Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 349: Hang lộc hầu




Hai canh giờ sau, mấy người Phương Giải thấy cỗ thi thể thứ hai. Cỗ thi thể này thoạt nhìn đỡ hơn cỗ thi thể đầu, nằm dưới đất giống như đang ngủ. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra, không nhìn thấy vết thương ở chỗ nào. Quần áo trên người cũng vẫn nguyên xi. Điều duy nhất khiến người ta nghi hoặc, chính là ở bên ngoài áo giáp phần ngực được buộc một tầng vải bố, thoạt nhìn buộc rất chặt.



Sâu và mãng xà là hai thứ khiến Trần Hanh và Trần Cáp e ngại. Nhưng hiển nhiên người chết không phải. Lúc nên Phương Giải và Trác Bố Y tới gần quan sát, bọn họ cũng đi theo.



- Tiểu Cáp, ngươi xem trên người này có vết thương nào không.



Trần Hanh tò mò hỏi.



Trần Cáp ừ một tiếng, ngồi xổm xuống, nhìn tấm vải bố buộc bên ngoài, kinh ngạc nói:



- Người này thật kỳ quái, mặc áo giáp bên ngoài rồi còn mặc một bộ…áo nhỏ?



Lúc nói chuyện, y kéo tấm vải bố ra, nhưng kéo vài cái không kéo ra được. Tấm vải bố buộc bên ngoài dùng dây thừng ghìm chặt. Thậm chí dây thừng còn hõm vào rất sâu.



- Nội chiến? Hay là y xúc phạm La Văn nên bị đánh chết?



Phương Giải nghi ngờ hỏi.



Trác Bố Y nhíu mày, trầm tư một lúc, nói:



- Hẳn là không phải. Người của Tả Tiền Vệ sẽ không có khả năng xúc phạm La Văn. Mà La Văn cũng không có khả năng vì đôi ba câu mà hạ lệnh giết chết một thân vệ. Nếu làm thế, ai còn thề sống thề chết bảo vệ y? Cái chết của người này có chút quỷ dị, tốt nhất là không nên động vào.



Y còn chưa dứt lời, Trần Cáp vốn có tính trẻ con đã dùng kiếm cắt đứt tấm vải bố và sợi dây thừng. Trong nháy mắt dây thừng và tấm vải bố bị chặt đứt, bụng của thi thể kia bỗng phình lên, rồi những thứ gì đó nhiều vô số kể to chừng ngón tay cái lao ra ngoài, giống như là núi lửa phun trào.



Trần Cáp sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau. Mấy người Phương Giải cũng lập tức lui về phía sau, làm tư thế phòng ngự. Lúc này mới nhìn rõ thứ chui ra người thi thể kia là thứ gì…Đây là một loàn côn trùng không nên xuất hiện ở trong cơ thể người. Một loài côn trung mà trong tầm hiểu biết là không ăn thịt.



Châu chấu.



Những con châu chấu này có hình dạng và màu sắc không giống với châu chấu bình thường, nhưng trên người bọn chúng dính đầy máu đen. Lúc dây thừng và vải bố bị đứt ra, đám châu chấu đó liền điên cuồng bò ra ngoài, đông nghìn nghịt. Mấy người Phương Giải trơ mắt nhìn đám châu chấu leo ra ngoài rồi vẫy cánh bay đi. Dường như bọn chúng đã ăn no rồi, nên không còn hứng thú công kích người khác.



Sau khi đàn châu chấu đó bay đi, bụng của thi thể kia lập tức quắt xuống. Tứ chi vẫn còn, nhưng nội tạng trong bụng đã bị ăn sạch. Lúc ấy người này không biết bị đàn châu chấu đó tập kích như thế nào, về sau có người dùng vải bố và dây thừng buộc chặt ngực y lại. Hiển nhiên trong đội của La Văn có người hiểu biết về loài châu chấu này.



- Chúng ta phải thật cẩn thận. Trong số thủ hạ của La Văn có người quen thuộc với núi Thương Mang này mà vẫn không ngừng có người chết. Mà chúng ta thì hoàn toàn không biết gì về nơi này cả.



Trác Bố Y có chút lo lắng nhìn Phương Giải.



Nếu bị đám côn trùng như vậy tập kích, thì rất khó mà phòng bị.



Cho dù người có tu vị cao, cũng không biết có thể chống đỡ được không.



Trong lòng Phương Giải vẫn còn đang sợ hãi. May mà đàn châu chấu đó ăn no rồi không có ý định công kích. Nếu không rất khó cam đoan bốn người bọn họ bị bọn chúng bao vây hay không.



Vừa lúc đó, trong đầu Phương Giải bỗng nghĩ tới lúc hắn làm khách trong phủ La Diệu, hắn có uống trước một viên Phá Cổ Đan để đề phòng cổ độc. Trên đường đi tuy gặp không ít côn trùng, nhưng hầu như không bị tập kích, khiến hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Vừa rồi sở dĩ đàn châu chấu không lập tức nhào tới, không phải vì chúng ăn no rồi, mà là trên người bọn họ có đan dược khiến bọn chúng sợ hãi.



Vì phòng ngừa vạn nhất, trên người bọn họ vẫn mang theo Phá Cổ Đan.





Phá Cổ Đan được làm từ Kê Vĩ Thảo, chỉ có duy nhất một vị thuốc. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, đây là cách phòng độc hiệu quả nhất. Hai giáp sĩ bị nhện mặt người và châu chấu giết chết này, không có Kê Vĩ Thảo trên người, hiển nhiên là do sơ sẩy mà rơi mất trên đường đi.



Hắn lập tức lấy viên Phá Cổ Đan trong ngực bỏ vào lòng bàn tay:



- Phá Cổ Đan có thể khu trùng, hiện tại gần như có thể khẳng định những thứ kia là có người nuôi dưỡng ra. Chúng ta không bị công kích không phải vì chúng ăn no rồi, mà là vì trên người chúng ta có Phá Cổ Đan. Càng là côn trùng độc, càng chán ghét Phá Cổ Đan. Đàn châu chấu kia lập tức bay đi, chứng minh chúng nó từng bị Vu Sư biến thành cổ trùng.



- Khó có thể tưởng tượng được.



Trác Bố Y lấy viên Phá Cổ Đan bỏ vào lòng bàn tay:



- Nếu trước kia ngọn núi này là địa bàn của một đám Vu Sư cao minh, cho nên mới sáng tạo ra nhiều thứ quỷ dị như vậy. Chứng tỏ vu thuật của tộc Hột đã tới tình trạng rợn người rồi. Chúng ta lo lắng bị gieo độc cho nên mới mang theo Phá Cổ Đan, coi như là vô tâm trồng liễu.



Phương Giải gật đầu:




- Nếu vu thuật của tộc Hột hùng mạnh tới mức này, khó trách mấy năm trước La Diệu liên tục động binh với tộc Hột. Cũng có thể hiểu được vì sao sau khi Hoàng Đế của Nam Yến là Mộ Dung Sỉ kiến quốc, lập tức xua đuổi Vu Sư của tộc Hột, sau đó phái trọng binh trấn thủ biên giới. Nam Yến quá yếu, không khống chế được đám Vu Sư, cho nên chỉ có thể đuổi đi. Còn nữa, là do người Hán của Thương Quốc mâu thuẫn rất sâu với người tộc Hột, nên Mộ Dung Sỉ e sợ bọn họ đi theo con đường cũ của Thương Quốc…



Trác Bố Y gật đầu:



- Đi thôi. Tuy trên người chúng ta có Phá Cổ Đan, nhưng chưa chắc đã được an toàn. Đi sớm về sớm vẫn là tốt nhất.



Hiển nhiên một nơi như núi Thương Mang, khiến người tu vị như Trác Bố Y cũng phải bất an.



- Ta bỗng nhiên nghĩ tới một việc!



Sau khi đi được một đoạn, Phương Giải chợt dừng bước, sắc mặt thay đổi. Hắn quay đầu nhìn về phía Trác Bố Y, sự bất an trong mắt ngày càng đậm.











- Làm sao vậy?



Trác Bố Y không nhịn được hỏi.



Phương Giải sửa sang lại suy nghĩ trong đầu, hít sâu một hơi, nói



- Nếu một nơi nguy hiểm như vậy, mà hàng năm vẫn đi vào, chẳng lẽ chỉ vì tìm những thứ kỳ lạ làm quà tặng mẹ mình sao? Nếu một người mẹ biết con trai của mình tới một nơi nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ còn cho phép đứa con vào đây hàng năm sao?



- Ngươi đang nói La Văn?



Trác Bố Y hỏi.



Phương Giải gật đầu:




- Lần đầu tiên lên núi Thương Mang, La Văn thiếu chút nữa bị võ sĩ của tộc Hột ám sát. Lần thứ hai, suýt nữa bị mãng xã nuốt chửng. Còn xảy ra chuyện gì nữa, chúng ta không biết. Nhưng hai chuyện này đủ để cho lòng người sinh ra sợ hãi rồi. Nhưng hàng năm vào dịp sinh nhật của mẹ mình, La Văn vẫn đi vào, có thật vì tìm lễ vật hay không? Một người mẹ không thích xa hoa, đứa con tặng thứ gì mà bà ta chẳng cao hứng? Chứ sao có thể tùy ý cho đứa con đi mạo hiểm như vậy?



- Cho nên…



Sắc mặt của Trác Bố Y cũng thay đổi:



- Cho nên La Văn lên núi Thương Mang căn bản không phải tìm thọ lễ cho mẹ của y, mà là có mưu đồ khác. Mà Sở thị khẳng định cũng biết con của mình lên núi Thương Mang làm trò gì, cho nên mới không ngăn cản. Thậm chí còn nói với bên ngoài rằng con trai mình lên đó để tìm thứ quý hiếm làm lễ vật tặng mình, để che dấu cho La Văn! Trên ngọn núi này, nhất định có thứ gì đó khiến La Văn nhất định phải đi lên.



Phương Giải lắc đầu:



- Không biết đó là thứ gì, nhưng có tám chín phần là liên quan tới Vu thuật. Nơi nay quả thực chính là thiên đường của Vu Sư. Người mang theo mục đích tới nơi này, chỉ có thể liên quan tới vu thuật mà thôi.



- Liệu La Diệu có biết chuyện này không?



Trác Bố Y cau mày hỏi.



- Chưa chắc đã biết. Nếu La Văn nói với các giáp sĩ kia là đi tìm lễ vật cho Sở thị, sau đó lúc làm việc bảo binh lính kia không được tới gần. Như vậy sẽ không có ai biết hắn làm gì ở đó.



Trác Bố Y ừ một tiếng:



- Nếu mục đích của La Văn là học tập vu thuật, hoặc là cấu kết với Vu Sư trong núi này làm gì đó, vậy chuyến đi này của chúng ta càng thêm hung hiểm. Bởi vì chúng ta phải đối mặt không những là giáp sĩ tinh nhuệ, vài cao thủ có tu vị không tầm thường, thậm chí là Vu Sư cao minh. Phương Giải….ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, có đáng giá tiếp tục tiến về phía trước hay không?



Phương Giải trầm mặc một lúc, sau đó cười nói:



- Có những kẻ ngốc ở thời điểm bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không lui bước.



Trác Bố Y thở dài, bảo Trần Hanh, Trần Cáp tiếp tục mang theo Phương Giải lên núi.




Phương Giải quay đầu nhìn thi thể đã bị ăn sạch nội tạng kia, phát hiện một con rắn lớn có màu sắc rực rỡ không biết xuất hiện từ khi nào, đã nuốt cái đầu của thi thể. Con rắn lớn này khác với mãng xà. Mãng xà không độc, nhưng con rắn này thoạt nhìn đã biết rất độc rồi. Đầu rắn có hình tam giác, đỉnh đầu còn có một cái bướu màu đỏ. Hiển hiên con rắn này cũng rất kiêng kỵ đàn châu chấu, nên nó đợi đàn châu chấu bay đi thì mới tới nuốt thi thể. Rắn sợ châu chấu. Hệ sinh thái trong ngọn núi này đã loạn hết lên rồi.



Địa phương này, quả thực chính là địa ngục.



- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bí mật của La Văn ở trong hang núi tên là Lộc Hầu kia.



Phương Giải vừa đi vừa thấp giọng nói:



- Hang Lộc Hầu bị phát hiện từ mấy năm trước. Trước đây căn bản không có ai biết. mà ba năm trước La Văn không ở Ung Châu, mà ở thành Trường An. Cũng chính trong ba năm này có người phát hiện ra hang Lộc Hầu. Thật là trùng hợp. Ta thà tin lúc La Văn ở Ung Châu đã biết nơi này, rồi bố trí người bảo vệ để không bị phát hiện. Lúc y không ở Ung Châu, chắc người trông coi không cẩn thận hoặc là bị điều về thành, nên mới có người phát hiện ra.



- Nhưng…nghe nói người chui vào trong hang động kia đều đã chết hết.



Trác Bố Y ừ một tiếng, nói:



- Cho nên…nếu ngươi muốn tiến vào cái hang động kia, nên suy nghĩ xem phải viết di chúc thế nào đã.




- Phì.



Phương Giải gắt một cái, nói:



- Có câu, tai họa di ngàn năm…



Trác Bố Y kinh ngạc một lúc, rất nghiêm túc gật đầu:



- Vậy ngươi ít nhất cũng có thể sống tới trăm tuổi.



Phương Giải không nhịn được bật cười, sự khẩn trương trong lòng cũng giảm bớt:



- Tới hang Lộc Hầu rồi xem xét tình huống. Nếu không dễ ứng phó, thì ta cũng không ngu ngốc mà lao tới.



Đúng lúc này, Trác Bố Y bỗng biến sắc:



- Ta cảm thấy không ít người ở gần đây, đang đứng im. Có lẽ chúng ta tới nơi rồi.



Phương Giải hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Trần Hanh, Trần Cáp:



- Từ lúc này trở đi hai người các ngươi không được phát ra bất kỳ một thanh âm nào. Nếu bị người ta phát hiện thì coi như các ngươi thua. Đương nhiên, ta bảo các ngươi làm gì các ngươi nhất định phải làm theo, nếu không cũng tính là thua.



- Chơi trốn tìm à?



Trần Hanh cười rộ lên:



- Ta thích nhất chơi trốn tìm.



Phương Giải cười nói:



- Không muốn thua thì nghe lời.



Trần Cáp vỗ ngực nói:



- Yên tâm, bọn ta không thua được! Nếu thua…nếu thua phải đi ăn cá.



Y cắn răng, phát ra lời thề mà y cho là độc nhất.



Hiện tại lĩnh đội chuyển từ Phương Giải thành Trác Bố Y. Bốn người thật cẩn thận đi về hướng có người tụ tập. Đi chừng một đoạn khá xa, Trác Bố Y dừng bước, mấp máy môi ý nói là ở phía trước. Mấy người Phương Giải chậm rại đi tới, trốn ở đằng sau một tảng đá lớn, ló đầu nhìn ra.



Phía trước có một khu đất trống, chừng hai mươi mấy binh lính tinh nhuệ đang cầm đao đề phòng. Phương Giải liếc mắt thấy những binh lính kia dắt theo Kê Vĩ Thảo ở thắt lưng. Mà trên người hai binh lính đã chết không có. Phía sau những binh lính tinh nhuệ kia là một hang động thật lớn, đen hun hút giống như miệng ác ma vậy.