Tư Viện về đến nhà liền tìm Mễ Lạc, cô ấy gần như hay thức cả đêm, phải đến lúc ăn cơm chiều mới xuống lầu. Thấy Tư Viện trở về, Mễ Lạc vui vẻ ôm cô làm nũng: "Cậu đã về rồi? Thế nào, tìm công việc ổn không?"
Tư Viện hơi kinh ngạc: "Cậu không biết sao?"
"Biết cái gì?" Mễ Lạc xoa mắt lắc đầu hai cái, dây áo ngủ rời rạc tuột xuống, lộ ra bờ vai ngọc trắng như tuyết.
Cô ấy lười biếng nằm trên sô pha, mềm mại chẳng khác nào chú mèo con.
"Mình có nhắn tin cho cậu cơ mà không thấy cậu trả lời. Mình.... Hôm nay chồng cậu đưa mình đến công ty của anh ấy, lại còn sắp xếp công việc cho mình nữa, mình tưởng là do cậu nhờ vả chứ." Vốn tưởng rằng đây là sắp xếp của Mễ Lạc, cô còn đang suy nghĩ nên cảm ơn người ta thế nào, ai ngờ Mễ Lạc dường như không hề hay biết.
Mễ Lạc dừng lại, cười đáng yêu: "Tối qua mình chỉ bâng quơ đề nghị thôi, không nghĩ tới anh ấy sắp xếp nhanh như vậy. Vậy thì cậu không cần phải vì tìm công việc mà phiền não rồi, cứ cố gắng thôi."
Tư Viện cảm thấy hơi kì lạ, nhưng không rõ là chỗ nào.
Mễ Lạc lại giữ chặt tay cô hỏi: "Anh ấy sắp xếp cậu làm ở đâu, có phải việc nhẹ lương cao không, nói cho mình, nếu không phải mình lập tức bảo anh ấy đổi."
"Không phải." Tư Viện cười cười: "Là phòng kế hoạch, khá phù hợp với chuyên ngành của mình."
"Như vậy à." Mễ Lạc cười sâu xa, không biết là suy nghĩ cái gì: "Vậy cũng khá tốt, mình bảo anh ấy trả thêm tiền lương cho cậu."
Tư Viện không nói tiếp, chỉ suy nghĩ lấy mấy tháng tiền lương rồi ra ngoài thuê nhà. Để cảm ơn người ta thì mình có thể làm việc chăm chỉ rồi báo đáp cũng là một cách.
Quản gia nói hôm nay tiên sinh không trở lại ăn cơm, Tư Viện và Mễ Lạc ăn bữa cơm đơn giản rồi Tư Viện lên lầu nghỉ ngơi.
Nhưng Mễ Lạc lại trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, chuẩn bị ra ngoài.
Biết cô ấy là người thích tiệc tùng, tụ tập lớn bé trong thành hầu như cô ấy đều tham dự, thường xuyên đến khuya mới trở về. Nhưng giờ chồng cô ấy công tác về rồi mà vẫn còn như vậy, điều này khiến Tư Viện cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong lòng sinh ra cảm giác hâm mộ, so với bạn trai cũ nhẫn tâm rác rưởi kia của mình, chồng Mễ Lạc quả thực vô cùng hoàn mỹ. Không chỉ đẹp trai lắm tiền mà còn cực kì nuông chiều cô ấy. Không yêu cầu cô ấy có trách nhiệm của một người vợ mà để cô ấy làm bất cứ thứ gì bản thân muốn.
Đây chính là kịch bản tổng giám đốc chiều vợ trong truyền thuyết đúng không?
Tư Viện click mở điện thoại, vừa đánh răng vừa tiện tay mở TV. Trên TV đang chiếu tin tức: Cảnh sát phát hiện một thi thể nữ ở con hẻm đằng sau quán bar.
Tư Viện bước ra khỏi phòng vệ sinh rồi nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ thấy phóng viên đưa tin nói đây đã là thi thể phụ nữ thứ ba được phát hiện trong tháng này. Cảnh sát hoài nghi là sát thủ biến thái liên hoàn gây án, nhắc nhở các nữ công dân giảm bớt công việc vào ban đêm để bảo đảm an toàn của chính mình.
Cô nghĩ đến Mễ Lạc lúc nào cũng ra ngoài chơi vào buổi tối, sẽ không gặp phải bất trắc gì chứ?
Tư Viện lo lắng gọi điện thoại nhưng đối phương lại không nghe máy.
Cô cảm thấy hay là do mình suy nghĩ nhiều quá, Mễ Lạc toàn đến những nơi cao cấp, làm sao không an toàn cho được.
Ai ngờ ngày hôm sau cô mới biết được, Mễ Lạc một đêm chưa về.
"Sao lại vậy, bình thường cô ấy cũng hay đi chơi muộn nhưng không phải luôn về nhà sao?" Tư Viện sốt ruột lại gọi điện thoại, nhưng di động đã tắt máy.
Cô lo lắng, đành phải hỏi quản gia: "Chú Lâm thúc, Ôn tiên sinh đâu?"
Lâm thúc: "Tiên sinh chạy bộ buổi sáng vừa mới về, hiện giờ đang tắm rửa."
Tư Viện lo lắng cho Mễ Lạc vô cùng, không nhịn được lên lầu định hỏi một chút. Mới đến cửa cô bỗng nghe thấy tiếng động kì lạ, cửa gỗ khắc hoa khép hờ, Tư Viện gõ hai cái nhưng không có ai đáp lại, vì thế cô lớn gan bước vào.
"Ôn tiên sinh?"
Tiếng nước ào ào làm át đi cả tiếng của cô, căn phòng này rất lớn, cô đi qua phòng khách vào bên trong. Thấy cửa phòng tắm khép hờ, đang định lớn tiếng dò hỏi, bỗng qua khe hở cô nhìn thấy Ôn tiên sinh đang tự an ủi.
Thân hình anh cao lớn, hai chân thon dài đứng trong bồn tắm, nước tắm từ bên trên dội xuống làm ướt đẫm thân hình hoàn mỹ gợi cảm của anh. Anh ngửa đầu, động tác tay càng thêm nhanh chóng, như thể đã sắp tới cực hạn.
Phát hiện có người tới gần, anh ngẩng đầu nhìn lên, cánh cửa đột nhiên mở ra khiến Tư Viện hoàn toàn bị bại lộ.
Tư Viện bị dọa vội quay đầu che mắt lại: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Cô vội vàng rời đi, thậm chí bị va vào góc bàn, phát ra tiếng cộp một cái, thiếu chút nữa đã làm đổ cả bình hoa.
Ôn Đình Sơn nghe thấy tiếng động, không nhanh không chậm làm xong việc, rửa sạch sẽ rồi mới đi ra.
Tư Viện lúng túng nán lại trước cửa phòng, biết bản thân nên lập tức đi ngay, nhưng bởi vì lo lắng chô Mễ Lạc nên vẫn căng da đầu chờ đợi.
Ôn Đình Sơn sấy tóc khô rồi đi ra, thấy Tư Viện đang chần chừ. Vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm, khí chất mạnh mẽ khiến người khác không dám nhìn thẳng, tựa như vừa rồi anh không phải là người xấu hổ.
"Có việc gì?"
"Ôn tiên sinh, Mễ Lạc đêm qua không về nhà, tôi rất lo lắng cho cô ấy."
Ôn Đình Sơn ừ một tiếng: "Không sao, qua cô ấy uống say nên ở nhà bạn, hôm nay sẽ về."
"Vậy là tốt rồi, ngại quá, chỉ là.....làm phiền rồi." Tư Viện cười nhạo chính mình miên man suy nghĩ xen vào việc của người khác, xấu hổ phải rời đi.
Ôn Đình Sơn gọi lại cô, cô kinh ngạc quay đầu lại, đối phương đi tới, đẩy cô tới bên góc tường.
Tư Viện lúng túng nhìn anh, cặp mắt màu xanh tối hơn vài phần. Ôn Đình Sơn cách cô quá gần, chỉ bằng một nắm tay. Tư Viện che ngực lại, sợ anh nghe thấy tiếng tim mình đập.
Ôn Đình Sơn lại ngồi xổm xuống, cầm bàn chân bị thương của cô.
Nơi đó bị chảy máu, nhưng cô không quá chú ý đến nó.
Hai tròng mắt Ôn Đình Sơn tối sầm lại, ngón tay thon dài lau đi một chút vết máu. Ngón tay lạnh băng lướt qua bắp chân của cô, vậy mà cô lại hơi run run.
"Ôn tiên sinh?" Tư Viện muốn rút chân mình về.
Ôn Đình Sơn lại nắm lấy chân cô, không cho cô nhúc nhích. Cô luống cuống, không biết anh muốn làm cái gì.
Ôn Đình Sơn nhìn chằm chằm chỗ miệng vết thương, nhìn một lúc lâu, mới lấy băng cá nhân từ trong túi ra dán lên miệng vết thương. Anh đứng lên, trước sau như một lạnh nhạt: "Lần sau chú ý chút."
Tư Viện nào dám ở lại, vội vàng nói lời cảm ơn rồi chạy xuống lầu.
Ôn Đình Sơn nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, đưa ngón tay vừa dính máu vào trong miệng, liếm rồi lại liếm, dường như vẫn còn dư vị. Cuối cùng cười rộ lên đầy ẩn ý: "Hương vị rất tươi ngon."
Vị trí dán băng cá nhân có cảm giác như bị lửa đốt. Cả ngày Tư Viện cứ cảm thấy bối rối, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Ôn Đình Sơn dịu dàng thay cô xử lí vết thương.
Tưởng tượng đến người này, trái tim không nhịn được đập gia tốc, thậm chí cô còn ảo tưởng bàn tay anh di chuyển lên trên một ít, chạm vào bên trong váy của cô, sau đó...
Cô hoảng loạn chạy vào toilet rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, lại cáu giận tự tát mình hai cái. Đó là chồng của bạn thân, mày đang suy nghĩ cái gì vậy hả?
Ghen ghét và hâm mộ làm người ta thống khổ, cô thậm chí còn hi vọng Ôn Đình Sơn không phải chồng của bạn thân, như vậy thì bản thân cô ít nhất còn có thể suy nghĩ viển vông.
Mà cuối cùng cũng có chút tin tức của Mễ Lạc, cô ấy gửi tin nhắn thoại bảo hôm qua đi sinh nhật bạn uống nhiều quá, buổi tối sẽ trở về.
Tư Viện thấp thỏm bất an, không dám trả lời lại tin nhắn.
Lời của editor: Đọc đến đây mọi người có thể sẽ cảm thấy nu9 ti tiện mơ tưởng tới chồng bạn thân, nhưng mình khẳng định là chị nhà cực kì tỉnh táo, về sau hành anh già ra bã nhé. Còn na9 thì tra nam đích thực rồi các chị em ạ?.