Ôn Đình Sơn hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt của người khác, một lần nữa nắm tay cô bước vào sàn nhảy. Lúc này đây, anh trở thành dẫn đường, dẫn dắt cô chậm rãi nhảy từng bước một.
Trong số các khách mời không thiếu người tò mò đổ dồn ánh mắt vào, thậm chí bắt đầu nghị luận cô gái này là ai, trước giờ chưa từng gặp qua, không biết có phải thiên kim tiểu thư nhà nào không?
Tư Viện vẫn luôn cúi đầu, hai mắt chưa từng rời khỏi ngực Ôn Đình Sơn, hận không thể vùi đầu vào ngực anh, không để cho mọi người thấy.
Cảm giác bị mọi người chú ý chẳng sung sướng tẹo nào, cô cũng không phải Mễ Lạc, không hưởng thụ nổi điều này.
Mễ Lạc đứng bên ngoài, tay bóp chặt ly rượu, nhấp một ngụm thật mạnh.
Simon nghiêng người qua, có chút lo lắng: "Lạc Lạc, em không sao chứ?"
Mễ Lạc liếc mắt lườm anh ta một cái, ánh nhìn sắc bén: "Sao anh không ở cạnh Viện Viện hả?"
Nếu không phải hắn làm không xong việc, làm sao Tư Viện lại có cơ hội tiếp cận Ôn Đình Sơn?
Simon lo lắng liếm môi dưới, nhưng ánh mắt nhìn Mễ Lạc lại vô cùng say đắm: "Anh chỉ lo nhìn em thôi."
Lời này nếu là do chồng nói với vợ, vậy nhất định là tình cảm chân thành khiến người vợ vui vẻ. Nhưng khi Simon nói vậy với Mễ Lạc, cô ta chỉ chán ghét nhìn hắn một cái, rồi lui sang bên cạnh một bước.
"Simon, tôi nói rồi chúng ta không có khả năng, tôi vẫn cảm thấy Tư Viện rất thích hợp với anh, anh không thể suy xét một chút hay sao?"
Simon ngay cả liếc nhìn Tư Viện một cái cũng không muốn: "Sao cô ta có thể so sánh với em được, Lạc Lạc, em biết trong lòng anh chỉ có em thôi mà."
Trong lòng Mễ Lạc chán ghét đến cực điểm, vốn định xoay người rời đi, nhưng nhìn đến hai người trong sân, cô ta bỗng nhiên nở nụ cười đầy quyến rũ, vém tóc bên mang tai của Simon, phong tình vạn chủng như vậy, khiến Simon tim đập càng nhanh.
"Simon, anh thích tôi bao nhiêu?"
"Vì em, chuyện gì anh cũng sẽ làm." Simon kích động thổ lộ, hận không thể móc tim ra đưa cho cô ta xem.
Mễ Lạc nhìn về phía hai người trong sân, nói: "Vậy.... Anh theo đuổi Tư Viện được không?"
Simon sửng sốt, không rõ nguyên do.
Mễ Lạc nhướng mắt lên, đôi mắt ngấn nước: "Kỳ thực tôi cũng không có biện pháp, nhưng anh thấy đấy, cô ấy dã tâm không nhỏ, ngấm ngầm quyến rũ chồng tôi. Tôi xem cô ấy là bạn bè, thực sự không muốn phá hư tình cảm bấy lâu nay. Nếu anh bằng lòng thì hãy theo đuổi cô ấy. Cô ấy cũng không có ý xấu gì đâu, chẳng qua chỉ vì muốn gả cho đàn ông có tiền mà thôi. Simon, anh giúp tôi đi, được không?"
Simon bị sóng nước trong mắt cô ta làm cho tâm trạng nhộn nhạo, không thèm suy nghĩ mà đồng ý luôn, hắn nhìn về phía Tư Viện trong sân, trong lòng càng thêm chán ghét.
Cũng chỉ là ả đàn bà ham hư vinh mà thôi, lại dám làm tổn thương Lạc Lạc của hắn, một khi đã như vậy, hắn phải tự tay dạy dỗ ả ta thật tốt mới được.
Điệu nhảy kết thúc, Tư Viện nóng lòng muốn thoát ra ngoài.
Ôn Đình Sơn bị người khác cuốn lấy, đang mải nói chuyện, quản gia lại chặn Tư Viện ở cửa.
"Chú Lâm, sao thế ạ?" Đối với quản gia, Tư Viện vẫn rất lễ phép nhã nhặn.
Quản gia vẫn là vẻ mặt ít nói cười, ông nói: "Tư Viện tiểu thư, chân tôi có chút không thoải mái, không biết cô có thể xuống hầm rượu tìm giúp tôi một chai rượu được không?."
Tư Viện nhìn cách đó không xa, Ôn Đình Sơn đang cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, cô hơi do dự.
Quản gia lại nói: "Là rượu cho khách, tiên sinh có hứa sẽ tặng quà cho mọi người. Khách sắp về hết rồi, thời gian đang hơi gấp, cô có thể giúp tôi chút được không?"
Lúc này Tư Viện mới gật đầu, xoay người đi đến hầm rượu.
Quản gia cùng những người khác rời đi, nhìn về hướng của Ôn Đình Sơn, Ôn Đình Sơn thu hồi ánh mắt, tiếp tục trò chuyện cùng khách nhân.
Tư Viện đi xuống hầm rượu, nơi này rất lớn, cất giữ rất nhiều loại rượu nổi tiếng. Theo như lời Mễ Lạc nói thì tiện tay nhấc một chai rượu ở đây cũng có trị giá bảy tám vạn, tính tổng toàn bộ rượu trong hầm ít nhất cũng phải hơn 5000 vạn.
Tư Viện không thích uống rượu, chỉ tới đây vài lần để lấy rượu giúp Mễ Lạc.
Cô đi từng bước xuống bậc thang, tìm vua rượu mà quản gia đã nói.