một hơi khí lạnh. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.



Phía trước, ít nhất có một chiết xung doanh phản quân chen chúc bên bờ sông, mà Trác Bố Y và tinh nhuệ Cấp Sự Doanh bị vây ở trong. Đứng ở chỗ cao nhìn xuống, có thể thấy nhóm người Xuân Cô cầm đại mạch đao, mặc áo giáp vàng kết trận phòng ngự. Phía ngoài trận hình hoa mai đã lấp đầy thi thể.



Phản quân vẫn người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Trước mặt mười người đã chồng chất thi thể cao tới nửa người. Xem ra không kiên trì được bao lâu nữa, trận hình hoa mai có thể bị ép tới lòng sông! Dù đám người Xuân Cô có dũng mãnh hơn nữa, thì cũng phải có giới hạn.



Ở trên một ngọn đồi, một tướng lĩnh phản quân mặc áo giáp không ngừng lớn tiếng chỉ huy ép về phía trước.



Trong biển người, đại mạch đao vung vẩy máu tươi.



Tuy có vẻ đã mệt mỏi, những mỗi đao vung lên lại có người ngã xuống.



Giờ khắc này, Phương Giải bỗng nhớ tới câu nói của Xuân Cô trước khi mình rời đi. Lúc ấy hắn chỉ cho rằng đó là một câu nói đùa. Ai ngờ đám người Xuân Cô thực sự dùng mạng của mình để chứng minh đó không phải là câu nói đùa.



Người còn dây còn.



Chưa bao giờ là một câu nói đùa.