Lục Giai Ý đi tới đứng trước mặt Thích Dương, nói: “Tớ đang nghĩ phải nói với mẹ thế nào, không có gì khác cả.”
Cậu nói xong lại cười, nói: “Thiên đạo thù cần, chỉ cần nỗ lực khẳng định sẽ dần dần học được. Chỉ là không biết sẽ học thành cái dạng gì thôi.”
Thích Dương cũng không biết nên an ủi cậu thế nào, cuối cùng hút một ngụm thuốc, đem tàn thuốc vứt đi: “Lên xe.” Hắn nói.
“Tớ không muốn ngồi xe, chúng ta cùng đi bộ đi.” Lục Giai Ý nói.
Thích Dương gật đầu, dắt xe cùng Lục Giai Ý tiến về phía trước.
Buổi đêm tháng 12 cực kỳ lạnh. Lục Giai Ý hai tay đút túi quần, bỗng nói: “Tớ vốn còn nghĩ đợi mình học tốt rồi sẽ mang cậu cùng thi đại học. Bây ra xem ra, chính mình thi còn thấy quá sức.”
“Cậu không cần lo cho tớ, tớ tự có cách của mình.” Thích Dương nói.
“Nhưng mà cậu không học, tương lai cho dù là kinh doanh cũng phải có kiến thức chứ. Bất kể làm cái gì có kiến thức thì mới đi xa được.”
“Tớ không định kinh doanh.” Thích Dương nói.
“Vậy cậu định làm gì?”
Thích Dương trầm mặc một lúc, nói: “Làm thầy giáo.”
Lục Giai Ý cảm thấy rất kinh ngạc.
Môi Thích Dương động động, hắng giọng một cái. “Làm thầy thì càng phải hiểu biết chứ?” Lục Giai Ý cảm thấy hoang mang, “Cậu muốn làm thầy giáo dạy môn gì?”
“Thầy giáo thể dục.” Thích Dương nói.
Muốn làm thầy giáo nhưng không muốn nói nhiều, cho nên muốn làm thầy thể dục.
Lục Giai Ý vốn tâm tình uể oải cũng bị chọc cười, “Vậy thầy thể dục cũng phải có kiến thức chứ?”
Nhưng mà khiến cậu ngạc nhiên nhất chính là ước mơ của Thích Dương vậy mà lại là làm thầy giáo! Ít nói như vậy, chỗ nào giống như có thể làm thầy giáo chứ. Dù là thầy thể dục cũng cần phải giảng giải rất nhiều thứ mà.
“Tớ cứ đọc sách là thấy phiền rồi.” Thích Dương nói.
“Làm thầy thể dục cũng phải thi đại học. Bây giờ giáo viên tiểu học cơ bản cũng đều là tốt nghiệp đại học.” Lục Giai Ý nói xong nhịn không được bật cười, nghiêng đầu nhìn Thích Dương: “Thật không ngờ tới ước mơ của cậu là như vậy.”
“Cậu thì sao, tương lai muốn làm gì?”
Lục Giai Ý bị hắn hỏi sững người một lúc.
Đúng rồi, tương lai cậu muốn làm gì đây?
Cậu phát hiện cậu không có mục tiêu gì, chỉ có một mục tiêu ngắn ngủi chính là thi lên đại học, tốt nhất là thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại.
Vậy sau khi tốt nghiệp làm cái gì, cậu chưa từng nghĩ tới.
Trước đây thi lên tiến sĩ, học xong sẽ làm quan. Bây giờ thì sao?
Lục Giai Ý nói: “Cái gì kiếm ra tiền thì làm cái đó. Tớ muốn kiếm tiền đưa cho mẹ, còn có bà nội tớ nữa, cho họ một cuộc sống tốt.”
“Cậu muốn kinh doanh sao?”
“Tớ chưa từng kinh doanh, không biết mình có làm tốt không. Tớ nghe Từ Lâm nói, lên đại học đều phân chuyên ngành, học cái gì cũng được. Không giống như bọn mình bây giờ, toán lý hóa cái gì cũng phải học. Lên đại học thì có thể chỉ học một môn thôi.”
Thích Dương gật đầu.
Lục Giai Ý lại nói: “Hình như tớ quả thực nên nghĩ về vấn đề này. Trước đây đều nghĩ là cứ đợi lên đại học rồi tính, bây giờ nghĩ lại, tớ chưa chắc đã có thể thi đỗ đại học. Nếu như không thi đỗ vậy tớ làm gì mới tốt đây?”
Cậu nói xong liền nhíu nhíu mày, dường như đang rất nghiêm túc mà suy nghĩ về chuyện đó.
“Cậu phải đọc sách, cậu là máy đọc mà.” Hắn nói với Lục Giai Ý, “Cậu phải thi lên đại học.”
Lục Giai Ý cười, nói: “Vậy tớ sẽ cố gắng thử xem.”
Không biết vì sao, lời này nghe vào lại có cảm giác chua xót.
Lục Giai Ý đã rất nỗ lực, hắn làm bạn cùng bàn của cậu, đều thấy cả.
Trời lạnh, trong nhà không có máy sưởi, lúc Lục Giai Ý về đến nhà Lâm Tú Anh đang ngâm chân. Trời lạnh nên rất dễ mệt mỏi, thấy Lục Giai Ý đã về bà mới phát hiện nước trong chậy không còn ấm nữa rồi.
“Về rồi à.” Bà ngồi thẳng dậy nói.
“Dạ.” Lục Giai Ý đem cặp sách đặt xuống, nhìn thoáng qua ti vi. Lâm Tú Anh đứng dậy đổ nước ngâm chân, Lục Giai Ý vội khom lưng bê lên đem đi đổ. Lâm Tú Anh cười nói: “Con trước khi ngủ cũng ngâm chân một lúc, ngâm chân ngủ ngon hơn.”
Lục Giai Ý “dạ” một tiếng, từ nhà vệ sinh đi ra, nói: “Mẹ, nói với mẹ chuyện này.”
Lâm Tú Anh vừa lau chân vừa gật đầu, mắt còn liếc qua ti vi: “Cứ nói đi.”
Lục Giai Ý ngồi xuống bên cạnh, ngồi thật ngay ngắn.
Lâm Tú Anh liền ngồi thẳng lại, chỉnh nhỏ âm lượng ti vi.
“Lần này thi… là vài lần rồi, con kỳ thực thi không được tốt.” Cậu nói.
Lâm Tú Anh ngẩn ra, nói: “Mẹ còn tưởng con muốn nói cái gì, dọa mẹ giật cả mình. Thi cử mà, lúc lên lúc xuống là chuyện bình thường.”
“Con từng thi đứng bét lớp.”
Lâm Tú Anh vừa định cười, nghe đến đây thì sững lại: “Đứng bét?”
“Vâng”, Lục Giai Ý báo cáo thành tích của mình, Lâm Tú Anh nghe xong sắc mặt cũng thay đổi.
“Thầy giáo nói muốn mẹ ngày mai đến trường một chuyến, muốn nói về chuyện thành tích học tập của con…”
“…”
Bởi vì quá đột ngột và kinh ngạc cho nên Lâm Tú Anh thật lâu sau cũng không có phản ứng gì, chỉ ngây ngẩn mà ngồi đó.
Lục Giai Ý mặt mày đỏ rực, nói: “Con xin lỗi.”
“Tại sao bỗng dưng thành tích lại kém như vậy, mẹ còn nhớ con kỳ trước vẫn luôn đứng nhất mà.”
Lục Giai Ý không muốn bà lo lắng cho sức khỏe của mình, hoặc kéo mình đi bệnh viện, nhưng lại không tìm được lý do khác, liền đỏ bừng mặt cúi đầu không nói gì.
“Có phải con gần đây không để tâm vào chuyện học hành không? Con bây giờ cuối tuần nào cũng đến nhà Thích Dương, là đi học hay đi chơi?”
“Chuyện lớn như vậy mà mẹ không hề hay biết, hơn nữa đã ba tháng rồi.”
“Mẹ cứ tưởng con hiểu chuyện, mỗi lần thi cử cũng không muốn tăng thêm áp lực cho con, kết quả con lại học hành như vậy?”
Lâm Tú Anh tuy ở bên ngoài làm việc mạnh mẽ phóng khoáng, nhưng trước mặt cậu vẫn luôn là dáng vẻ mẹ hiền. Cho nên Lục Giai Ý bỗng nhìn thấy bà tức giận như vậy, có phần bị dọa sợ.
“Mẹ cực nhọc vất vả cho con đi học, con lại làm thế này sao? Lúc trước thành tích tốt như thế, con lại có thể rơi xuống thành cái dạng này, con rốt cuộc là học hành thế nào vậy?”
“Ngày mai con đem hết bài thi về cho mẹ, mẹ xem xem con làm bài kiểu gì! Rớt tám bậc mười bậc đã đủ kém rồi, con thế mà lại rớt tận hạng bét!”
Đối với kiểu gia đình như bọn họ mà nói, đứa con là trọng yếu nhất, thành tích lại càng trọng yếu hơn. Một đứa trẻ thành tích xuất sắc bỗng nhiên biến thành đứng chót, đối với Lâm Tú Anh không khác gì sấm giữa trời quang*.
(tai họa đột ngột rơi xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước)
Bà mắng một tràng, thấy vẻ mặt Lục Giai Ý đầy hổ thẹn liền im lặng một hồi, nói: “Con làm mẹ tức chết rồi, mẹ thật thất vọng về con. Sắp lên lớp 12 rồi… Nếu con không muốn học đại học thì sớm nói cho mẹ biết, nhanh vào nam mà làm công!”
Nhưng nói thì nói thế, đợi sau khi Lục Giai Ý về phòng rồi bà vẫn làm bữa khuya cho cậu.
Chỉ là sắc mặt rất khó coi, bữa khuya đặt ở trên bàn, nói: “Ngày mai mẹ đến trường hỏi chủ nhiệm lớp con. Nếu như ông ấy nói với mẹ con ở trường không đàng hoàng, hư hỏng, con xem mẹ trở về có đánh con nhừ tử không!”
Chỗ khó khăn nhất là, Lục Giai Ý đối với chính bản thân mình cũng rất mờ mịt, cậu đã mất đi lòng tin, không dám nói với Lâm Tú Anh rằng: “Cho con thêm chút thời gian thành tích của con sẽ trở lại như cũ.”
Lỡ như không làm được, không thực hiện được lời hứa vậy thì để người ta sớm thất vọng còn hơn.
Lục Giai Ý lật qua lật lại, cả đêm đều không ngủ yên. Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy cả vành mắt đều đen sì.
Cậu dậy muộn, phải nhờ Thích Dương gọi điện nhắc cậu mới tỉnh. Tỉnh dậy đi đến phòng khách, phát hiện Lâm Tú Anh nằm áo lông nằm trên ghế sa lon, hình như cả đêm không ngủ.
“Đưa điện thoại cho mẹ,” Lâm Tú Anh nói, “Thành tích không trở lại như cũ thì con đừng mong chơi điện thoại nữa.”
Lục Giai Ý liền đưa điện thoại cho bà.
Lâm Tú Anh nghĩ cả đêm, cảm thấy con trai bà gần đây không giống như trước, có điện thoại, cuối tuần cũng không ở nhà học bài, cùng cái cậu Thích Dương kia qua lại thân thiết… Nghĩ đến Thích Dương bà mới đột nhiên nhớ ra chuyện hắn là bóng rổ sinh. Sao bà lại sơ suất như vậy, một học sinh thể dục thì thành tích tốt chỗ nào được. Con trai bà cùng học sinh thể dục ngồi cùng nhau, nhất định là thi kém rồi ngồi ra phía sau rồi. Là bà sơ suất, lúc trước không nghĩ đến những cái này.
Trong cơn giận bà cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhìn Lục Giai Ý sắc mặt hốc hác, giọng điệu dịu xuống: “Con phải học cho tốt. Cả cuộc đời mẹ chỉ trông cậy vào con thôi. Bây giờ đã lên lớp 11 rồi, họ hàng làng xóm ai cũng biết con thành tích tốt, đừng lại tụt xuống nữa. Con nói nếu con không thi đỗ đại học sau này phải làm thế nào, học theo đám anh em họ của con đi làm thuê sao? Con chịu được cái khổ đó sao?”
Lục Giai Ý cúi thấp đầu, rất nghe lời.
Cậu trước đây sẽ không nghe lời như thế. Quan hệ của hai mẹ con họ có phần xa cách, bà cũng rất ít mắng mỏ cậu. Bởi vì Lục Giai Ý gần như không có khuyết điểm gì, chính là một đứa con ngoan, một học sinh ngoan tiêu chuẩn. Ngược lại người mẹ như bà có rất nhiều khiếm khuyết, lúc bà đối mặt với cậu luôn có chút chột dạ không thể nói rõ.
Tính tình trở nên tốt hơn thành tích lại kém đi. Nhưng đối với Lâm Tú Anh mà nói, bà càng thích một Lục Giai Ý thành tích xuất sắc hơn. Bà không cần con trai phải chu đáo, hiểu chuyện, bà chỉ muốn cậu có tiền đồ, dù không hiếu thuận cũng được.
Lục Giai Ý đeo cặp sách từ trong nhà đi ra. Thích Dương ở cổng tiểu khu đợi cậu. Bên đường tuyết đọng chưa tan, sáng sớm trời đông giá rét, hắn dậm chân, thổi vào lòng bàn tay mấy lần, thấy Lục Giai Ý đeo cặp sách chạy tới.
Cậu thở phì phò, nói: “Xin lỗi cậu, tớ dậy muộn.”
“Không sao, lên xe đi.” Thích Dương dắt xe nói.
Lục Giai Ý ngồi lên xe, Thích Dương bỗng cúi người nhìn mặt cậu, “Khóc à?”
“Hả?” Lục Giai Ý mỉm cười, vẻ mặt uể oải nói: “Không có mà.”
“Ngủ không ngon?”
Lục Giai Ý gật đầu.
“Mẹ cậu mắng à?”
“Không sao.”
Thích Dương phóng xe đi. Lục Giai Ý lần này không ôm eo hắn, có thể là ngồi xe đạp quen rồi, gan to ra, hai tay đều không bám mà trực tiếp đút trong túi quần mình.
Lục Giai Ý chịu đả kích lớn, cả ngày đều rầu rĩ. Nói chuyện với cậu cậu vẫn cười, nhưng nụ cười thật yếu ớt, có phần uể oải chán chường. Lúc làm đề toán, cậu chọc chọc đề, chọc cả một tiết học cũng chẳng viết được mấy chữ.
Lục Giai Ý đem sách toán tiểu học cầm ra, bắt đầu học từ toán cấp một.
Có một số đề toán tiểu học cậu cũng không biết làm.
Thích Dương liền nhịn không được, đến gần nói: “Cái này phải làm như vầy.”