*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Gió+Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Thầy Trần là một giáo viên lười biếng, buổi học được tổ chức trực tiếp trên xe.
Nguyễn Sương ngồi trên đùi anh được anh ôm chặt vào lòng, lưng tựa vào vô lăng. Trong khu biệt thự này, các tòa biệt thự riêng lẻ cách nhau khá xa. Vào một đêm hè khô nóng như hôm nay, xe chưa tắt máy để có điều hoà nên Nguyễn Sương vô tình chạm phải vô lăng, còi xe chợt vang lên một tiếng ngắn. Âm thanh đó như tiếng chuông tan học khiến những học sinh buồn ngủ không tập trung sẽ bị giật mình. Cả người Nguyễn Sương đầy mồ hôi, điều hòa tỏa hơi lạnh ở ngay sau lưng, luồng gió mát thổi ra đều đều nhưng cô vẫn cảm thấy nóng.
Nóng quá.
Lại dính nữa.
Toàn thân cô từ trên xuống dưới vừa nóng vừa dính.
Cô tựa vào vai anh, ra vẻ một cô học trò ngoan ngoãn khiêm tốn xin lời khuyên, hỏi anh: “Rốt cuộc ngày mai là ngày gì?”
Trần Cương Sách thật sự không có cách nào với cô: “Thất tịch, lễ tình nhân.”
Nguyễn Sương bị anh kéo vào lòng, cảm nhận được anh càng ngày càng mạnh mẽ tiến vào, cô luôn cảm thấy nó quá lớn, gần như lấp đầy toàn bộ cơ thể mình. Ngoài ra còn có một cảm giác bất an dâng lên khi ở trong một không gian chật hẹp. Giống như anh đang cố tình trừng phạt vì cô là một người bạn gái không lãng mạn, thậm chí còn không để ý đến Ngày lễ tình nhân.
Nguyễn Sương cũng đâu có chịu thua, đôi môi đỏ mọng của cô cất lời: “Bảo sao hôm nay có rất nhiều gã đàn ông gửi tin nhắn hỏi em ngày mai có thời gian rảnh hay không.”
Lời vừa dứt, không khí xung quanh như ngưng lại. Những ngôi sao trên bầu trời đêm cũng bị mây đen che phủ. Bên trong xe tối tăm không có một tia ánh sáng còn trong mắt Trần Cương Sách lại tỏa ra tia sáng lạnh lẽo.
Giây tiếp theo Nguyễn Sương mới hiểu, vừa rồi Trần Cương Sách vẫn còn kiềm chế và nhẹ nhàng với cô. Lần này anh mới là đang trừng phạt cô, một người phụ nữ được nhiều người đàn ông theo đuổi, không chỉ trừng phạt mà còn có ghen tuông. Động tác của Trần Cương Sách dùng lực khá lớn, như muốn xé nát cô đến tận xương tủy, dục niệm ở khắp nơi.
–
Vào ngày lễ tình nhân, Nguyễn Sương cho nhân viên công ty nghỉ nửa ngày.
Sau khi kết thúc công việc vào buổi sáng, mọi người thu dọn đồ đạc và tan làm.
Ai có đối tượng yêu đương thì đi hẹn hò, ai không có thì tìm bạn đi chơi hoặc đơn giản chỉ ở nhà cũng hay.
Trần Tụng Nghi ranh mãnh hỏi cô: “Chị dâu, chị đợi đến lát nữa đi hẹn hò ngọt ngào với anh trai em đúng không?”
Nguyễn Sương nói: “Chị cũng muốn đi hẹn hò với người đàn ông khác nhưng chắc anh trai em không cho phép.”
Trần Tụng Nghi: “Anh trai em chắc chắn sẽ ghen đến phát điên mất.”
Nguyễn Sương rất tốt bụng: “Để tránh cho anh ấy phát điên, chị quyết định sẽ chỉ hẹn hò với anh ấy thôi… Không biết là ngọt ngào hay không ngọt ngào.”
Đối với chuyện hẹn hò cô thấy nó không có nhiều ý nghĩa. Bởi từ trước tới giờ cô luôn cảm thấy, trong tình yêu không nhất thiết phải hẹn hò mới được gọi là ngọt ngào. Cô cảm thấy việc Trần Cương Sách mỗi ngày đều đến công ty đón mình sau giờ làm, khoảnh khắc nhìn thấy anh đã là rất hạnh phúc rồi. Giống như hồi còn là học sinh, bố mẹ cùng nhau đến trường đón cô về nhà.
Nhưng cô vẫn cố ý về nhà, đi tắm và trang điểm. Trang điểm xong, cảm thấy bên tai mình có hơi trống rỗng nên lấy hộp trang sức ra, chọn một đôi bông tai.
Đôi bông tai được đặt trong một chiếc hộp cỡ lòng bàn tay, khi cầm lên có cảm giác khá nặng. Bông tai nơ hình bướm bằng bạc in logo hai chữ C này là món quà sinh nhật năm nay Trần Tụng Nghi tặng cô. Khi nhận được quà Nguyễn Sương chỉ mới mở ra xem, tính ra đây là lần đầu tiên cô đeo nó. Chỉ là chiếc hộp đựng hơi nặng, lấy bông tai ra cũng không giảm bớt được bao nhiêu trọng lượng.
Vì lòng hiếu kỳ, cô nghi ngờ lật ngược chiếc hộp lại xem xét, lập tức có thứ gì đó rơi xuống mặt bàn. Di chuyển chiếc hộp ra, thứ đập vào mắt cô là một chiếc vòng tay dây bằng vàng nguyên khối mang thiết kế của Mobius.
*minh hoạ: 1 mẫu vòng tay vàng đặc của Mobius (giá khoảng 60 triệu VND)Cô vô thức lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp, bên trong là món quà ngày lễ tình nhân mà cô muốn tặng cho Trần Cương Sách, nhẫn vòng của Mobius. Nhẫn vòng Mobius tượng trưng cho sự tuần hoàn, lặp đi lặp lại và vĩnh cửu. Cô trầm ngâm như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm chiếc vòng tay một lúc rồi đeo nó vào cổ tay trái. Kích thước vừa xinh nhưng hơi nặng.
Cô vừa thay quần áo xong thì Trần Cương Sách cũng đã đợi ở dưới lầu. Anh không những tan làm sớm mà còn hoãn lại toàn bộ công việc trong ngày để mong đến cuộc hẹn ngày hôm nay. Chỉ là bạn gái anh quá ham mê sự nghiệp, còn muốn đi làm nửa ngày mới có thời gian hẹn hò với anh.
Bầu không khí trong ngày lễ tình nhân rất đặc biệt, đến thùng rác trong khu dân cư cũng chứa đầy những bó hoa tươi bị vứt bỏ. Nguyễn Sương vô tình liếc nhìn thùng rác, chỉ một khoảnh khắc thôi mà cũng bị Trần Cương Sách bắt được quả tang.
Giọng điệu của anh rất lạnh lùng: “Hôm nay trong thùng rác của công ty em chắc cũng thu được không ít hoa đấy nhỉ?”
“…”
Nguyễn Sương không ngờ anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện có người theo đuổi đến tặng hoa cho cô.
“Chắc vậy.” Cô trả lời lập lờ nước đôi.
Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Trần Cương Sách, đuôi mắt anh chứa đầy vẻ ngả ngớn không đàng hoàng, ung dung nói hai chữ: “Rất tốt.”
Giữa mùa hè oi ả, không khí ẩm ướt và nóng bức, Nguyễn Sương cảm giác như bị sóng nhiệt cuốn đi, cô xấu hổ, luống cuống, thậm chí còn có chút… cảm giác áy náy.
“Trần Cương Sách, em cứ cảm thấy nếu như người khác ngâm mình trong nước ối để lớn lên còn anh thì ngâm mình trong lọ dấm chua mà trưởng thành.”
“…”
“Nhưng cũng có thể là em đã hiểu lầm.”
“Em không hiểu lầm.” Trần Cương Sách mở cửa xe phía ghế lái phụ cho cô, sau khi cô đã ngồi lên xe, một tay anh giữ cửa, cúi người thắt dây an toàn cho cô, giọng nói trầm thấp: “Anh quả thực rất ghen, điều này cũng là bình thường thôi. Nếu đổi lại người khác làm bạn trai em, anh ta cũng sẽ ăn dấm như vậy.”
Vẻ mặt Nguyễn Sương có chút không được tự nhiên.
“Nhưng so với ăn dấm, nhiều hơn vẫn là——”
Khóa dây an toàn đã được cài xong, phát ra âm thanh rõ ràng.
Anh nghiêng người, nheo mắt lại, mỉm cười mập mờ với cô: “Nói ra thì mắt nhìn của anh khá tốt, nhiều người như vậy mà không ai theo đuổi được em, hết lần này đến lần khác em lại trở thành bạn gái của anh.”
Nói xong, anh đóng cửa xe lại, vòng qua phía bên kia trở về ghế lái.
Nhà hàng nơi họ ăn tối được đặt trong một khu vườn bách thảo. Trần Cương Sách thường xuyên đến nhà hàng này dùng bữa nhưng chủ yếu là có tài xe đưa tới, chính vì vậy mà anh không nhớ rõ được đường và cần có chỉ dẫn. Khi anh đưa tay ra định nhập địa chỉ, Nguyễn Sương đã nhanh hơn anh một bước nhấn vào màn hình cảm ứng trên ô tô. Cô đang mặc áo khoác chống nắng, lúc đưa tay ra, tay áo bị kéo vào trong để lộ cổ tay thon dài trắng nõn cùng chiếc vòng tay bằng vàng hết sức nổi bật trên cổ tay.
Trần Cương Sách có chút nghẹn ngào: “… Sao em lại đeo vòng tay vàng này?”
Nguyễn Sương dùng thái độ thản nhiên nói: “Ồ, có người theo đuổi tặng em làm quà sinh nhật, nhìn đẹp không?”
Trần Cương Sách nhìn về phía trước, ánh mắt ngày càng sâu thẳm, hờ hững nói: “Người theo đuổi này của em cũng khá hào phóng đấy.”
Nguyễn Sương nói: “Cũng được, không phải là một nhãn hiệu vòng tay xa xỉ.”
Một chiếc vòng tay của thương hiệu xa xỉ không thể để dính nước và cần được chăm sóc cẩn thận, giá cũng phải từ năm đến sáu vạn nhân dân tệ. Giá của chiếc vòng tay vàng trên tay cô cũng không kém cạnh nhiều nhưng nó có thể chạm nước cũng như nếu vô tình dính phải các sản phẩm dưỡng da thì cũng không có vấn đề gì.
Trần Cương Sách: “Em rất thích chiếc vòng tay này à?”
Nguyễn Sương cười nói: “Em rất thích.”
Trần Cương Sách nghiêng mặt sang một bên, trong mắt mang theo thần sắc quỷ dị, lãnh đạm hỏi: “Em đã có bạn trai, còn muốn đeo vòng tay do người theo đuổi tặng sao?”
Nguyễn Sương không chỉ quang minh chính đại đeo chiếc vòng tay do người theo đuổi tặng ngay trước mặt bạn trai mà còn có những hành động làm càn, gần như khiêu khích như giơ cao tay lên và vẫy vẫy trước mặt anh nhiều lần.
Ánh mắt Trần Cương Sách dịu lại, bản thân anh cũng là người không có tính nóng nảy, dù trên mặt không lộ ra biểu cảm gì nhưng ánh mắt yêu thương cũng không thể giả vờ thờ ơ được. Vừa rồi anh có căng thẳng, cố diễn ra hình ảnh một người bạn trai ghen tuông nhưng bây giờ, sau khi bắt gặp ánh mắt ung dung nhưng đầy thích thú và tinh quái của cô, anh đã chào thua.
“Là anh tặng,” anh thừa nhận rồi tiếp tục hỏi, “Em phát hiện ra nó từ lúc nào?”
“Vừa nãy.” Nguyễn Sương thu tay lại, tay phải nghịch chiếc lắc tay, mắt nhìn lên nó, không nhịn được mà hỏi, “Em thấy lúc anh tặng quà Trần Tụng Nghi thì khoa trương, sao khi tặng em lại dè dặt vậy?”
Có một buổi tối Trần Tụng Nghi đăng bài lên vòng bạn bè với dòng chữ: [Cảm ơn món quà từ người anh trai hào phóng nhất của em.]
Cùng với một tấm ảnh, trong ảnh có hình một chiếc xe tải, chiếc xe tải ấy giống như một hộp quà trong suốt, bên trên có ghi “Tiểu tiên nữ Trần Tụng Nghi, mời nhận quà của em”. Mà món quà bên trong là một chiếc siêu xe rất đẹp.
Nguyễn Sương và Trần Tụng Nghi có khá nhiều bạn bè chung, cô nhìn thấy có người bình luận.
[Tôi vừa nhìn thấy chiếc xe này xong! Tôi còn tưởng là bạn trai tặng cậu, không ngờ lại là anh trai!]
[Ôi trời ơi tôi còn tưởng chỉ là cùng họ cùng tên thôi, tôi cũng nhìn thấy chiếc xe này ở Ngân Thái, thì ra là của cậu thật.]
Chắc là đã đi một vòng quanh thành phố.
Nhắc đến chuyện này Trần Cương Sách lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Con bé một mực đòi đi một vòng, bảo muốn khoe khoang một chút.”
Nguyễn Sương: “Vậy sao quà anh tặng em không đóng gói trong suốt như vậy?”
Giọng Trần Cương Sách rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Nguyễn Sương lạnh sống lưng.
“Chia tay rồi, chắc em sẽ vứt quà anh tặng vào thùng rác mất.”
Hơi thở của Nguyễn Sương khựng lại, hốc mắt bỗng nóng lên, cô mím môi: “Anh có từng nghĩ rằng nếu em phát hiện ra món quà này…”
“Từng nghĩ.” Trần Cương Sách tiếp lời rất nhanh, “Nếu như chúng ta không quay lại anh sẽ cho Trần Tụng Nghi nói, đây là điều bất ngờ, như vậy thỉnh thoảng em cũng sẽ đeo. Còn nếu chúng ta quay lại rồi…”
Nói đến đây, anh đưa tay xoa tóc cô, khẽ cuốn lọn tóc của cô lại: “…Thì em cứ đeo đi, tay em trắng như vậy, đeo lên chắc chắn rất đẹp.”
Anh vẫn luôn thản nhiên như vậy.
Nguyễn Sương thuyết phục bản thân rằng đừng quá coi trọng chút ân huệ này, dù sao cũng chỉ là một chiếc lắc tay mà thôi, cô cũng không phải là người không mua nổi. Ý chí đừng yếu đuối quá, không cần thiết phải vì điều này mà cảm động.
Cô cũng thử làm dịu lại bầu không khí lúc này, cố gắng thả lỏng, giọng điệu trêu đùa hỏi anh: “Tặng quà mỗi một năm, còn là lắc vàng nữa chứ, Trần Cương Sách, anh không chỉ keo kiệt mà còn nhàm chán.”
Lập tức nhận được lời phản bác từ Trần Cương Sách: “Ai nói anh chỉ tặng quà em một năm?”
Nguyễn Sương trầm mặc vài giây: “Không lẽ…”
“Ừm, bạn thân của em, Quý Tư Âm.” Trần Cương Sách không giấu diếm nữa, nói ra sự thật.
Sau khi nói xong anh lại cảm thấy buồn cười, lòng khá phục: “Bạn thân của em thú vị đấy, vừa nhận quà vừa mắng chửi anh, nói đừng có mà nghĩ chỉ dùng chút quà này là có thể khiến em hồi tâm chuyển ý. Anh cũng không biết phải làm sao, nếu như tặng quà có thể khiến em hồi tâm chuyển ý thì anh nhất định sẽ dùng tiền để kéo em về lại bên mình.”
Vào năm đầu tiên họ chia tay, tình hình khá căng thẳng, sinh nhật của Nguyễn Sương vào đúng đợt thành phố bị phong toả. Vì vậy quà sinh nhật được Quý Tư Âm mang đến sau khi gỡ phong tỏa, là một chiếc túi xách.
Kết hợp với phong cách tặng quà của Trần Cương Sách, Nguyễn Sương hỏi anh: “Có phải quà anh tặng ở trong túi xách không?”
“Túi gì?”
Nguyễn Sương hỏi ra mới ý thức đến điều này, có lẽ anh không biết quà Quý Tư Âm tặng cô là gì, vì vậy cô đổi một cách hỏi khác: “Năm đầu chúng ta chia tay, anh tặng em gì vậy?”
Trần Cương Sách nói: “Một chiếc đồng hồ nữ, là đồng hồ đôi với chiếc em tặng anh.”
Đến tận bây giờ Trần Cương Sách vẫn đeo đồng hồ cô tặng, đồng hồ anh tặng cô cũng là nhãn hiệu ấy. Thực ra trước lúc họ chia tay anh đã đặt rồi, chỉ là trong nước không có sẵn, phải đợi đặt hàng từ nước ngoài. Lúc đó anh cũng không vội, dù sao sinh nhật cô là vào tháng ba, đợi cô tan học anh sẽ cùng cô đón sinh nhật. Nhưng lại không ngờ lại phải ‘đợi’ tận ba năm.
Đến bây giờ anh vẫn chưa từng cùng cô đón sinh nhật.
Nguyễn Sương nói: “Chắc bị Quý Tư Âm giấu trong túi xách rồi, năm đó cậu ấy tặng em một chiếc túi, nhưng chiếc túi ấy hơi to nên em chưa từng dùng đến.”
Cô nhìn anh chăm chú, đưa tay vuốt v e sườn mặt anh, ngón tay dần lướt xuống dưới đến cổ tay đeo đồng hồ của anh.
“Năm ngoái tặng em gì vậy?”
“Một đôi giày.”
Làn gió đong đưa thổi, ánh tà dương xuyên qua ngọn gió cùng những nhành cây kẽ lá, vào khoảnh khắc đó, vệt nắng như đọng lại trong đôi mắt cô. Trong đầu cô hiện lên một hình ảnh nào đó. Đầu năm ngoái Nguyễn Sương chuẩn bị đi tham gia một lễ trao giải nào đó, khi mở tủ quần áo ra, phát hiện mình không có bộ đồ nào phù hợp nên quyết định sẽ đi dạo phố mua đồ. Vô tình đi vào tiệm đồ hiệu, tiệm đó chuyên bán giày cao gót, mà những đôi giày cao gót ấy thường được những cô gái chọn làm giày cưới. Không biết là vì sao, Nguyễn Sương khá thích một đôi giày với những viên đá lấp lánh.
Nhân viên cửa tiệm đi đến, lầm tưởng rằng cô chuẩn bị kết hôn rất nhiệt tình giới thiệu: “Đôi giày này rất đẹp, có nhiều cô gái đã chọn nó làm giày cưới, chỉ cần ánh đèn chiếu xuống là sẽ sáng lấp lánh, giống như giày công chúa vậy.”
Nguyễn Sương giật mình cười gượng: “Tôi chưa có bạn trai.”
Nhân viên cửa hàng ngây người, đổi một cách nói khác: “Nó cũng hợp với những dịp trang trọng, ví dụ như tiệc cuối năm hay lễ trao giải, khá dễ phối với lễ phục.”
Nguyễn Sương rung động không thôi, chỉ cần nằm trong năng lực kinh tế thì món đồ mình thích cô đều sẽ mua. Cô nói size giày cho nhân viên.
Nhân viên tiếc nuối: “Thật xin lỗi cô, size giày này khá đắt hàng, tiệm chúng tôi không có nhiều hàng như vậy. Không biết cô có thể đợi được không, lâu nhất là ba ngày giày sẽ về đến nơi.”
Nguyễn Sương còn chưa kịp trả lời thì điện thoại rung lên. Là điện thoại công việc, Nguyễn Sương xin lỗi rồi rời khỏi cửa tiệm, nhấc máy.
…
Dưới ánh hoàng hôn dịu dàng ấm áp có ngọn gió thổi qua, khơi dậy một mảnh kí ức thầm lặng giấu nơi mùa hạ. Ở một nơi cô không biết, Trần Cương Sách nhìn theo cô với ánh mắt thâm trầm, anh nhìn thấy cô nói chuyện với nhân viên sau đó rời đi đầy tiếc nuối. Trần Cương Sách rời khỏi đám đông, đi vào cửa tiệm.
Nhân viên vừa nói chuyện với Nguyễn Sương đi đến chào đón vị khách mới.
“Xin chào quý khách.”
Cảm xúc của anh vẫn dừng lại ở sự kinh ngạc vui mừng xen lẫn hoảng hốt khi gặp lại Nguyễn Sương. Anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp lại cô, bởi không biết dùng cách gì để chào hỏi mới không bị cô lạnh lùng đối đáp.
Anh đứng tại nơi cô vừa đến, gương mặt bình đạm, ánh mắt lạnh như làn mưa.
“Cô gái vừa rồi thích mẫu giày nào vậy?”
Anh nói ra số giày của Nguyễn Sương, sau đó đưa chiếc thẻ đen ra: “Làm phiền quẹt thẻ.”
Nhân viên cửa kiệm kinh ngạc và khó xử: “Nhưng đôi giày ấy không có hàng sẵn, đợi giày về phải mất khoảng hai ngày.”
“Không sao.” Anh nhớ đến hình ảnh Nguyễn Sương đứng đây vừa rồi, khoé miệng cô cong lên, nụ cười ấy giống hệt với trong giấc mơ của anh nhưng lại rõ ràng, chân thực hơn rất nhiều.
Cả một tủ giày với những đôi giày lấp lánh xinh đẹp lại không thể lọt vào mắt cô. Trong mắt cô cũng từng có anh, lúc nhìn anh ánh mắt cũng từng chất chứa tình yêu.
Trần Cương Sách cố đè nén lại cảm xúc trong đôi mắt, cười dịu dàng: “Tôi đưa địa chỉ cho cô, làm phiền khi giao đến nhất định phải do cô ấy ký nhận.”