Trăng Gió Nơi Đây

Chương 60




Editor: Gió+Đá bào

Beta: Bảo Trân



Cuối cùng, về chuyện thông báo chính thức, cả hai đã đi đến quyết định sẽ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Có người hỏi thì nói, không ai hỏi thì thôi. Hai người đều không thích nổi bật, bốn năm trước họ yêu nhau còn không thay đổi ảnh đại diện hay thông tin cá nhân của mình thì bốn năm sau điều đó càng khó mà xảy ra. Thảo luận một hồi lâu mà cũng như chưa hề có cuộc thảo luận nào cả.

Ngày mai là thứ bảy cũng là ngày nghỉ. Sau khi Nguyễn Sương tỉnh lại, cô cầm lấy điện thoại gõ chữ.

Trần Cương Sách tưởng rằng cô bận công việc nhưng ngay sau đó lời cô nói ra lại làm người ta kinh ngạc: “Em và Chu Hoài An có hẹn gặp mặt vào lúc ba giờ chiều nay, buổi chiều anh có bận việc gì không? Nếu không thì đưa em đi gặp Chu Hoài An.”

Trần Cương Sách bày ra vẻ mặt lạnh lùng không thèm để ý đến cô.

Nguyễn Sương nói thẳng: “Vậy em tự đi.”

Không có lấy nửa điểm dịu dàng nhún nhường.

“…Anh đưa em đi.” Cô sẽ không chịu cúi đầu nên Trần Cương Sách đành chào thua: “Được rồi, buổi chiều anh đưa em đi gặp bạn trai cũ.”

“Là bạn trai cũ của cũ,” Nguyễn Sương sửa lại, “Bạn trai cũ của em là anh.”

Trần Cương Sách nghe được thì cười lạnh nhưng cũng không nói gì thêm.

Trước khi ra ngoài, Nguyễn Sương thay quần áo ở nhà ra. Máy điều hòa ở nhà được bật hết cỡ, cô đang mặc quần áo dài tay và thậm chí còn mang cả tất chân. Lúc chuẩn bị ra ngoài, cô đến phòng thay đồ chọn quần áo. Phòng thay đồ nằm ở đối diện với giường, Trần Cương Sách lại đang ngồi ở bên giường nhàn nhã nhìn cô cẩn thận lựa chọn quần áo để đi gặp mặt mối tình đầu.

“Mặc áo dây thì có vẻ hơi lạnh, cần mang theo áo khoác.” Nguyễn Sương lẩm bẩm, “Chỉ đi bàn chuyện mà phải mang theo cả quần áo, phiền phức quá.”

Vì vậy, sự kết hợp tuyệt vời giữa áo dây và quần short denim đã bị bỏ qua.

“Sao không mặc áo dài tay nhỉ?” Nguyễn Sương lấy áo sơ mi dài tay, nhưng mặc áo dài tay thì lại phải mặc quần dài, cô suy nghĩ một lúc: “Nhiệt độ bên ngoài là hơn 40 độ, vậy thì sẽ nóng chết mất.”

Quần áo dài cũng bị loại trừ, sau đó cô quay lại và đi đến khu vực treo váy. Cô cầm một chiếc váy lên, soi vào gương rồi nhìn Trần Cương Sách, hỏi ý kiến ​​của anh.

“Em mặc bộ váy này thế nào?”

“Xinh đẹp.” Trần Cương Sách nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một người phụ nữ không chung thủy, nói là bàn chuyện nhưng thật ra đang lấy cớ để gặp riêng với một người đàn ông khác, “Anh hy vọng lần sau em đi hẹn hò với anh cũng có thể ăn mặc lộng lẫy giống như hôm nay.”

Nguyễn Sương bỏ quần áo trong tay xuống, đi tới vòng tay qua cổ anh, dịu giọng rồi nịnh nọt nói: “Sau khi em bàn chuyện với anh ta xong, chúng ta có thể hẹn hò, đi xem phim, ăn tối rồi về nhà.” Cô đã nhẫn nhịn tới tận trưa, gần như sắp khiến Trần Cương Sách nội thương tới nơi, cuối cùng phải nhịn cười nói ra kế hoạch của mình.

“Anh nghĩ em ăn mặc chỉn chu để đi gặp anh ta phải không?”

Đôi mắt cô dán chặt vào anh nói, “Chỉ vì anh thôi đấy.”

Trần Cương Sách nhìn cô một lúc, sau đó lặng lẽ đặt tay lên eo cô. Đây là đang được dỗ dành.

“Em mặc chiếc váy liền màu trắng đi.” Anh hơi nâng cằm chỉ vào chiếc váy chưa treo lên phía bên kia, khoé miệng nở nụ cười, trầm giọng nói: “Váy ngắn, buổi tối về nhà sẽ dễ cởi hơn.”

“Em sẽ mặc quần bảo hộ bên trong, khó cởi hơn váy đấy.” Nguyễn Sương tỏ vẻ không hiểu phong tình.

“…”



Nguyễn Sương và Chu Hoài An hẹn gặp lúc ba giờ chiều, cô đến sớm hơn giờ hẹn năm phút, Chu Hoài An còn đến sớm hơn cô.

Chu Hoài An nhìn đồng hồ: “Sao đến sớm vậy?”

Nguyễn Sương ngồi xuống đối diện anh ta, nhàn nhạt nói: “Anh còn đến sớm hơn tôi mà.”

Chu Hoài An nói: “Trước đây khi hẹn hò anh đều khiến em phải đợi nhưng bây giờ không thể để em đợi như vậy được.”

Trong mắt người ngoài bọn họ là một cặp trời sinh. Chu Hoài An dịu dàng, ân cần và giỏi mọi thứ, là mẫu bạn trai hoàn hảo trong mắt mọi người. Cũng vì vậy mà mọi người đều tin rằng trong mối quan hệ này Nguyễn Sương được yêu thương, chiều chuộng hơn. Sự thật thì lại không như thế. Chu Hoài An là một công tử nhà giàu tự phụ, trước mặt người ngoài thì luôn duy trì hình tượng hoàn hảo nhưng bản chất thật bên trong của một thiếu gia ăn chơi bộc lộ không sót tý nào. Anh ta thường xuyên đến muộn trong các cuộc hẹn với bạn gái vì nhiều lý do như chơi game quên mất thời gian, tán gẫu với bạn bè lỡ giờ hẹn hay mải viết bài mà không để ý tới đồng hồ. Thực ra lúc ấy Nguyễn Sương đã luôn cảm giác được là cuối cùng bọn họ cũng sẽ chia tay, sự lừa dối của Chu Hoài An chỉ là lý do chính đáng để kết thúc mối quan hệ tình cảm này.

Trong những năm yêu đương với anh ta, Nguyễn Sương cảm thấy anh ta không thực sự yêu cô, điều anh ta yêu chính là vẻ bề ngoài xinh đẹp, thành tích học tập xuất sắc, trình độ học vấn và sự chân thành, thân thiện với mọi người của cô. Nói chung, cô là một người bạn gái tiêu chuẩn, nếu đem đi khoe với người ngoài thì rất vinh dự nên anh ta mới thích cô. Nguyễn Sương cảm thấy điều này cũng không có gì là không tốt. Thế giới có cả tỷ người và mỗi người đều có những kỳ vọng khác nhau với đối tượng yêu đương của mình. Chỉ là thứ cô muốn là tình yêu, còn thứ Chu Hoài An muốn là sự phù hợp, là thể diện.

Cô cũng chịu ảnh hưởng từ Chu Hoài An nên từng cho rằng người Trần Cương Sách đang tìm kiếm là một người tương xứng với anh. Lý do trước đây cô không hỏi là vì cảm thấy người trưởng thành tử tế thì nên giữ thái độ tôn trọng cho nhau, ngầm hiểu là được rồi.

Cô luôn là người đàng hoàng. Cũng từng cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Chu Hoài An nữa nhưng không ngờ sau khi đi một vòng cô lại bình thản ngồi đây với anh ta. Chỉ là Chu Hoài An vẫn có dáng vẻ lưu luyến mối tình cũ, điều này khiến cô rất muốn xé nát phần thể diện cuối cùng còn để lại cho anh ta.

“Phải đợi đến lúc chia tay mới bù đắp những tiếc nuối trong mối tình trước sao?” Vẻ mặt Nguyễn Sương vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lời nói lại sắc bén như đao kiếm: “Những gì anh nói bao giờ cũng đẹp hơn những gì anh làm.”

Bị phơi bày nhưng Chu Hoài An cũng không tức giận, chỉ dịu dàng hỏi: “Em muốn uống gì?”

Nguyễn Sương nói: “Tôi không uống, Trần Cương Sách còn đang đợi tôi ở bãi đậu xe.”

Chu Hoài An dừng lại, hiển nhiên cuộc trò chuyện trong quán bar tối qua đã lọt vào tai anh ta.

“Trước kia không phải em đã nói, em sẽ không bao giờ quay đầu lại hay sao” Anh ta cười lạnh một tiếng, “Nhưng em vẫn quay lại với anh ta.”

“Bởi vì lúc chúng tôi chia tay không liên quan đến bất kỳ vấn đề nguyên tắc nào cả.” Nguyễn Sương nói lời này cũng không mang ý mỉa mai nào nhưng khi thốt ra vẫn có thể phân biệt ra là giọng điệu có sự khác nhau.

Cô cụp mắt, áy náy xin lỗi anh ta: “Tôi không có ý nói anh vượt quá giới hạn đạo đức.”

“…”

Có một cảm giác khiêu khích châm chọc.

Chu Hoài An cố gắng mỉm cười, ho khan một tiếng rồi đổi chủ đề: “Sao đột nhiên em lại hẹn gặp tôi?”

“Phòng làm việc của tôi có xảy ra chút chuyện, cần anh ra mặt giải quyết.”

“Trần Cương Sách không giúp được em sao?” Chu Hoài An nói: “Ý tôi là — anh ta là bạn trai của em, tôi chỉ là bạn trai cũ của em thôi, em có chắc là muốn tới tìm tôi không?”

“Bởi vì chuyện này xảy ra là do anh.” Nguyễn Sương nói: “Anh trai vị hôn thê của anh đã ác ý cướp nhân viên công ty của tôi.”

Chu Hoài An sửng sốt: “Tạ Hồi Chi?”

Nguyễn Sương gật đầu.

Chu Hoài An cau mày: “Ai nói cho em biết?”

Nguyễn Sương nói: “Trần Cương Sách.”

Ánh mắt Chu Hoài An sâu thẳm nhìn đánh giá Nguyễn Sương, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.

Nguyễn Sương nói: “Anh ấy không cần thiết phải nói dối tôi. Anh ấy còn hỏi tôi có cần anh ấy giúp không?” Cô bật cười mỉa mai: “Tại sao bạn trai tôi phải giải quyết hậu quả do anh gây ra?”

Không hiểu sao không khí lúc này lại rơi vào trầm lặng, tiếng nhạc Blues mơ hồ vang lên trong quán cà phê, kéo dài và du dương.

*nhạc Blues: Thể loại nhạc này là tổng hợp của những bài hát lao động và nhạc dân gian của dân lao động Châu Phi sinh sống tại Hoa Kỳ. Giai điệu của nó thường nhẹ nhàng mà da diết, thể hiện nỗi buồn, tâm trạng u sầu…

Một lúc sau, Chu Hoài An mới chậm rãi thở dài: “Em thật đúng là biết bao che khuyết điểm.”

Nguyễn Sương mỉm cười: “Cho nên chuyện này anh có thể giải quyết được hay không? Tôi không muốn chúng ta đã chia tay nhiều năm như vậy, tôi lại vì anh mà kiệt sức.”

“Gần đây tôi cũng bị Tạ Hồi Chi quậy cho sứt đầu mẻ trán, không ngờ lúc cậu ta phát điên lên lại không buông tha cho ai cả.” Chu Hoài An thở dài, “Chỉ sợ tôi không có cách nào giúp được em, nếu như tôi nhúng tay vào, chỉ sợ mọi chuyện càng tồi tệ hơn.”

Nguyễn Sương cau mày một cái.

Lại nghe thấy anh ta nói, “Nhưng có người có thể.”

“Ai?”

“Vị hôn thê cũ của tôi.” Anh nói: “Văn Oanh.”

Nguyễn Sương nhớ ra vị hôn thê của anh ta họ Tạ, “Tạ Văn Oanh?”

Chu Hoài An cười nói: “Tên cô ấy là Tạ Minh Châu, trước kia tên là Văn Oanh.”

Minh châu – Hòn ngọc quý trên tay.

Chu Hoài An bấm số điện thoại của Văn Oanh, giọng nói nhẹ nhàng nũng nịu, không phải cố tình làm ra vẻ mà có cảm giác hết sức tự nhiên.

“Anh đang làm gì thế? Không phải gần đây em đã bảo anh đừng gọi điện cho em nữa sao? Nếu Tạ Hồi Chi phát hiện ra, anh lại có trái ngon để ăn đó.”

“Bây giờ tôi cũng không có trái ngon để ăn nữa. Cậu ta đã phá hoại mọi chuyện làm ăn của tôi rồi.”

Văn Oanh im lặng, giọng điệu dịu dàng hơn: “Xin lỗi, em không ngờ anh ấy sẽ điên tới như vậy.”

Chu Hoài An nói: “Văn Oanh, chuyện này tôi không có lỗi với cô. Ban đầu là cô chủ động tiếp cận tôi, bảo tôi giả vờ làm bạn trai của cô. Lúc đó tôi cũng đã nói với cô rồi, bên cạnh tôi không thể không có phụ nữ, chính cô cũng nói chuyện đó không thành vấn đề.”

Văn Oanh ừm một tiếng.

“Không hiểu sao, từ tình nhân biến thành vị hôn thê, tôi không trách cô, dù cô muốn diễn vở tuồng này như thế nào thì tôi cũng sẽ phối hợp với cô, có đúng không?”

“……Ừm.”

“Sau đó tình huống bây giờ chính là tôi bị lôi vào trò chơi tình thú của hai người.”

“…Thanh minh một chút, trước đó tôi không hề có suy nghĩ gì với anh ấy, từ đầu đến cuối tôi đều cho rằng nếu mình kết hôn thì anh là lựa chọn tốt nhất. Giống như trước kia tôi từng nói vậy, anh có thể ở ngoài trêu hoa ghẹo bướm, tôi không quan tâm. Yêu cầu của tôi với hôn nhân có thể không cần tình yêu nhưng tôi phải có tự do.”

“Ok, tôi nói sai rồi. Tôi mặc kệ giữa hai người là thế nào, vấn đề là bây giờ anh ta gây ra phiền phức rất lớn cho tôi.”

“…Xin lỗi.”

“Hơn nữa anh ta còn lôi cả Nguyễn Sương vào chuyện này.”

Văn Oanh: “Nguyễn Sương là ai?”

Qua vài giây sau: “Tình đầu của anh.”

Chu Hoài An: “Ừm, tôi không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, anh ta gây phiền phức cho tôi, tôi có thể hiểu được là do anh ta đang ghen, dù sao thì các mác “Vị hôn thê cũ là tôi” sẽ đi theo cô mãi, nhưng kéo cả Nguyễn Sương vào, có phải quá vô lý rồi không?”

“Đồ điên.” Văn Oanh lên tiếng, “Anh ta đúng là đồ điên.”

“Tạ đại tiểu thư, làm phiền cô giải quyết chuyện này cho Nguyễn Sương. Cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, không tạo ra bất kì mối nguy nào cho cô cả, cũng không đấu lại được hai người.” Chu Hoài An không thể hiểu được, “Anh em hai người muốn chơi thế nào thì cứ đóng cửa lại chơi với nhau là được, tại sao cứ phải kéo Nguyễn Sương vào?”

“Tôi không có? Tôi chỉ nói một câu là trông tôi và Nguyễn Sương khá giống nhau nên anh mới thích tôi, có lẽ anh ấy nghĩ rằng tôi làm thế thân nên không vui.”

“Tôi thích cô khi nào vậy?” Chu Hoài An tức đến bật cười, “Hơn nữa nếu tôi coi cô là thế thân thật, anh ta không vui thì cứ tìm tôi, tìm Nguyễn Sương làm gì?”

Văn Oanh thở dài, bộ dáng bất đắc dĩ: “Kẻ điên thường không nói đạo lí.”

Chu Hoài An: “Dù thế nào đi nữa thì cũng đừng lôi Nguyễn Sương vào, được không?”

Văn Oanh đồng ý, sau đó nổi hứng mà hỏi: “Anh và Nguyễn Sương quay lại rồi à? Sao lại vì cô ấy mà gọi cho tôi.”

“Không có.”

“Tôi biết mà, trông cô ấy không giống người không có mắt nhìn người lắm.”

“…Đủ rồi đấy Tạ Minh Châu.”

“Đừng có gọi tôi là Tạ Minh Châu! Tôi rất ghét người khác gọi tên này của tôi!” Văn Oanh bực bội.

Chu Hoài An cười, “Được rồi, cô nhường anh trai mưa của cô một chút, để người của Nguyễn Sương quay lại.”

Giọng Văn Oanh khó chịu: “Anh ấy chưa chắc đã nghe tôi.”

Chu Hoài An nhàn nhạt đáp, “Nếu anh ta không dừng lại thì người chịu thiệt không phải là Nguyễn Sương mà chính là anh ta. Tôi không hy vọng Trần Cương Sách sẽ nhúng tay vào chuyện này, đến lúc đó chuyện của hai người cũng không giấu được nữa, cả nhà họ Tạ không được yên ổn đâu.”

“…Trần Cương Sách? Sao lại liên quan đến anh ta?”

“Nguyễn Sương và Trần Cương Sách quay lại rồi chứ sao.” Chu Hoài An nói.

“Ồ, cô ấy có thể quay lại với bạn trai cũ, nhưng không thể quay lại với tình đầu là anh.” Văn Oanh bật cười: “Anh vô dụng thật đấy Chu Hoài An.”

Chu Hoài An không muốn nghe cô tiếp tục châm biếm mình nữa, lập tức cúp máy.

Anh ta nhìn Nguyễn Sương: “Tôi chỉ làm được đến đây thôi, nếu Tạ Hồi Chi vẫn không dừng lại thì cứ để Trần Cương Sách ra tay đi.”

Nguyễn Sương gật đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Trông tôi và Văn Oanh rất giống nhau sao?”

“So với ngoại hình thì tính cách càng giống hơn.” Chu Hoài An nói, “Cô ấy cũng giống em vậy, nâng được buông được.”

“Rốt cuộc chuyện giữa anh và cô ấy là thế nào vậy?”

“Cũng khó nói, đại khái là…hai người bọn anh cần có bạn trai bạn gái, kết quả dây dưa cuối cùng lại đính hôn.”

“Sau đó anh trai cô ấy đột nhiên tỉnh ngộ, phát hiện tình cảm của mình không phải là tình anh em mà là tình cảm nam nữ?”

Chu Hoài An khá vui: “Vậy mà em cũng đoán ra được.”

Mặt Nguyễn Sương không cảm xúc: “Loại tình tiết như vậy tôi viết được mười bộ kịch bản rồi.”

Viết quá nhiều kịch bản, cô tưởng rằng chỉ có cuộc đời người trên trang giấy mới thật phong phú, không ngờ ngoài đời thực còn máu chó và phức tạp hơn nhiều. Quan hệ giữa người với người chẳng thể rõ ràng minh bạch được, đa phần đều là một mớ hỗn độn.

Giống như canh sẵn thời gian, điện thoại trên bàn rung lên. Bọn họ cùng nhìn qua, là điện thoại của Nguyễn Sương, người gửi tin nhắn đến là Trần Cương Sách.

Chu Hoài An trầm mặc một lát, vào lúc Nguyễn Sương đứng dậy chuẩn bị rời đi thì gọi cô lại.

“Nguyễn Sương.”

“Em có từng nghĩ sẽ quay lại với anh không?”

Nguyễn Sương quay người lại, ánh sáng bên ngoài chiếu thẳng vào căn phòng, ngũ quan của anh ta rất xuất chúng. Vào khoảnh khắc ấy, Nguyễn Sương như nhìn thấy hình ảnh thiếu niên năm mười tám thanh xuân phơi phới. Cho dù giờ đây họ đã lăn lộn trong xã hội phức tạp một thời gian, sớm đã không còn trong sáng đơn thuần như trước kia nữa. Nguyễn Sương nghĩ, cô từng có được sự đơn thuần nhất: Tình yêu mạnh dạn, nhiệt huyết của thiếu niên, dù cho cả thế giới đều phản đối thì cũng từng yêu đương sâu đậm.

“Chu Hoài An, chúng ta nên dừng lại ở năm mười tám tuổi thôi.” Nguyễn Sương cười dịu dàng.

Tình cảm của họ cũng chỉ là vừa kịp lúc. Là vận mệnh đã sắp đặt cho họ gặp nhau, khiến họ lầm tưởng rằng đó là yêu. Bọn họ đều hiểu sai rồi, giờ đây, mọi thứ trở lại với đúng quỹ đạo của nó.



Từ quán cà phê đi ra, Nguyễn Sương ngồi lên xe của Trần Cương Sách. Tâm trạng cô không tồi, miệng còn ngâm nga một điệu nhạc. Trần Cương Sách không đạp chân ga ngay, đỗ xe ở đó, gương mặt anh như bị ảnh hưởng bởi khí lạnh điều hoà, trông khá lạnh lùng, cứ như vậy không nói một lời mà nhìn Nguyễn Sương chằm chằm.

Nguyễn Sương cảm thấy buồn cười: “Anh ghen cả ngày luôn à?”

Trần Cương Sách nói: “Em gặp anh ta mà vui đến mức này?”

Nguyễn Sương: “Em cũng không có vì anh ta mà vui.”

Trần Cương Sách: “Vậy thì vì ai?”

“Vì anh chứ ai…” Nguyễn Sương quay sang nhìn anh, cong miệng cười, “Lát nữa đi hẹn hò với anh đương nhiên em vui rồi. Sao vậy, anh không vui sao?”

“Bình thường.” Trần Cương Sách đạp chân ga, gương mặt vẫn lạnh nhạt.

“Thật sự bình thường à?” Giọng Nguyễn Sương rất trầm, “Thất vọng thật đấy, em còn đang háo hức chuẩn bị đi hẹn hò với bạn trai.”

Chiếc xe rời khỏi bãi đỗ, đi qua cổng an ninh phải đợi mất vài giây. Trần Cương Sách quay sang nhìn cô, hai giây sau anh bật cười.

“Anh rất vui.” Anh cười thoải mái, gương mặt giống như sương khói Giang Nam, khiến người ta dễ lạc bước trong đó, “Anh cũng rất háo hức.”

Thật kỳ lạ, rõ ràng đã quen biết nhiều năm, nghe rất nhiều lời ngọt ngào từ anh, nhưng khi anh nói anh cũng háo hức, tim cô vẫn đập thật nhanh. Cuộc hẹn hò diễn ra dưới sự háo hức chờ đợi của cả hai người, dẫu cho chỉ là một cuộc hẹn vô cùng bình thường. Đi xem phim rồi ăn cơm, ăn cơm xong đi dạo bên hồ. 

Cái nóng của mùa hè vẫn không vơi bớt, gió đêm oi bức chẳng thể khiến nhiệt độ không khí giảm đi. Vì đang là dịp nghỉ hè nên bên hồ có rất nhiều du khách, đám đông vô cùng nhộn nhịp, mọi người đều chờ đợi màn trình diễn âm nhạc trên mặt hồ. Nguyễn Sương và Trần Cương Sách xem một lát, sau đó cô kéo cánh tay anh.

Trần Cương Sách cong lưng, ghé lại gần cô: “Sao vậy?”

Nguyễn Sương nói: “Hình như em có hơi buồn nôn.”

Trần Cương Sách nhíu mày, “Say nắng sao?”

Cô đáp: “Hình như vậy?”

“Về thôi, trên xe có thuốc.”

Đầu Nguyễn Sương rất nặng, dạ dày cuộn trào lên từng cơn một. Cô để Trần Cương Sách dẫn mình đi, cố gắng dời sự chú ý của bản thân: “Sao trong xe anh lại có các loại thuốc này?”

“Hôm nay lúc em và Chu Hoài An ở đó vui vẻ nói về cuộc đời, anh rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến tiệm thuốc đi dạo.”

Nguyễn Sương không nhịn được bật cười, làm gì có ai rảnh rỗi lại vào tiệm thuốc đi dạo chứ?

“Từ khi nào anh lại thích vào tiệm thuốc đi dạo rồi?”

Trần Cương Sách lại bật chế độ vô lại, giọng điệu cà lơ phất phơ, “Anh mua bao là chính, nhìn thấy thuốc say nắng nên mua một hộp.”

“…”

Nhất thời Nguyễn Sương không biết nói gì. Nếu như là cái ‘chính’ này, vậy đối với Trần Cương Sách mà nói, những tiệm đồ hiệu khác cũng không thể khơi gợi được ‘hứng thú’ của anh bằng tiệm thuốc được.

Không đúng.

Là ‘tình thú’ mới đúng.