Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trăng Tàn

Chương 12





"Tiểu Thất....." Vĩnh Kì trầm giọng gọi nhưng lại không nói gì.
"Hả huynh muốn nói gì."
Ngươi là thật tâm với sư huynh sao? Thật sự muốn thành thân cùng với huynh ấy sao?
Vĩnh Kì mấp máy môi, sau cùng lại chỉ nói 2 từ:
"Chúc mừng "
Đỗ Trực vừa tới Mục gia đang đi cùng gia đinh vào cửa lại đúng lúc gặp Mộ Dung Hoa cũng vừa tới, Đỗ Trực nhìn thấy nam nhân anh tuấn lạnh lùng trước mặt có chút cảm khái đánh giá hắn một phen, cái khí chất này vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.

Mộ Dung Hoa chỉ cho Đỗ Trực một ánh mắt lạnh lẽo rồi bước vào trong, chưa đi được mấy bước đã thấy Tiểu Thất từ nội viện đi ra.
Tiểu Thất tay ôm hộp gỗ tươi cười chạy nhanh tới chỗ Mộ Dung, hắn vươn tay đỡ người kia nhẹ giọng khiển trách:
"Cẩn thận, đi chậm thôi."
"Mục công tử tặng lễ vật cho ta huynh muốn xem không?"
Hắn đỡ lấy hộp gỗ từ tay Tiểu Thất
"Quay về trước đã."
Đỗ Trực từ lúc nhìn thấy Tiểu Thất mắt cũng không chớp lấy một cái, nam nhân cũng có thể đẹp tới như vậy sao? Cái trấn nhỏ này khiến Đỗ Trực thâý thật sự hoang mang rồi.
Gia đinh nhìn Đỗ Trực cứ ngây ngốc đứng im nhìn về phía hai công tử mới lên tiếng:
"Đỗ đại nhân xin mời vào."
"À...!thất lễ rồi.


Uhm...Hai vị huynh đệ kia là ai thế?"
"Người cao cao lãnh đạm kia là Mộ Dung Hoa công tử, là đồ đệ của lão gia, người bên cạnh là Tiểu Thất công tử.

Đỗ đại nhân ngài đừng thắc mắc sao hai vị công tử lại thân mật như vậy, thật ra.....hai người là phu thê chuẩn bị thành thân rồi."
Đỗ Trực bất ngờ mắt mở to kìm chế không lớn tiếng:
"Phu thê? Chậc....!thảo nào.

Trông cũng thật xứng đôi.

Đi thôi, gặp Mục tướng quân trước."
Gia đinh đưa Đỗ đại nhân tới sân tập ở hậu viện, chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng keng, keng âm thanh của trường kiếm chạm vào nhau.

Phụ tử Mục tướng quân đang luyện kiếm, từng chiêu thức đều đánh vào chỗ hiểm của đối phương không hề nương tay, khi thấy có người đến mới thu kiếm.

Kết quả là Mục Vĩnh Kì thua, Mục Tranh đanh mặt ném kiếm về phía nhi tử:
"Từ đầu đến cuối đều không tập trung, ở lại luyện cho đến khi tự mình cảm thấy vừa lòng thì dừng lại."
Ông cất bước về phía Đỗ Trực chắp tay:
"Đỗ đại nhân mời cùng Mục mỗ tới chỗ khác trò chuyện."
"Được mời tướng quân."
Mục Tranh xem xong chiếu thư sắc mặt vẫn bình thản, dường như đã đoán trước được việc này, chỉ là ông không nghĩ đến Hoàng Thượng lại tìm ông sớm như vậy.
Mục Tranh thấy Đỗ đại nhân vừa lo lắng vừa nôn nóng nên cũng không dài dòng lấy thư mình đã chuẩn bị sẵn đưa cho Đỗ Trực:
"Đại nhân về trình cái này cho bệ hạ, người sẽ biết nên làm gì."
Đỗ Trực kinh ngạc:
"Mục tướng quân ngài đã sớm biết bệ hạ sẽ phái người tới sao?"
"Mục mỗ đã không còn là tướng quân nữa, Đỗ đại nhân đừng xưng hô như vậy.

Đại nhân đi đường mệt mỏi trước mắt cứ nghỉ ngơi đã, rồi hãy về kinh đô bẩm báo bệ hạ."Ông lớn tiếng gọi gia đinh: "Người đâu dẫn Đỗ đại nhân đi nghỉ ngơi."
"Vậy...hạ quan xin phép cáo lui." Đỗ Trực là người thông minh nên đương nhiên hiểu rõ chuyện gì nên nói chuyện gì không, Mục Tranh lên tiếng đuổi khách Đỗ Trực sao dám nán lại.
Đỗ đại nhân cũng chỉ ở lại Mục gia một đêm, trời vừa sáng đã cáo từ hồi kinh.
Ngày thành thân của Mộ Dung Hoa và Tiểu Thất trời đã bắt đầu se lạnh nhưng cả hai người đều không hề cảm thấy lạnh chút nào.

Tiểu Thất và Mộ Dung Hoa đều mặc y phục của tân lang, kiểu dáng cũng tương tự nhau, nhưng trên y phục của Mộ Dung thêu hình rồng còn của Tiểu Thất thêu hình phượng hơn nữa chất liệu y phục của Tiểu Thất mềm mại hơn rất nhiều.


Tiểu Thất không dùng khăn trùm đầu như của tân nương mà dùng mạn để che mặt chỉ để lộ đôi mắt.
Mộ Dung Hoa nhờ nha hoàn bên cạnh Tiết Hải giúp Tiểu Thất chỉnh trang y phục và trang điểm một chút.

Khi nha hoàn nhìn thấy Tiểu Thất cảm thấy mình ở đây có chút thừa thãi, người này còn cần chỉnh trang cái gì nữa, quá đẹp, khuôn mặt không hề có cái gọi là nhược điểm.

Cô giúp Tiểu Thất cột tóc rồi dặm sơ qua vài đường phấn nhè nhẹ, giúp y chỉnh y phục đeo mạn che, xong xuôi mới rời khỏi.

Mục sư phụ được mời làm người chứng hôn, quan khách cũng không nhiều chỉ có phu thê Lý huyện lệnh, người ở huyện phủ cùng với người Mục gia.
Đến giờ lành Mộ Dung Hoa nắm chặt tay Tiểu Thất dẫn vào chính phòng làm lễ
"Nhất bái thiên địa......
Nhị bái cao đường....
Phu thê giao bái....
Lễ thành..."
Chỉ có hai tân lang là hạnh phúc mãn nguyện còn những người xung quanh mỗi người một tâm tình khác biệt.

Có người đau khổ, có người không cam lòng, có người bất đắc dĩ nhưng cũng có người thành tâm chúc phúc.
Lúc đang tiếp rượu khách nhân, Lý Hoan lén lén lút lút kéo Mộ Dung Hoa ra chỗ vắng vẻ cười cười lưu manh đưa cho hắn hộp đồ nhỏ:
" Cái này là lễ vật tặng cho đêm động phòng của đệ.

Hà hà...!không cần cảm kích ta đâu, vậy nhé chúc phu thê đệ bách niên giai lão, trăm năm hoà hợp."
Mộ Dung nhìn Lý Hoan khuất bóng mới mở hộp đồ, hắn lật vài trang trong cuốn sách sau đó vội vàng gấp lại, hắn ho khan vài tiếng còn chột dạ nhìn xung quanh thấy không có người mới xem đến lọ nhỏ bằng sứ ở bên cạnh.

Mộ Dung lấy hết đồ bên trong bỏ vào trong người rồi rời khỏi như không có chuyện gì.

Lý Hoan trên đường quay lại nơi đãi tiệc lại vô tình thấy Mục Vĩnh Kì một mình uống rượu trên gác mái, gã nhẹ nhàng bay lên gác mái tiến về phía Vĩnh Kì:
"Sao lại trốn ở đây một mình uống rượu thế."
Vĩnh Kì ánh mắt mơ hồ nhìn Lý Hoan:
"Lý đại nhân, có phải đệ đi theo huynh lâu ngày nên bị nhiễm tính huynh đều thích nam nhân không?"
Lý Hoan lấy chum rượu trên tay Vĩnh Kì uống một ngụm lớn rồi ngồi xuống bên cạnh:
"Thích một người mà còn phải nhiễm của người khác? Nói ta nghe thử đệ thích người nào?"
Vĩnh Kì nằm xuống, gác đầu lên cánh tay nhìn trời:
"Thích một người không bao giờ chạm tới được."
"Đệ....haha...!từ khi nào một tên đầu gỗ như đệ lại biết nói lời thâm tình như thế." Lý Hoan suy tư sau đó thở dài nhìn Vĩnh Kì:
"Tiểu Mục, đệ vẫn còn chưa biết trên thế gian này hoa còn rất nhiều, muốn đẹp muốn lạ kiểu gì cũng có.

Đệ hà tất cứ nhìn chăm chăm vào bông hoa vì người khác mà nở rộ."
"Y là người trong sáng nhất, lương thiện nhất, xinh đẹp nhất mà đệ từng gặp.

Dù y có vì người khác mà mỉm cười đệ cũng sẽ tình nguyện ở phía sau bảo vệ y."
"Ngốc nghếch, có muốn bảo vệ cũng không tới lượt đệ đâu."
Cũng phải, y có người còn tốt hơn bảo vệ rồi, ngay từ đầu đều là tự mình đa tình mà thôi..