Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 365: Cô gia




Nếu không tới quân doanh thì La Diệu sẽ ở trong Cao Cước Lâu cả ngày không đi đâu cả. Ngoại trừ thỉnh thoảng đi tới hậu viện một lúc, cơ hồ không nhìn thấy y đi lại. Tòa lâu này như có báu vật gì đó hấp dẫn y, nhiều năm như vậy vẫn không khiến y mất đi hứng thú.



Kỳ thực đây chỉ là do tính của y như vậy. Nếu không biết về y, thì thật không ngờ Đại tướng quân La Diệu lúc an tĩnh lại như một thư sinh. Lúc đọc sách thường trầm mê vào đó nửa ngày không hề động đậy. La Diệu cũng thích không khí náo nhiệt ở trong quân doanh, lúc uống rượu với các tướng lĩnh cũng rất nhiệt tình. Cho nên dù là người quen với y cũng rất khó kết luận, rốt cuộc Đại tướng quân thích an tĩnh hay là thích náo nhiệt.



Sở thị rất ít khi tới Cao Cước Lâu. Nàng và La Diệu mỗi người một nơi, giống như sinh hoạt ở hai thế giới khác nhau. Hai người là vợ chồng, nhưng lại rất ít khi bên cạnh nhau.



Sau khi từ doanh trại trở về, đứng từ xa La Diệu đã nhìn thấy thê tử Sở thị đang đứng ở bên ngoài Cao Cước Lâu. Nàng nhìn mặt hồ suy nghĩ xuất thần, bộ dáng đó giống như nhiều năm trước y mới nhìn thấy nàng, sao mà quen thuộc. Năm đó lần đầu tiên y nhìn thấy nàng, nàng cũng đứng ở bên một cái hồ nhỏ, nhìn bóng của mình dưới nước suy nghĩ xuất thần. Chỉ nhìn một lần, La Diệu liền biết người phụ nữ đó sẽ là thê tử của mình.



Nàng xuất thân từ một gia đình nhỏ, gia cảnh bình thường. Cho nên hôn sự rất nhanh định xuống. Dù sao lúc đó La Diệu đã có chức vị ở trong quân đội. Tuy chức vị không cao, nhưng bổng lộc do triều đình ban cho đủ để nhà bình thường cảm thấy vừa lòng.



Sau khi nàng gả cho La Diệu, nàng tận chức tận trách của một người vợ. Duy nhất chỉ có quá mức cưng chiều con của mình là La Vũ.



Chính vì thế mà La Diệu giết con trở thành một vết thương vĩnh viễn cũng không thể lành lại được.



- Sao nàng lại tới đây?



La Diệu đi tới gần Sở thị, ôn nhu hỏi.



Đối với thê tử, trong lòng y vẫn còn áy náy. Cho nên qua nhiều năm như vậy, thê tử làm bất kỳ chuyện gì, y chưa từng chất vấn qua, thậm chí không can thiệp vào. Y biết rằng Sở thị hận mình, cho nên y rất khi tới tiểu viện kia. Y biết rằng mấy năm nay Sở thị làm một số chuyện quá phận, nhưng y giả bộ như không biết.



- Có chuyện liên quan tới Tử Tục muốn nói với ngươi.



Sở thị mặt không cảm xúc nói, ánh mắt vẫn nhìn xuống hồ nước.



- Vào đi thôi.



La Diệu nói.



- Không cần.



Sở thị lắc đầu:



- Tử Tục có phải là con của ngươi không?



- Sao lại hỏi cái này?



- Lúc trước nó từng tiếp xúc với người của Phật tông, ngươi ngoại trừ đánh nó ra có hỏi nó một câu nào không? Qua nhiều năm như vậy, nó giống như một người nào đó mà ngươi nhặt được, chẳng quan tâm, chẳng đoái hoài tới.



- Nàng có biết…năm đó cũng vì nàng cưng chiều Hiền Trường quá mức…



- Ta không muốn nghe mấy cái đó.



Sở thị quay đầu nhìn La Diệu, ánh mắt bình thản mang theo một sự lạnh lùng:



- Ta tới chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu Tử Tục vì ngươi mà xảy ra chuyện gì, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi nữa.



- Ta…tí nữa ta sẽ đi xem con nó thế nào. Vào nhà đi, được không?



Sở thị không để ý tới trong giọng nói của La Diệu có một tia cầu xin. Bà ta vẫn bình thản lạnh nhạt nói:



- Mặt khác, đã lâu rồi không thấy khâm sai đại nhân tới phủ, ta muốn gặp hắn.



- Tốt, tí nữa ta sẽ an bài.





Sở thị gật đầu, xoay người rời đi.



La Diệu nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được cười khổ một tiếng, ánh mắt đầy sự thương cảm. Lúc trước y và nàng tương thân tương ái như vậy, mỗi một lần xa nhau lại là một lần dày vò. Mỗi lần y xuất chinh, nàng đều đếm ngày để được gặp y. Mỗi lần y trở về, nàng đều giống như đứa bé quấn quít lấy y không ngừng. Nhưng, từ cái ngày y tự tay giết chết đứa con của bọn họ ở thành Trường An, nàng chưa từng tươi cười qua. Từ đó về sau nàng đóng kín trái tim của mình lại. Đã hai mươi mấy năm rồi, y không tiến vào được trái tim đó nữa.



Nhưng La Diệu vẫn yêu nàng như trước. Năm đó bởi vì La Vũ phạm phải sai lầm, La Diệu một hơi giết cả nhà ba mươi hai người, kể cả cha già, em trai ruột còn có hai đứa con gái do tiểu thiếp mới sinh. Duy nhất chỉ không giết nàng. Trước khi y tiền vào kinh chịu tội, đã quỳ trước mặt nàng khóc nức nở. Mà nàng vẫn ngồi ngu ngơ trên ghế, ánh mắt vô hồn.



Nghĩ lại cảnh đó, trong lòng La Diệu lại bắt đầu đau đớn.



Năm đó y giết cả nhà mình để đền tội, còn không phải vì muốn bảo vệ nàng sao?



Trở lại thư phòng, La Diệu tựa vào ghế trầm mặc một lúc lâu. Cũng không biết qua bao lâu, y mới thở dài một tiếng, hướng bên ngoài phân phó:



- Gọi Trọng Bá tới đây, nói rằng ta có chuyện muốn hỏi ông ta.



Giáp sĩ bên ngoài lên tiếng, cất bước rời đi.



Trong một thư phòng bên kia hồ, đối diện với Cao Cước Lâu. Thư phòng này được bố trí giống hết với thư phòng của La Diệu. Trong thư phòng, La Văn đang ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn viên thuốc màu đỏ trong tay. Đó là thứ Thích Nguyên cho y. Lúc trước y vứt cái túi gấm vào bếp lửa ở trước mặt Trọng Bá, nhưng y đã âm thầm lấy viên thuốc đó ra.



Uống



Hay là không uống?



Y đã ngồi như vậy cả buổi sáng, nhìn viên thuốc suy nghĩ xuất thần.



- Chỉ có Lang Diện Linh Viên…vẫn chưa đủ!



Y thì thào một câu, lập tức ánh mắt hiện lên một tia âm tàn.



- Ta muốn dựa vào chính mình. Ta không chỉ là con của La Diệu, ta là La Văn, là trên trời dưới đất độc nhất vô nhị La Văn!



Y cầm viên thuốc bỏ vào miệng, rồi nuốt xuống.



Sau một lát



Đồng tử của y hiện lên một tia sáng đỏ!











Ngày mai đã là ngày so tài với Diệp Cận Nam rồi, nhưng Phương Giải vẫn nhàn nhã như mọi ngày. Hắn vừa từ Sơn Tự Doanh về, dường như đã quên ngày mai là so tài vậy. Từ hôm kia hắn mang theo toàn thể binh mã Sơn Tự Doanh ra ngoài huấn luyện dã ngoại rồi trở về, còn đâu không huấn luyện nữa.



Các binh sĩ Sơn Tự Doanh đều rất khẩn trương, không thể thoải mái được như hắn.



Chỉ có điều, sự thoải mái của Phương Giải là cho người khác xem thôi.



Phương Giải biết rằng hắn càng khẩn trương, binh sĩ Sơn Tự Doanh cũng khẩn trương theo. Mà mình biểu hiển nhàn nhã tự tại như vậy, đám lính sẽ cảm thấy chiến thắng nằm chắc trong tay mình. Đương nhiên, đối với cuộc so tài ngày mai, hắn không nắm chắc được bao nhiêu phần. Lúc trở lại, hắn cùng ăn trưa với đám người Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến, sau đó dùng toàn bộ thời gian buổi chiều để đi dạo phố.



Cố ý thay đổi một bộ quần áo, dẫn theo hai vị mỹ nhân như hoa như ngọc đi trên đường cái. Tuấn nam tuấn nữ đi với nhau sẽ luôn khiến người ta đố kỵ. Các nữ nhân nhìn thấy Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều sẽ bĩu môi tỏ vẻ khinh thường. Kỳ thực trong lòng lại nghĩ vì sao mình không đẹp như vậy. Các nam nhân nhìn về phía hai nàng sẽ lộ vẻ tham lam, mà nhìn về phía Phương Giải thì mang theo thù hận.



Phương Giải căn bản là mặc kệ. Tuy nhiên lúc nhìn thấy thiếu nữ thanh xuân hoặc là thiếu phụ quyến rũ nháy mắt với mình, hắn cũng sẽ nở nụ cười sáng lạn, khiến các cô gái kia phải thẹn thùng. Các nam nhân đi dạo trên đường, tám chín phần là để ngắm gái. Thời tiết đã bắt đầu nóng, đi trên đường cái chắc chắn sẽ có thu hoạch. Mà các nữ nhân đi dạo phố, không chỉ vì mua sắm gì đó. Ai có thể chắc chắn rằng các nàng đi trên phố không phải là để ngắm các chàng trai tuấn tú đâu.




Tùy ý đi dạo không có mục đích trên phố, thỉnh thoảng trêu đùa với Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu. Đi vào rất nhiều cửa hàng, cuối cùng đi tới cửa Tụ Bảo Trai.



Chưởng quầy Tụ Bảo Trai nhìn thấy Phương Giải, vội vàng đi ra nghênh đón, mời vào phòng khách quý.



- Thứ đó đã làm xong chưa?



Phương Giải hỏi.



Chưởng quầy gật đầu:



- Đã làm xong từ mấy ngày trước, định mang sang cho ngài, nhưng biết gần đây ngài bận chuyện trong đại doanh, cho nên không dám quấy rầy. Hiện tại dân chúng cả thành đều biết chuyện ngày mai ngài và Diệp tướng quân sẽ so tài với nhau. Cũng không biết có bao nhiều sòng bạc mở đặt cược, có bao nhiêu người chi tiền vào đó.



- Vậy à.



Phương Giải không nhịn được bật cười:



- Cược ta thắng hay là Diệp tướng quân thắng?



- Cược vào Diệp tướng quân nhiều hơn. Dù sao Diệp tướng quân cũng là một trong La Môn Thập Kiệt. Dân chúng Ung Châu đều biết tiếng của Diệp tướng quân. Tuy nhiên cược vào ngài cũng không ít.



- Tỉ lệ đặt cược là bao nhiêu.



- Một ăn bốn.



Phương Giải cười cười, ngoắc tay gọi Trần Hiếu Nho vào. Sau đó lấy một chồng ngân phiếu đưa cho y, nói:



- Đây là ba nghìn lượng bạc, tìm vài sòng bạc khác nhau đặt cược, đặt ta thắng.



- À?



Trần Hiếu Nho hơi sửng sốt, không thể tin nổi nhìn Phương Giải.



- Đi thôi, nếu thắng thì đây là một số bạc lớn, ngày kia liền tăng tiền thưởng cho các ngươi.




- Ách…nếu thua thì sao? Sẽ không trừ bớt tiền thưởng đấy chứ?



Trần Hiếu Nho không nhịn được hỏi.



Phương Giải lườm y một cái:



- Thua liền trừ tiền của ngươi, trừ ba mươi năm.



Trần Hiếu Nho cười ngượng, cầm ngân phiếu đi ra ngoài.



Chưởng quầy thừa dịp này đi vào bên trong lấy đồ đạc ra. Thứ đó được cất trong một hộp gỗ đàn tinh xảo, bên ngoài còn có một lớp khóa. Sau khi mở ra, chưởng quầy thật cẩn thận lấy đồ vật đưa cho Phương Giải:



- Ngài xem xem, có giống như trong bản thiết kế không?



Phương Giải cầm lên nhìn không nhịn được khen:



- Hoàn mỹ.




Đây là một cái kính mắt được tạo từ thủy tinh đã được mài. Gọng kính dùng loại gỗ cứng nhất tốt nhất để làm, cũng không nặng lắm. Bên ngoài còn quấn một tầng tơ vàng, nhìn khá chói mắt. Chỉ mất một tháng đã làm ra được kính mắt này, có thể thấy được tay nghề của thợ thủ công tinh xảo như thế nào.



- Thủy tinh mà ngài đưa cho vừa đủ dùng, nên làm được cả hai kính.



Chưởng quầy cười nói:



- Do đây là lần đầu tiên làm thứ này, nên ta có thử đeo vào, trong lòng rất thích. Nếu không phải ta không mua nổi, thì rất muốn lưu một cái cho mình dùng.



Thị lực của ông ta không được tốt lắm, khó trách lại thích cái kính này.



Phương Giải cười cười nói:



- Trong tay ta còn có hai khối thủy tinh, tí nữa ta bảo người mang tới cho ông, ông tự tìm thợ thủ công làm cho một cái mà dùng. Tuy nhiên phải biết được mắt của ông kém tới mức nào, để khi mài không ngừng thử nghiệm. Do nơi này cách kinh thành ngàn dặm, không biết kính mắt này có phù hợp với người kia không. Nếu không được thì thật là lãng phí.



- Dùng được, dùng được.



Chưởng quầy vội vàng nói:



- Ta đeo thứ đó vào, nhìn đồ vật rõ ràng lên không ít.



Phương Giải cười ha hả, cất kính mắt vào hộp, đưacho chưởng quầy:



- Tìm một tiểu nhị lanh lợi mang thứ này tới đế đô. Một cái đưa tới phủ Hoàng Môn Thị Lang Bùi đại nhân. Một cái đưa cho Tán Kim Hầu, bảo ngài ấy thay ta hiến cho bệ hạ.



- Tí nữa ta sẽ lựa chọn tiểu nhị phù hợp để phân phó.



- Ừ.



Phương Giải ừ một tiếng:



- Mặt khác, có chuyện ta phải nói cho ông biết. Đại tiểu thư nhà các ông đã chạy tới Ung Châu, chắc ông cũng biết Tán Kim Hầu sốt ruột như thế nào. Cho nên ông nghĩ một biện pháp, đưa nàng ta về đế đô đi. Nếu chuyện này làm không xong, xem chừng chức chưởng quầy của ông cũng coi như xong.



- Việc này..



Chưởng quầy cười ngượng nói:



- Kỳ thực ta đã biết rồi…



Ông ta lấy một phong thư từ trong ngực đưa cho Phương Giải:



- Hầu gia tự tay viết thư, đêm qua dùng bồ câu đưa tin tới.



Phương Giải ngẩn ra, nhận lấy bức thư mở ra nhìn, lập tức sửng sốt:



- Ngô Nhất Đạo…má nó chứ!



Chưởng quầy cười hì hì, đứng lên thi lễ:



- Hầu gia dăn dò…về sau bọn ta đối đãi với ngài như cô gia.