Trang Viên Hoa Hồng Trắng

Chương 9: Xấu lắm




Ngày hôm sau Tư Viện thức dậy, nhìn thấy Mễ Lạc tươi tỉnh sảng khoái thì có chút né tránh. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính sát đất hắt lên làn da trắng nõn của cô ấy, chiếu lên rõ ràng dấu hôn ở cổ. Xương quai xanh của cô ấy rất đẹp, chính cô ấy cũng biết điều đó nên thường xuyên mặc những kiểu áo có dáng trễ vai. Mái tóc xoăn nhẹ buông xõa trên vai cùng với xương đòn tạo nên một vẻ đẹp phong tình mềm mại.

Trong đầu hiện lên hình ảnh đêm qua, Tư Viện rất nhanh che giấu đi: "Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy?"

Cô cho rằng dựa theo tính tình Mễ Lạc, đêm qua điên cuồng như vậy thì chắc hẳn sẽ ngủ tới giữa trưa mới rời giường.

Mễ Lạc nhếch miệng nói: "Ai da, đều tại Đình Sơn hết, cậu không biết đâu đêm qua anh ấy quá đáng lắm luôn, chẳng chịu cho người ta ngủ gì cả. Sáng sớm hôm nay phải đi công tác, một hai bắt mình phải đi tiễn, xấu lắm."

Ánh mắt tràn ngập tình yêu, nhất cử nhất động đều pha trộn giữa nét ngây thơ của thiếu nữ và nét quyến rũ từ trong xương cốt.

Diện mạo của cô ấy đủ để cho mọi đàn ông điên cuồng si mê.

Tư Viện mím môi cười cười: "Tình cảm hai người thật tốt."

"Nào có, anh ấy chỉ thích giày vò mình thôi." Giữa những hàng chữ đâu đâu cũng là ân ái vợ chồng. Tư Viện có hâm mộ, cũng có ghen ghét. Nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, cô hiểu rằng đã đến lúc mình phải chuyển nhà.

"À mình định nói cho cậu chuyên này, hai ngày nay mình đang tìm phòng ở, nếu thích hợp thì mình sẽ dọn đến đó luôn."

Thìa cà phê trong tay Mễ Lạc rơi xuống, chiếc thìa bạc nhỏ nhắn tinh xảo phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe: "Dọn ra ngoài, sao phải dọn ra ngoài?"

"Mình làm phiền cậu lâu lắm rồi, cũng đâu thể ở mãi được đâu."

"Không được!" Mễ Lạc ngắt lời cô, tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác tựa như con sói trong rừng rậm. Thấy Tư Viện nghi hoặc lại nhanh chóng mỉm cười, trở về giọng nói mềm mại quyến rũ: "Ừ thì, cậu mới đi làm, tiền lương cũng chưa nhiều, sao lại nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài, mình sẽ sợ đó."

Tư Viện cắn một miếng bánh mì, cảm thấy khó hiểu: "Sợ cái gì?"

"Ừm... Một mình mình ở trong nhà to như vậy đáng sợ lắm, cậu ở lại với mình đi được không. Đình Sơn lại đi công tác, mình sợ phải ngủ một mình." Cô ấy ngồi lại gần, lôi kéo cánh tay Tư Viện làm nũng.

Tư Viện không đành lòng từ chối, người ta tốt bụng cho ở nhờ, cô thì tìm được chỗ tốt là đi, như vậy không khỏi vong ân phụ nghĩa. Nhưng nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ không nhịn được mà suy nghĩ đến Ôn Đình Sơn.

Người này rõ ràng cái gì cũng chưa làm, nhưng lại cứ quẩn quanh trong tâm trí của cô. Anh quá ưu tú, chỉ đơn giản là đứng yên thôi cũng đủ hấp dẫn.

Cô cảm thấy bản thân mình đê tiện vô liêm sỉ, sao lại có thể sinh ra ảo tưởng viển vông như thế đối với chồng của bạn thân cơ chứ. "Mình cũng đâu thể ở lại đây mãi được."

Nơi này không phải nhà cô, ăn nhờ ở đậu, khó tránh khỏi câu nệ.

Mễ Lạc mặc kệ: "Haiz, ít nhất cậu phải ở với mình đến khi Đình Sơn về, nha, được không?"

Còn có lý do gì để từ chối?

Tư Viện nghĩ ước chừng chắc khoảng một tháng, một tháng sau, trong tay cũng dư dả một ít, như vậy là có thể dọn ra ngoài được rồi.

Công ty trả tiền lương không tồi, có lẽ là do Mễ Lạc đánh tiếng nên thư ký Trương nói mức lương được đưa ra là hai vạn một tháng. Ở vùng này tiền lương như vậy đã được coi là cao, hàng tháng trừ đi tiền thuê nhà thì cô vẫn còn tiết kiệm được kha khá.

"Được rồi, thật sự chỉ có thể ở lại đến khi chồng cậu về thôi đó."

Mễ Lạc vui vẻ ôm lấy cô, như một đứa trẻ có được thứ nó muốn.