Trăng Sáng Của Anh Trai Nói Tôi Bắt Nạt Cô Ta

Chương 4




Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta đi dạo với Tống Thanh Vi, đón Tống Thanh Vi tan học, làm tất cả những chuyện mà trước đây chúng tôi đã làm cùng nhau.

Tôi hiểu rõ, Tống Thanh Vi không có chút tình cảm nào với anh ta.

Cô ta chỉ là muốn tìm cách giày vò trái tim của tôi, vì thế mới cướp đi tất cả những người quan trọng bên cạnh tôi.

Mẹ tôi, bố tôi, còn có cả Phó Hàn Thanh.

Cô ta cũng thử lấy lòng ông nội, nhưng ông nội từ trước đến này đều không chấp nhận cô ta, điều này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Sau đó.

Bố tôi đang trên đường chở mẹ kế đi du lịch thì gặp tai nạn giao thông, cả hai người đều không may c.h.ế.t đi.

Ông nội chịu đả kích lớn, bệnh mãi không khỏi.

Ông nằm trên giường bệnh để lại di chúc, 90% cổ phần của Tống gia để lại cho tôi.

Còn lại 10%, chia đều cho Phó Hàn Thanh và Tống Thanh Vi.

Cái đuôi hồ ly của bọn họ, cuối cùng cũng không giấu được nữa rồi.

5.

Bố tôi là công tử nhà giàu điển hình, cả ngày rượu chè, ăn chơi sa đọa.

Ông nội lắc đầu nói, nếu như gia sản của nhà họ Tống mà giao cho ông ấy, sớm muộn gì cũng bị phung phá hết sạch sẽ. Vì thế, ông ấy sớm đã quyết định để lại tài sản cho tôi, còn vì tôi mà chọn một “con rể nuôi từ bé” có xuất thân sạch sẽ, có năng lực lại có thể dựa vào.



Trong cô nhi viện có nhiều đứa trẻ như thế, vốn dĩ ông nội không xem trọng Phó Hàn Thanh đâu.

Ông nói Phó Hàn Thanh mặt mũi sắc lạnh, môi mỏng, tâm tư quá sâu, tôi không thể kiểm soát được.

Nhưng tôi trẻ người non dạ khăng khăng nhìn trúng anh ta, bất chấp tất cả kéo lấy cái áo của anh, nhất định không chịu buông tay.

Cuối cùng ông nội chỉ có thể làm thủ tục nhận nuôi, mang Phó Hàn Thanh về nhà.

Từ đó về sau, sau lưng Phó Hàn Thanh có thêm một chiếc đuôi nhỏ là tôi, lắc lư chạy theo anh ta, gọi anh là anh trai.

Ngoại trừ ông nội, người tôi tin tưởng nhất chính là anh ta.

Phó Hàn Thanh là một người có dã tâm, tôi vẫn luôn biết rõ, cũng vẫn luôn ủng hộ. Nhưng cũng chính anh ta, cùng Tống Thanh Vi trong ứng ngoài hợp tạo ra một vở kịch, lừa tôi lún sâu vào bên trong.

Sau khi tôi và anh ta kết hôn, anh ta đã sửa thái độ lạnh nhạt thường ngày, thành đối xử với tôi như một người chồng mẫu mực vô cùng săn sóc.

Mà tôi lại ngu ngốc cho rằng anh ta đã hồi tâm chuyển ý, mừng thầm trong lòng.

Sau một đêm ân ái, anh ôm tôi vào trong lòng, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi.

“Kinh Mặc, anh muốn có một đứa con của chúng ta.”

“Em ở nhà chuẩn bị sẵn sàng mang thai đi, chuyện của công ty cứ giao cho anh có được không?”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, khuôn mặt đỏ ửng.

Những lời Phó Hàn Thanh nói, tôi đều nghe theo không điều kiện.




Chúng tôi là người một nhà, anh ta là anh trai của tôi, là chồng của tôi, tôi đâu có nghĩ anh ta sẽ hại tôi cơ chứ.

Vì thế, tôi tin tưởng chuyển hết quyền hạn quản lý công ty, đem toàn bộ công việc giao cho anh ta xử lý, chỉ là sẽ định đến đến kiểm tra sổ sách thôi.

Đợi đến khi tôi phản ứng lại, mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của tôi rồi.

Trong lúc tôi đang vui vẻ tràn ngập trong ảo tưởng rằng sẽ sinh một đứa bé, lật quyển từ điển đắn đo xem nên đặt tên con là gì, tự hỏi đứa bé sẽ giống tôi hơn hay là giống Phó Hàn Thanh hơn.

Phó Hàn Thanh lại ở sau lưng tôi làm giả giấy tờ, lén thành lập tập đoàn Phó thị, liên hợp với Tống Thanh Vi bòn rút hết sạch tiền của công ty.

Tập đoàn Tống thị to như thế mà bây giờ chỉ còn lại cái vỏ trống trơn.

Cổ phần và tài sản trong tay tôi bị giảm hơn 10 lần, còn Phó Hàn Thanh lại lắc mình một cái trở thành tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, trở thành người giàu mới nổi có tiếng trong giới kinh doanh.

Tống Kinh Mặc, chỉ cần cô tuyên bố chuyển toàn bộ cổ phần cho Vi Vi, tôi sẽ bỏ qua không mua lại Tống thị nữa, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nhà họ Tống các người.”

Trong cuộc họp hội đồng quản trị, Phó Hàn Thanh từ trên cao nhìn tôi.

“Cô vẫn là bà Phó trên danh nghĩa, không cần lo cơm ăn áo mặc.”

Tôi nghiến răng, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trực chờ tuôn ra, kích động chất vấn anh ta.

“Phó Hàn Thanh, anh coi tôi là cái gì hả?!”

Chỉ đổi được cái nhìn lạnh lẽo của anh ta.

“Chúng ta đều đã có được những thứ mình muốn, điều này rất công bằng, không phải sao?”