Anh ta điềm tĩnh đứng lên: “Tôi đã sớm không nhận đứa em gái Tống Kinh Mặc này nữa rồi.”
Phóng viên còn muốn hỏi tiếp, nhưng bị Phó Hàn Thanh lịch sự từ chối.
Anh ta đẩy mọi người ra, một mình đi đến ban công.
Bật lửa châm thuốc, lấy chiếc điện thoại ra, mở phần tin nhắn với tôi.
Tin nhắn vẫn dừng ở ngày hôm trước.
Lúc tôi bị mấy tên côn đồ kia bắt đi, trong lúc gấp gáp đã gửi tin nhắn cầu cứu đến anh ta.
“Anh, cứu em với!”
Tôi lúc đó, vẫn ôm một chút hi vọng với Phó Hàn Thanh.
Với thế lực của anh ta, cứu tôi ra từ trong tay mấy tên côn đồ ở thủ đô chắc hẳn là dễ như trở bàn tay mà thôi.
Trong kho lạnh, mấy tên đàn ông toàn thân hôi hám ấn chặt tôi xuống, xé rách quần áo của tôi.
Tôi cố gắng vùng vẫy, hét lớn vào mặt bọn chúng phô trương thanh thế.
“Các người có biết tôi là ai không hả! Tôi là tiểu thư nhà họ Tống - Tống Kinh Mặc! Tôi là em gái của Phó Hàn Thanh đấy!”
“Dám đụng vào tôi, anh trai tôi sẽ lột da các người!”
Tên côn đồ tóc vàng khinh thường vỗ mặt tôi.
“Ôi ôi, còn là một đóa hoa hồng có gai cơ đấy!”
“Cô cho rằng Phó tổng vẫn xem cô như báu vật sao hả? Người ta bây giờ đang nâng đỡ Tống Thanh Vi, Tống Thanh Vi mới là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Tống gia.”
“Nói thật cho cô biết nhé em gái, nếu như không phải là ý của Phó tổng, chúng tôi cũng không dám đụng vào cô đâu! Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.”
Tôi chớp mắt không tin, cho đến khi anh ta giơ điện thoại ra trước mặt tôi, để tôi nhìn rõ tấm hình đại diện quen thuộc kia.
“Phó Hàn Thanh: Làm sạch sẽ một chút, đừng để lại dấu vết. Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Mấy tên côn đồ cười phá lên.
Tôi giống như phải chịu một đả kích nặng nề, trong đầu liên tục vang lên những tiếng vù vù, nước mắt nóng hổi chảy xuống hai má.
Sau đó, ngơ ngác buông thõng hai tay, không còn sức để phản kháng nữa.
Mặc cho mấy tên đàn ông thối tha kia điên cuồng dày vò, tôi cũng không phát ra một tiếng.
...Phó Hàn Thanh, nói về độ tàn nhẫn, tôi không thể so được với anh.
Anh thắng rồi.
Linh hồn của tôi lạnh nhạt bay qua một bên, cứ như vậy nhìn Phó Hàn Thanh ngẩn người đến xuất thần.
Được một lúc, anh ta cau mày, gõ một dòng tin nhắn.
“Tống Kinh Mặc, em đã biết lỗi chưa?”...Tất nhiên không có hồi âm.
Tôi đã c.h.ế.t rồi, làm sao còn có thể trả lời anh ta ngay lập tức như trước đây được nữa chứ.
Phó Hàn Thanh đợi rất lâu, khung chat vẫn im lặng như vậy, đến dòng hiển thị đang gõ chữ cũng không có.
Sắc mặt anh ta trầm xuống.
“Được lắm, vẫn còn cứng miệng, phải không?”
“Lúc nào em chịu quỳ xuống công khai xin lỗi Vi Vi, thì lúc đó anh mới thả em ra.”
Thả tôi ra sao?
Thả một t.h.i t.h.ể ra sao? Tôi lặng lẽ nhếch mép lên cười trào phúng, cúi đầu xuống, nhìn thấy khoang n.g.ự.c trong suốt.
Cũng tốt, không có tim, quả nhiên sẽ không còn đau nữa.
3.
Màn đêm từ từ buông xuống.
Phó Hàn Thanh lái xe đến sân bay, đón Tống Thanh Vi về nước.
Cô ta còn mặc nguyên bộ lễ phục khi lên nhận giải, trên cổ là sợi dây chuyền kim cương màu hồng trị giá 800 vạn mà Phó Hàn Thanh mua cho, càng làm tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy của cô ta.
“Chị ấy, có trả lời tin nhắn của anh không?”
Tống Thanh Vi cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Phó Hàn Thanh.
“Không có.” Phó Hàn Thanh bình tĩnh lái xe, vẻ mặt hờ hững, “Để ý đến cô ta làm gì? Những người kia có chừng mực, tự biết dạy cho em ấy một bài học.”
Ở một nơi mà anh ta không nhìn thấy, bàn tay của Tống Thanh Vi nắm chặt lại.
Cô ta liền biết, Phó Hàn Thanh trên miệng thì nói những lời tàn nhẫn như thế, nhưng thật ra trong lòng vẫn không nỡ g.i.ế.c Tống Kinh Mặc.
Nếu không phải cô ta thuê người diễn một vở kịch, để Phó Hàn Thanh cho rằng Tống Kinh Mặc tìm người cưỡng bức mình, thì anh ta vẫn còn sẽ tiếp tục nuông chiều Tống Kinh Mặc.
Phó Hàn Thanh thấy cô ta mãi không nói chuyện, mệt mỏi day day ấn đường.
“Vi Vi, em yên tâm, anh đã bảo Tống Kinh Mặc quỳ xuống công khai xin lỗi em rồi.”
“Cô ấy đã không còn gì nữa, từ này về sau anh sẽ dạy dỗ lại cô ấy, không để cô ấy có cơ hội làm tổn thương em nữa. Có được không?”
Tống Thanh Vi cấu mạnh móng tay dài vào lòng bàn tay.
Một lát sau, mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nhẹ ấm áp như hiểu được lòng người.
“Được, cảm ơn anh.”
Tôi cười châm biếm.