"Loan Loan, ngươi thay mặt cho Hắc Vân kị đánh với Thác Bạt Hồng Đạt một trận". Lâu Dự lạnh nhạt hạ lệnh.
Loan Loan nhận lệnh, cầm Li Quang đứng dậy, cười tít mắt nhìn về phía Thác Bạt Hồng Đạt: "Thác Bạt Hồng Đạt, ngươi muốn đánh nhau ở đâu?"
Lâu Dự biết rõ sức chiến đấu của hai người này, với thân thủ của Loan Loan, trong vòng trăm chiêu tất thắng Thác Bạt Hồng Đạt. Mà Loan Loan là binh lính ít tuổi nhất của Hắc Vân kị, trận đấu võ này thắng, Thác Bạt Hồng Đạt không phục cũng phải phục. Sắp xếp như vậy vừa có thể mài bớt góc cạnh của Thác Bạt Hồng Đạt lại có thể mượn cơ hội này cho Loan Loan thêm một cơ hội luyện tập thực chiến, có thể nói tính toán tương đối kín kẽ.
Không ngờ hai chữ Loan Loan vừa lọt vào tai, Thác Bạt Hồng Đạt đột nhiên bừng tỉnh. Đúng vậy, Loan Loan ở Hắc Vân kị, tại sao mình lại không nghĩ tới chuyện này?
Thấy Thác Bạt Hồng Đạt hai mắt đăm đăm, ngờ nghệch quỳ dưới đất không cử động, Loan Loan không nhịn được đưa tay ra lắc lắc trước mắt hắn: "Thác Bạt Hồng Đạt, Thác Bạt Hồng Đạt, ngươi đang nghĩ gì thế? Có đánh nhau không?"
Thác Bạt Hồng Liệt thất vọng nhìn em trai mình, lắc đầu thở dài nặng nề.
Loan Loan ở trong Hắc Vân kị, nếu như mình cũng vào Hắc Vân kị, kết quả của hai vấn đề này chính là có thể thường xuyên gặp nhau...
Đầu óc Thác Bạt Hồng Đạt cuối cùng cũng xử lí xong thông tin. Hắn nhảy dựng lên như lò xo, nói lớn tiếng: "Không đánh nữa, không đánh nữa. Bây giờ ta gia nhập Hắc Vân kị luôn. Bất kể thế nào ta cũng phải vào Hắc Vân kị".
Nói xong hắn trừng mắt hổ nhìn về phía Lâu Dự, trên mặt như viết chữ "Ngươi không đồng ý ta cũng nhất quyết không chịu đi".
Sự thay đổi một trăm tám mươi độ này một lần nữa làm Thác Bạt Hồng Liệt kinh ngạc rơi cằm. Thác Bạt Hồng Liệt nhìn em trai mình rồi lại nhìn Loan Loan, nhớ đến đoạn đối thoại về chuyện cắt tay áo trước đó, lập tức cảm thấy cực kì, cực kì đau đầu.
Lâu Dự cũng cảm thấy kinh ngạc nhưng vẻ mặt vẫn ung dung: "Thác Bạt Hồng Đạt, vào quân đội của ta là phải giữ kỉ luật quân đội. Nếu như ngươi vẫn ngang ngược bất kham, không ngừng gây chuyện trong doanh, ta sẽ đuổi cổ ngươi ra khỏi Hắc Vân kị".
Thác Bạt Hồng Đạt nhìn Loan Loan. Hắn vốn là một thiếu niên coi trời bằng vung, không chịu gò bó, không sợ trời không sợ đất, Diêm vương cản đường cũng dám giết. Nhưng không biết vì sao sau khi gặp Loan Loan hắn lại có cảm giác thân thiết lạ kì với đứa bé này, vô thức muốn ở bên cạnh Loan Loan, xem Loan Loan nấu cháo, mài đao, cưỡi ngựa, đánh nhau... Thích nhìn Loan Loan cười, nhìn Loan Loan nổi giận, nhìn Loan Loan giậm chân mắng hắn: "Thác Bạt Hồng Đạt, ngươi là đồ đần độn".
Chỉ cần nhìn thấy Loan Loan vui vẻ hoạt bát, Thác Bạt Hồng Đạt đã cảm thấy hết sức vui vẻ.
Thực ra hắn cũng không rõ nguyên nhân vì sao. Nhưng không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa. Đầu óc đơn giản thành ra lại có thể bớt được rất nhiều gánh nặng. Hắn chỉ cố chấp đi theo lời mách bảo của trái tim mình. Lúc này trái tim hắn đang nói với hắn, nhất định phải ở lại. Vì thế hắn toàn tâm toàn ý muốn gia nhập Hắc Vân kị. Cho dù Lâu Dự bắt hắn cầm hắc thiết đại đao đến đại doanh quân Sóc đối diện lấy thủ cấp Vũ Hòa Liệt làm quà gặp mặt, hắn cũng sẽ không nói một lời vác đao đi ngay. Huống hồ điều kiện bây giờ chỉ là bắt hắn không được gây chuyện rắc rối. Thác Bạt Hồng Đạt lập tức mở miệng đáp rất nhanh: "Không thành vấn đề. Ta chắc chắn sẽ không đánh người vô cớ. Như thế có thể vào Hắc Vân kị chưa?"
Loan Loan bĩu môi khinh thường: "Nói to mồm mà không biết ngượng, còn chưa biết kẻ nào bị đánh đâu".
Thác Bạt Hồng Liệt đập nồi dìm thuyền, quyết định không nghĩ đến chuyện tình hữu nghị giữa hai tên nhóc này có vượt quá giới hạn hay không nữa. Dù sao cũng có Lâu Dự ở đây, hắn tương đối tin tưởng vào thủ đoạn của vị tướng quân trẻ tuổi này. Gã thiếu niên bất hảo Thác Bạt Hồng Đạt sau này có thể có tiền đồ, có thể kiến công lập nghiệp hay không đều phải xem hôm nay Lâu Dự gật đầu hay là lắc đầu.
Thác Bạt Hồng Liệt nhìn về phía Lâu Dự đầy chờ mong: "Thế tử, em trai ta giao cho điện hạ, muốn đánh muốn chửi muốn phạt đều tùy ý điện hạ. Xung phong đánh trận bắt nó chạy đầu tiên, nếu nó vi phạm kỉ luật, điện hạ cứ đánh cho mông đít nó nở hoa luôn. Ta bảo đảm nó sẽ không dám oán hận nửa câu".
Loan Loan nghe mà ôm bụng cười ngặt nghẽo, đưa mắt nhìn về phía Thác Bạt Hồng Đạt. Người này đúng là anh trai ngươi à?
Lâu Dự cuối cùng cũng gật đầu: "Được rồi. Lưu Chinh, sắp xếp Thác Bạt Hồng Đạt vào tiên phong doanh, ngày mai bắt đầu tham gia huấn luyện tân binh".
Lưu Chinh và Triệu Vô Cực lặng lẽ bò dậy, đứng tránh bên cạnh, đang định tìm cơ hội bôi mỡ vào lòng bàn chân chuồn mất. Nghe thấy thế tử phân phó, Lưu Chinh đành phải đứng thẳng lên, vẻ mặt nghiêm nghị, lớn tiếng đáp: "Rõ!"
Cuối cùng cũng đưa được em trai vào Hắc Vân kị, Thác Bạt Hồng Liệt thỏa tâm nguyện, tươi cười rạng rỡ, quên cả chuyện nóng lòng đẩy thằng em trời đánh vào quân đội vừa rồi. Hắn đang định kéo em trai đến, dịu dàng dặn dò vài câu đại để như "Chú ý chăm sóc bản thân, đừng để bị ốm" gì đó, lại nhìn thấy Thác Bạt Hồng Đạt đã chạy đến bên cạnh Loan Loan, cười ha ha hỏi: "Loan Loan, ngươi ở doanh nào? Ngươi cưỡi ngựa giỏi như vậy, nhất định cũng ở tiên phong doanh đúng không?"
Không ngờ Loan Loan lại nghiêng đầu, giọng nói giòn tan: "Ta không ở tiên phong doanh, ta ở chuồng ngựa. Ta là một tiểu mã phu chăn ngựa".
Vẻ mặt tươi cười của Thác Bạt Hồng Đạt lập tức co rúm lại thành quả mướp đắng khô quắt, giậm chân cả giận nói: "Ca ca, em không muốn vào tiên phong doanh, em cũng phải đến chuồng ngựa làm mã phu".
Thác Bạt Hồng Liệt tắc nghẹn trong ngực, tức giận đến mức hộc máu, chỉ hận không thể lôi gã em trai này ra đánh ba trăm cái đòn gánh. Hắn cố gắng khống chế tâm tình gần như sắp sụp đổ, ôm quyền nói: "Thế tử điện hạ, Thác Bạt Hồng Liệt còn phải chạy về Sơn Dương, xin phép cáo từ".
Lâu Dự gật đầu: "Sơn Dương còn trăm việc phải làm, không lâu nữa còn có ân chỉ sắc phong của hoàng thượng ban xuống, quả thật cần chuẩn bị chu đáo. Bản thế tử không tiễn".
Thác Bạt Hồng Liệt cung kính thi lễ, không thèm nhìn em trai mình lấy một cái, đi thẳng một mạch không quay đầu lại.
Thác Bạt Hồng Đạt không cam lòng, nhìn về phía Lâu Dự đầy chờ mong: "Thế tử, ta phải đi làm mã phu".
Triệu Vô Cực đứng bên cạnh cười đau cả bụng, chưa bao giờ thấy có tên lính nào lại muốn làm mã phu như vậy.
Lâu Dự gật đầu nói: "Được".
Thác Bạt Hồng Đạt mừng rỡ, nhếch môi cười toe toét nhìn Loan Loan. Không ngờ Lâu Dự lập tức chuyển giọng: "Mã phu vốn đã đủ biên chế, ngươi đến chuồng ngựa sẽ thừa một người. Hắc Vân kị không nuôi người thừa, từ hôm nay Loan Loan sẽ được điều đến tiên phong doanh".
Thác Bạt Hồng Đạt lập tức sững sờ, trợn mắt há mồm, một hồi lâu không phản ứng lại được.
Nhìn thấy vẻ ngây ngốc của Thác Bạt Hồng Đạt, Lưu Chinh liều mạng nhịn cười, thầm nghĩ: "Thằng nhóc này, dám so tâm kế với thế tử thì khác nào cầm đuốc vào kho chứa cỏ, sợ mình sống quá lâu hay sao?"
Cuối cùng cũng khống chế được gã thiếu niên trên người toàn là tế bào phản nghịch này, Lâu Dự định về doanh xử lí công việc hậu chiến. Nhưng vừa mới bước được một bước, lồng ngực chàng chợt quặn thắt, cảm thấy tức ngực không thở nổi. Vết thương trước ngực và sau vai đau đớn như có hàng vạn mũi tên đâm vào, nội tức tan tác không tụ lại được, trên trán lập tức ướt đẫm mồ hôi.
Thấy Lâu Dự vẻ mặt kì lạ, đứng khựng tại chỗ không hề nhúc nhích như đã đông cứng, Loan Loan hơi lo lắng, vừa định đi tới hỏi một câu thì lại nghe thấy một giọng nữ vui vẻ từ xa xa truyền đến: "Thế tử điện hạ..."
Loan Loan, Lưu Chinh, Triệu Vô Cực, Thác Bạt Hồng Đạt nhất tề quay đầu nhìn lại, thấy Thác Bạt Đương Đương không biết đã thay một bộ váy áo đỏ như lửa từ khi nào, cười tươi như hoa chạy tới, chạy thẳng qua đám người này đến dừng lại trước mặt Lâu Dự.
Thác Bạt Đương Đương đang ở độ tuổi như hoa như ngọc, chiếc váy dài bó sát người ôm lấy bộ ngực thiếu nữ căng tràn, gương mặt tươi tắn như hoa xuân tháng ba, dáng người căng tràn sức sống dường như có thể vắt ra nước, hơi thở thanh xuân dào dạt dường như luôn tỏa ngát trên người. Thác Bạt Đương Đương đứng trước mặt Lâu Dự, nhìn gương mặt Lâu Dự, cười nói ngọt ngào: "Thế tử điện hạ, ta cũng phải ở lại Hắc Vân kị".