Editor: Gió+Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Không thể phủ nhận rằng trong nhà vệ sinh có một cảm giác vô cùng k1ch thích.
Cơ thể đắm chìm trong niềm vui dâng trào nhưng thần kinh lại luôn căng thẳng, cảnh giác với bất cứ ai bước vào. Trải nghiệm mãnh liệt và k1ch thích này sẽ để lại cho người ta cảm giác phấn khích khó quên. Chuyện như vậy tuy vui nhưng lại sai trái, không đúng và không hợp lý.
Dù sao Nguyễn Sương cũng là một cô gái nghiêm túc tiêu chuẩn, không chấp nhận làm loại chuyện này ở nơi công cộng.
Vì vậy, khi Trần Cương Sách xé bao và lấy nó ra.
Giọng nói cô run rẩy nhưng vẫn lạnh lùng và tỉnh táo: “Nếu anh dám làm chuyện đó ở đây, Trần Cương Sách, sau ngày hôm nay, hai chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Trần Cương Sách cụp mắt xuống chăm chú nhìn cô, trán anh ướt đẫm, lông mày cũng trở nên sẫm màu hơn. Trong cuộc giằng co thầm lặng, anh chấp nhận thua trận và ném đồ trong tay vào thùng rác. Nguyễn Sương thấy thế đưa tay đẩy cánh tay anh ra nhưng anh lại ôm cô càng chặt hơn.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng anh khàn khàn, “Để anh bình tĩnh lại, khi nào anh thấy ổn hơn sẽ cho em ra ngoài.”
Cảm giác kỳ dị mạnh mẽ đến mức mọi tế bào trong cơ thể cô dường như đều tập trung vào nơi gắn bó mật thiết với anh. Nhiệt độ nó nóng đến mức như muốn đốt cháy cô.
Đột nhiên không hiểu sao Nguyễn Sương lại kêu lên một tiếng: “Trần Cương Sách, anh không có chút xấu hổ nào sao?”
Có từng nghĩ đến chuyện, chẳng may có ai đó vào đây không?
Có từng nghĩ đến chuyện, chẳng may người kia, là bố cô?
“Không hề.” Trần Cương Sách thản nhiên cười, buông vòng tay đang ôm cô ra, cúi đầu nhìn thẳng vào cô. Anh khẽ nhướng mày, trên mặt đầy vẻ ngả ngớn: “Cũng không phải là ngày đầu em gặp anh, anh trong mắt em có bao giờ là người tốt đâu?”
“Trần Cương Sách.” Nguyễn Sương hít sâu một hơi.
“Nguyễn Sương.” Trần Cương Sách bắt chước cô, gọi tên đối phương, ngữ khí của anh thật sự cũng không khá hơn cô là bao. “Muốn anh tôn trọng em đúng không? Còn em thì sao? Em đã bao giờ tôn trọng anh chưa?”
Chiếc boomerang vẫn bay về phía cô.
Trên mặt Trần Cương Sách hiện lên một ý cười, nụ cười ph óng đãng lại có chút bất cần, giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành cô.
“Xem mắt có vui không? Nguyễn Sương, anh còn tưởng rằng dù em có bạc tình bạc nghĩa đến đâu, ít nhất em cũng sẽ coi anh như một chiếc lốp dự phòng.”
“Ít nhất anh cũng phải là một chiếc lốp dự phòng.”
Thực chất là anh đang tự an ủi chính mình.
Lông mi khẽ run lên, ánh mắt cô hạ xuống từng chút một. Trần Cương Sách phối hợp cùng cô, từng chút từng chút cúi người xuống, tìm kiếm ánh mắt của cô.
Anh mỉm cười dịu dàng và bình tĩnh: “Thì ra đối với em mà nói, anh thực sự chỉ là bạn tình.”
“Nguyễn Sương,” Trần Cương Sách mỉm cười buông cô ra, đưa tay về phía cửa “Cạch một tiếng”, khóa cửa mở ra, anh mỉm cười ôn hòa đầy kiềm chế nói, “Đi xem mắt tiếp đi.”
Nguyễn Sương thực ra có do dự. So với do dự, có lẽ là cảm giác đau lòng nhiều hơn.
Giống như tờ giấy bị thấm nước rồi vò thành một cục, dù có cố trải đến đâu cũng không thể phẳng được, nếu phơi khô thì nó cũng đã nhăn nheo và không thể khôi phục lại hình dạng ban đầu nữa. Nhưng khi trải tờ giấy ra, cô lại nghĩ đến những dòng chữ do sóng biển để lại trên tờ giấy.
–Họ không phải cá ở cùng một biển.
“Ừm.” Cô khẽ gật đầu, “Tôi đi đây.”
Nói xong, cô rời đi mà không hề ngoảnh lại.
Bàn tay đặt trên bồn rửa của Trần Cương Sách từ từ buông xuống, toàn thân bất lực, các khớp ngón tay dùng sức siết chặt làm gân xanh nổi lên, làn da trở nên trắng bệch, mất đi màu sắc. Anh cười giận dữ.
Nguyễn Sương loạng choạng bước ra khỏi phòng vệ sinh, không nhìn rõ con đường phía trước nên suýt thì vấp ngã. Nhìn kỹ hơn, đó là một bảng chỉ dẫn.
“Nhà vệ sinh đang được bảo trì, tạm thời không hoạt động, vui lòng sử dụng nhà vệ sinh khác.”
Cô nhìn chằm chằm vào tấm biển màu xám bạc, trầm ngâm.
Sau lưng có tiếng bước chân từ phòng vệ sinh truyền tới, cô nhìn về phía Trần Cương Sách: “Anh bảo người để tấm biển này à?”
Hai đầu lông mày Trần Cương Sách ẩn chứa sự tức giận, bất đắc dĩ cười nói: “Nếu không thì sao, công chúa của anh, anh không có thói quen phát sóng trực tiếp cho người khác xem.”
Mũi cô lại lần nữa chua xót. Hoàn toàn trái ngược với sự chua chát trước đó, hóa ra anh đã có biện pháp phòng ngừa. Nguyễn Sương không thể nói là rất cảm động, nhưng cảm xúc vừa rồi đã bị quét sạch.
Cô thấp giọng nói: “Anh kéo tôi vào phòng vệ sinh chỉ để l@m tình với tôi trong đó thôi sao?”
Trần Cương Sách nói: “Là vì trước đó em đã gửi tin nhắn cho anh, nếu em không gửi tin nhắn anh cũng sẽ không tới tìm em.”
Nguyễn Sương hỏi anh: “Sao anh không tìm tôi trước?”
Anh cười gằn: “Em đã đi xem mắt, anh tìm em để làm cái gì? Xin hỏi, anh có tư cách gì sao?”
Thật lịch sự, thậm chí còn dùng từ “Xin hỏi”.
Quả thực từ trước đến nay, người không nói lý chỉ có Nguyễn Sương, đều là do một mình cô.
Đáy lòng Nguyễn Sương như bị ngâm trong nước chanh, tràn đầy chua xót, cổ họng nghẹn lại hồi lâu mới nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Không phải gia đình anh đã sắp xếp cho anh một buổi xem mắt sao? Tôi cảm thấy tôi không làm sai, chuyện tôi làm anh cũng đều từng làm rồi.”
Trần Cương Sách không tức giận khi thấy cô đi xem mắt; anh cũng không xấu hổ khi cô mắng anh, tất cả chuyện đó Trần Cương Sách không hề tức giận.
Trần Cương Sách chỉ bị làm cho tức điên khi nghe cô nói anh cũng đi xem mắt giống cô.
Anh khẽ hừ một tiếng, nhướng mày nhìn cô, lúc đang chuẩn bị lên tiếng thì đột nhiên hành lang có tiếng của phụ nữ vang lên.
“Sao Miên Miên đi vệ sinh lâu vậy? Để tôi đi tìm con bé.”
Ở ngay phía sau lưng.
Mẹ Nguyễn nhìn thấy cô rồi.
“Miên Miên?”
Tiếng bước chân ngày càng gần và rõ hơn.
Hành lang dài không có chỗ để trốn, Nguyễn Sương lo lắng sốt ruột nhưng gương mặt vẫn rất bình tĩnh, cô xoay người lại chủ động lên tiếng: “Mẹ, sao mẹ lại qua đây vậy?”
Mẹ Nguyễn không nhìn cô, ánh mắt bà hướng về phía Trần Cương Sách đứng ở phía sau. Vừa rồi ở phía xa đã thấy hai người đứng đối diện nhau, nhìn bộ dáng có vẻ khá thân quen. Từ xa thấy được người đàn ông cao ráo mặc tây trang, trông rất anh tuấn. Đến gần rồi thì thấy rõ được vẻ văn nhã, vai rộng eo hẹp, quan trọng nhất là gương mặt còn đẹp hơn cả bộ tây trang.
Biểu cảm của mẹ Nguyễn không giấu được niềm vui: “Miên Miên, đây là…”
“Là đối tác của con ở Nam Thành.” Nguyễn Sương không chút do dự mà giới thiệu Trần Cương Sách với thân phận không khiến mẹ Nguyễn nổi lòng nghi.
Mẹ Nguyễn nói: “Trùng hợp vậy, có thể gặp được ở đây, hay là mời cậu ấy qua ăn cùng chúng ta đi?”
Nguyễn Sương nhìn Trần Cương Sách một cái: “Anh ấy còn có tiệc xã giao ạ.”
Trần Cương Sách cũng nói: “Bác gái, cháu vẫn còn công việc đang bận, để lần sau đi ạ.”
Mẹ Nguyễn tiếc nuối: “Vậy lần sau đến nhà bác chơi nhé.”
Trần Cương Sách nhướng mày nhìn Nguyễn Sương cười, nụ cười trông rất phong lưu.
Sao Nguyễn Sương có thể không biết anh muốn nói gì chứ: Nhìn đi, đây là mẹ em mời anh đó.
Cô lườm anh một cái.
Ngoài phòng vệ sinh có đặt một tấm biển ghi ‘Đang bảo trì’, chuẩn bị khá đầy đủ, Nguyễn Sương dẫn mẹ đến phòng vệ sinh ở đầu lối đi bên kia.
Sau khi đi vệ sinh xong, Nguyễn Sương phàn nàn: “Mẹ, vừa rồi sao mẹ lại bảo anh ấy đến nhà ăn cơm?”
Mẹ Nguyễn đáp: “Không phải con đã nói rồi sao, cậu ấy là đối tác của con, vậy thì phải mời cậu ấy một bữa để cảm ơn đã chăm sóc con chứ, cũng để cảm ơn đã hợp tác với con.”
“…” Sớm biết vậy đã cho anh một thân phận khác rồi.
“Hơn nữa mẹ cũng chỉ nói khách sáo một chút, con thấy cách ăn mặc của cậu ấy cũng biết gia cảnh cậu ấy không phải bình thường. Ở thành phố lớn tấc đất tấc vàng như Nam Thành Này, ở đâu cũng là người giàu có, mà cậu ấy lại là đối tác của con, chắc cũng là đại thiếu gia nhà giàu, trong nhà có đầu bếp, sao có thể để tâm bữa cơm bình dân nhà chúng ta được chứ?”
Thực ra Nguyễn Sương khá muốn bật cười, cười vì mẹ bảo ‘chỉ nói khách sáo một chút’, nhưng cô phát hiện bản thân mình lại không cười nổi. Mẹ cô nói chuyện với anh vài phút đã đoán ra được gia cảnh của anh không bình thường, sao có thể hạ thấp mình đến nhà cô ăn cơm được? Còn về những vấn đề khác thì càng không thể xảy ra được.
–
Trần Cương Sách quay lại phòng bao.
“Chú Lý.”
Anh ngồi xuống vị trí trung tâm.
Người được gọi là chú Lý là đàn em thời đại học của mẹ Trần Cương Sách, ông làm việc ở Nam Thành đã lâu, sau đó điều đến đây. Trong những năm ông làm việc ở Nam Thành điều được Lưu Bạch chiếu cố. Cũng chính vì vậy mà Trần Cương Sách vừa gọi, dù đang bận rộn ông vẫn lập tức tới.
“Cháu đi vệ sinh mà đi lâu vậy à.” Ông trêu chọc nói.
“Trùng hợp bạn gái cũng tới đây ăn cơm, cháu qua xem cô ấy thế nào.” Trần Cương Sách nói dối cũng rất tự nhiên.
“Ồ? Bạn gái sao? Cháu có bạn gái từ khi nào vậy, đã dẫn về nhà ra mắt mẹ chưa?”
“Vẫn chưa, gần đây khá bận nên đợi xong việc sẽ dẫn cô ấy về nhà.”
“Bận gì vậy?”
Lòng vòng tới lui cuối cùng cũng đợi được câu này của ông.
Trần Cương Sách cong môi: “Cháu định mở công ty ở đây, dạo này có thích một khu đất, nghe nói đầu năm sau sẽ đấu thầu, không biết có phải là thật hay không?”
Chú Lý ngây người, cười bất đắc dĩ nói: “Chú biết ngay mà thằng nhóc này, không có việc gì sao tìm chú được chứ.”
Trần Cương Sách đứng dậy rót mời ông một ly rượu.
Chú Lý khẽ lắc ly rượu trên tay: “Mở chi nhánh công ty có thể thuê vài tầng, không cần thiết phải bỏ tiền bạc công sức ra mua đất.”
Trần Cương Sách cười: “Thuê thì vẫn là địa bàn của người khác, cháu không thích làm việc ở chỗ của người khác.”
“Đất không đắt, nhưng chi phí xây dựng khá lớn, sau này còn lắp đặt điện nước…tính ra cũng không rẻ.”
“Vâng, cháu biết.” Ánh mắt của Trần Cương Sách không có chút khoe khoang nào: “Chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết, đối với cháu đó không phải là việc khó.”
Trầm mặc một hồi lâu.
Chú Lý lắc ly rượu, không chắc chắn lắm: “Miếng đất ấy đã để trống rất nhiều năm rồi, quả thực có chuyện sẽ được đấu thầu, nhưng khá nhiều công ty cạnh tranh, ngoài người ở đây thì cũng có rất nhiều công ty ở nơi khác nhìn trúng mảnh đất béo bở này.”
Ông khẽ nhấp một ngụm, chuyển chủ đề: “Chuyện đấu thầu khá khó và phức tạp, nhưng chuyện cháu đã muốn làm, có khi nào không thành đâu chứ?”
Nghe được lời này, Trần Cương Sách cầm ly rượu lên cùng ông cụng ly.
“Vậy phải mượn lời tốt của chú rồi, chú Lý.”
Uống xong ly rượu, chú Lý tò mò: “Ở Nam Thành phát triển không tốt sao, sao lại chạy đến đây mở công ty vậy?”
“Bạn gái cháu là người ở đây.” Trần Cương Sách đáp.
“Vì bạn gái mà chuyển công ty đến đây?” Chú Lý trêu, “Bạn trai tốt đấy nhỉ.”
“Nào có vì cô ấy, chỉ là vì cháu mà thôi.” Trần Cương Sách cong môi, thản nhiên đáp: “Cô ấy không dính cháu lắm, vậy cháu phải dính lấy cô ấy thôi.”