Thanh Hoa Bắc Đại, Thích Dương cảm thấy Lục Giai Ý chí hướng thật lớn.
Lúc bọn họ ăn cơm thì mưa đã ngừng rồi, chỉ là trên đất vẫn còn nước đọng, nhất là sau khi đi vào Quế Hoa Lí, tình hình giao thông đường Thương Nghiệp rất kém, chỗ có bùn đất cực kỳ nhiều. Thích Dương liền cõng cậu đi dọc đường, lúc đi đến cửa hàng của Đường Tam Nhi, ông từ trong cửa hàng đi ra hỏi: “Giai Ý sao thế?”
Lục Giai Ý nhìn ông một cái, ghé vào vai Thích Dương, thái độ không tốt cũng chẳng xấu nói: “Uống nhiều ạ.”
Đường Tam Nhi ngẩn ra, không biết phải nói gì.
Ông đương nhiên không vui, nếu ông là bố Lục Giai Ý, chắc là sẽ trực tiếp nổi giận, trẻ con trẻ cái uống cái gì mà uống.
Nhưng ông không phải bố Lục Giai Ý, ái muội với Lâm Tú Anh, có thể chuyển chính hay không phỏng chừng còn phải xem ý tứ của Lục Giai Ý. Bởi vậy ông liền nói: “Mau đi về đi, mẹ cháu vừa nãy còn đi ra ngoài đợi cháu đấy.”
Thích Dương cõng cậu đi tiếp, Lục Giai Ý nói: “Tớ có thể xuống tự… tự đi.”
Thích Dương không để ý đến cậu, cậu ngọ ngoạy muốn xuống hắn mới nói: “Đường bẩn, đi một đoạn nữa đã.”
Lục Giai Ý thở dài một hơi, híp mắt nói: “Cảm ơn cậu.”
Thích Dương cõng cậu lặng lẽ đi về phía trước, đợi đến bên ngoài Lục gia mới thả cậu xuống.
Nhưng Lục Giai Ý chân vừa chạm đất liền ngã vật ra, Thích Dương vội kéo cậu dậy đỡ vào trong nhà.
Lâm Tú Anh đang cầm bát đứng ngoài cửa ăn cơm, thấy Thích Dương đỡ Lục Giai Ý đi vào phản ứng đầu tiên vậy mà là cậu lại bị đánh rồi, vội vàng đặt bát xuống chạy ra: “Sao lại thế này?”
“Mẹ, con… con không sao.” Mặt Lục Giai Ý đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu.
Lâm Tú Anh hoảng hốt, nhìn sang Thích Dương một cái.
Thích Dương nói: “Vậy cháu về đây.”
“Cậu… cậu đừng đi mà”, Lục Giai Ý nói “Ngồi một lúc đi.”
Lâm Tú Anh nói: “Đi vào uống hớp nước, giúp cô đỡ nó một chút.”
Chân Lục Giai Ý mềm nhũn, lúc đi qua cửa thiếu chút nữa lại ngã nhào. Thích Dương thấy vậy trực tiếp bế cậu lên, thấy Lâm Tú Anh đờ ra.
Cái này…
Thằng bé này vóc người cao lớn, sức lực cũng rất lớn!
Bà ở phía sau vội nói: “Phòng bên trái.”
Thích Dương bế Lục Giai Ý đi vào phòng, đem cậu đặt xuống giường. Lục Giai Ý lập tức bò dậy: “Tớ lại… lại không muốn ngủ, thả tớ xuống giường làm… làm gì?”
Thích DƯơng: “…”
Lâm Tú Anh bưng vào hai cốc nước nóng, một cốc cho Thích Dương một cốc cho Lục Giai Ý. “Con xảy ra chuyện gì vậy, sao lại học người ta uống rượu?”
Bà xoay sang hỏi Thích Dương: “Nó uống bao nhiêu?”
Thích Dương nói: “Một bình.”
“Cái gì?” Lâm Tú Anh không dám tin vào tai mình, sau đó Thích Dương lại nói: “Bình nhỏ hai lạng.”
…
Thằng nhóc này, nói chuyện còn nói một nửa.
Lâm Tú Anh lúc này mới thoáng yên tâm, nói: “Tửu lượng nó cũng chỉ một hai chén thôi, trừ lễ tết thì không uống rượu bao giờ.”
Bà đoán chừng là do Thích Dương dẫn đi, nhưng trước mặt hắn bà không thể oán trách gì, chỉ là vừa đau lòng vừa bực mình, đành nói với Lục Giai Ý: “Con cũng thật là, uống thành cái dạng này. Có muốn uống canh nóng không?”
Bà nói xong liền đi ra ngoài múc canh, Lục Giai Ý thở ra một hơi, khuỵu ở trên giường uống nước. Vừa uống vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Thích Dương.
Hắn cầm cốc, không uống, chỉ quan sát phòng của Lục Giai Ý.
Phòng Giai Ý khá nhỏ, nhiều thứ linh tinh, có chút loạn nhưng ấm áp, hơn nữa cả gian phòng thoang thoảng hương bạc hà, là mùi hắn quen thuộc, mùi trên người Lục Giai Ý. Hắn nâng cốc nước lên uống một ngụm, Lâm Tú Anh liền bưng hai bát canh tiến vào, một bát cho Lục Giai Ý một bát cho Thích Dương.
“Uống chút canh nóng cho ấm bụng, có muốn ăn thêm cái gì lót dạ không, các con đã ăn no chưa?”
“Cháu không cần đâu.” Thích Dương nói.
Nhưng hắn vẫn thành thật nhận lấy canh trong tay Lâm Tú Anh, đặt xuống bàn.
Canh không nóng, Lục Giai Ý ở trên giường nâng bát uống. Lâm Tú Anh nhìn Thích Dương, “Cháu cũng uống đi. Uống toàn nước không được, ăn một chút này nọ rượu mới nhanh tiêu.”
Thích Dương liền cầm bát canh lên uống.
Lục Giai Ý uống canh xong liền nằm xuống, trên người nóng hầm hập lại mềm nhũn. Lâm Tú Anh cầm bát đi ra, để Thích Dương tự mình ngồi. “Ở nhà cô không cần khách khí đâu.”
Thích Dương rất ít đến nhà người khác làm khách, có chút không biết phải ứng đối với Lâm Tú Anh thế nào chỉ gật đầu một cái, thấy Lâm Tú Anh đi rồi mới kéo ghế ngồi xuống.
Hình như Lục Giai Ý ngủ rồi, nằm trên giường không động đậy. Thích Dương không nhúc nhích mà ngồi một lúc, ở bàn học nhìn thấy chiếc bút máy kia của hắn, đã sửa rồi nhưng vết nứt vẫn còn, đặt trong ống đựng bút.
Hắn quay đầu nhìn Lục Giai Ý một cái, đứng dậy đắp chăn cho cậu. Lục Giai Ý đột nhiên mở mắt ra nhìn hắn.
“Đã nói rồi, cậu đừng quên.” Lục Giai Ý nói.
“Hả?”
“Học cùng nhau đấy, tớ kèm cậu.” Lục Giai Ý hàm hồ nói.
“Biết rồi.”
“Vậy lần sau tớ tìm cậu cùng làm bài tập, cậu không được không làm, cậu phải hợp tác.”
Lục Giai Ý bắt đầu biến thành thầy giáo, đề ra yêu cầu.
“Ừ.”
“Thật đấy,” Lục Giai Ý nói, “Cậu phải học văn hóa cho tốt. Tớ… tớ đã hỏi rồi, học thể dục tương lai không có tiền đồ… Nhà cậu có tiền… có tiền… cũng phải học văn hóa…”
Thanh âm của cậu dần dần nhỏ đi, mí mắt mở ra không nổi. Thích Dương khom lưng giúp cậu cởi giày, đem cậu đẩy vào trong chăn.
Lục Giai Ý cuối cùng dịch người nằm thẳng lại, chép miệng một cái mắt liền nhắm lại.
Thích Dương đứng dậy, đi ra khỏi phòng Lục Giai Ý.
Lâm Tú Anh đưa hắn ra cửa, bóng gió mà nói: “Giai Giai nhà cô từ nhỏ đã rất trung thực hiền lành, mấy chuyện hút thuốc uống rượu đều không biết. Sau này các cháu chơi với nhau có người bảo nó uống rượu cháu phải giúp nó ngăn cản đấy.”
Đây là nói Lục Giai Ý sao? Cậu ấy không phải là nói từng vì một bài thơ mà ngàn dặm xa xôi chạy tới uống một loại rượu sao?
Đây đại khái chính là bất đồng giữa trẻ con và trong con mắt trưởng bối đi.
Thích Dương không nói gì, chỉ gật gật đầu. Vẫn là bộ dạng trầm mặc ít lời, nhưng lại có cảm giác trưởng thành, có thể là có liên quan đến vóc dáng cao lớn của hắn. Lâm Tú Anh nhìn hắn đi xa, lúc này mới xoay người đi vào nhà. Vào phòng Lục Giai Ý nhìn một cái, thấy cậu đang cuộn tròn trong ổ chăn.
“Giai Giai?” Bà gọi một tiếng.
Lục Giai Ý không nhúc nhích, bà đứng ở cửa thở dài một hơi.
Còn học uống rượu nữa.
Lâm Tú Anh rất lo. Làm mẹ đơn thân, bà sợ nhất là Lục Giai Ý phản nghịch, đi lầm đường. Uống rượu hút thuốc đối với bà mà nói đều là bắt đầu học thói xấu.
Bà lau mặt một cái, ở cửa phòng đứng một lúc lâu, đồ ăn trên bàn trong phòng khách đều chưa động đến, đã nguội cả rồi.
Chu Dương Liễu ăn cơm xong chủ động đến phòng bếp rửa bát, đem thức ăn thừa đều đổ vào túi nilon đã chuẩn bị cẩn thận, lại lấy hai cái bánh bao lén nhét vào túi quần.
Mẹ cậu ta, Lưu Mai thấy được, không nói gì.
Chu Dương Liễu đem đồ ăn mang về phòng, bỏ vào cặp sách liền ra ngoài. Em gái cậu ta Chu Tiểu Dao theo ra, muốn cùng anh trai đi học.
“Đợi em lớn thêm một chút anh sẽ dẫn em đến trường, ba ba vừa mua đất nặn cho em, không phải em định nặn tòa thành cho anh xem hay sao, đợi buổi tối anh về, xem em nặn có đẹp không nhé.”
Chu Tiểu Dao còn ầm ĩ, Lưu Mai bế bé đi, giục Chu Dương Liễu đi mau lên.
Chu Dương Liễu liền đeo cặp sách chạy ra ngoài. Lúc chạy ra còn đúng lúc nhìn thấy Thích Dương, cậu ta còn ngây ra một chốc.
Nhìn hướng Thích Dương đi, là từ Quế Hoa LÍ đi ra. Không cần nói, khẳng định là đi tìm Lục Giai Ý.
Cậu ta có chút không cam lòng. Thích Dương không phải nổi tiếng khó ở chung sao, thế nào mới cùng Lục Giai Ý làm bạn cùng bàn hai tuần đã bị lôi kéo rồi?
Cái tên Lục Giai Ý này từ nhỏ đã biết giả vờ giả vịt nịnh nọt người khác, Chu Dương Liễu cậu khinh thường bộ dạng đấy. Cũng không cần những kẻ đó làm bạn!
Chu Dương Liễu nghĩ như vậy liền đi càng nhanh. Đi xa rồi còn quay đầu nhìn Thích Dương một cái.
Cậu ta… Cậu ta cũng không thích Thích Dương, kiêu ngạo cái gì, không phải chỉ là nhà có tiền thôi sao, thành tích kém như vậy! Loại người khiến người khác chán ghét, chơi với Lục Giai Ý cũng chẳng có gì lạ. Vật dĩ loại tụ nhân dĩ quần phân*.
(đại ý là cùng một dạng người thì sẽ chơi chung với nhau)
Nghĩ đến đây, Chu Dương Liễu cuối cùng cũng thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, chạy đi tìm chó của mình.
Cậu ta đi tới con hẻm, còn chưa gọi chó nhỏ đã tự mình chạy ra, chạy vòng quanh còn bám lên chân nữa. Chu Dương Liễu hớn hở từ trong cặp sách lấy thức ăn thừa và bánh bao ra: “Đói rồi đúng không, bé ngoan của tao.”
Ai nha, người đều đáng ghét, chỉ có chó nhỏ là đáng yêu nhất, đem tới cho cậu ta chỉ có vui vẻ, không có phiền não.
Nhưng mà Bé Ngoan hôm nay hình như không đói, ngửi ngửi vậy mà một miếng cũng không ăn. Cậu ta còn tưởng nó dỗi, ngồi xổm vuốt ve đầu nó, cảm thấy nó hôm nay khỏe mạnh tinh thần sung sướng, so với bất luận ngày nào trước đây cũng đều vui hơn, lại không giống như sinh bệnh.
Sau đó cậu ta nhìn thấy dưới gầm xe hỏng lộ ra một cái túi nilon, bên trên còn có một chút cơm canh thừa, bên cạnh đều là vụn xương gặm còn dư lại.
Chu Dương Liễu ngây ra, nhìn xung quanh một vòng.
Lục Giai Ý ngủ hết cả chiều, chập tối lúc Thích Dương đạp xe đến đón cậu vẫn chưa tỉnh.
Sau khi dậy cậu có chút nhức đầu, cậu vẫn không biết thì ra uống say lại khó chịu đến vậy. Trước đây cậu tự xưng là tiên tửu, bây giờ hai bình đã say, thật là không dễ chịu tí nào.
“Đỡ hơn chưa?” Thích Dương hỏi.
Lục Giai Ý “ừ” một tiếng, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ. Cậu vừa tắm xong, tóc chưa khô hẳn, cả người mềm mềm nhũn nhũn, nhảy lên yên sau xe đạp, nói: “Tửu lượng tớ bây giờ sao lại kém thế chứ. Không được, tớ sau này phải luyện nhiều một chút.”
Thi tửu phong lưu, thi tửu phong lưu, đều là văn hóa phải học, rượu lại không uống được thì làm sao được gọi là phong lưu.
“Sau này uống rượu thì đến nhà tớ.” Thích Dương nói.
“Hả?”
Thích Dương quay đầu nhìn Lục Giai Ý một cái: “Cậu không phải la hét nói rượu ở quán ăn không đủ lâu sao? Ông nội tớ thích uống rượu, trong nhà rất nhiều rượu ngon lâu năm, nhường cho cậu uống.”
Vẻ mặt Lục Giai Ý vốn còn có chút uể oải mệt nhọc, nghe vậy lập tức bật cười. Cặp sách cậu để ở trường rồi, chỉ có Thích Dương đeo cặp, cậu liền tháo cặp trên lưng hắn xuống, giúp hắn ôm trong ngực, nói: “Vậy tớ sau này ngày nào cũng đến nhà cậu cọ rượu nhé.”
Thích Dương nói: “Cậu và ông ấy chắc sẽ hợp.”
Bởi vì ông cụ cả đời có hai sở thích, uống rượu và nghe hí. Hai sở thích này Lục Giai Ý đều có!
Lục Giai Ý nói: “Không uống chùa, sau này chúng ta cùng nhau học tập, tớ có thể giúp đều sẽ giúp cậu. Chúng ta cùng nhau thi vào trường đại học danh tiếng.”
Thích Dương đạp xe chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, lành lạnh lại có chút dịu dàng, nói: “Cử tưởng cậu nói đều là lời say.”
“Cũng không phải lời say, tớ từ lâu đã muốn cùng cậu học tập rồi.” Lục Giai Ý túm lấy áo hắn nói: “Cậu tin tớ, tớ có tự tin!”
Mục tiêu học kỳ này: Lấy hạng nhất của lớp!