Trăng Gió Nơi Đây

Chương 44




Editor: Đá bào+Gió

Beta: Bảo Trân



Kế hoạch ban đầu của Nguyễn Sương là trở về Nam Thành vào khoảng ngày mùng 10 tháng sau. Tuy nhiên, kế hoạch không bao giờ có thể theo kịp những thay đổi – phòng làm việc đã xảy ra một sự cố ngoài ý muốn.

Nam diễn viên chính được chọn để quay phim đột nhiên đình công, trong nhóm chat mọi người đang xôn xao nghị luận: [Chị Sương, cậu ta còn bày tỏ ý định sẵn sàng bồi thường thiệt hại, em nghe ra được ý trong lời của cậu ta, chắc là đã tìm được mối ngon hơn.]

[Tôi nghĩ không phải cậu ta tìm được mối ngon hơn mà lại bị đối thủ ác ý đào đi  mất.]

Từ khi phòng làm việc của họ đi vào hoạt động, tổng số diễn viên ký kết hợp đồng chỉ có khoảng 10 người. Mỗi người đều có nhiệm vụ của mình và cậu đóng vai nam chính kia vốn không chuyên về đóng nam chính phim ngắn. Cậu ta chuyên quay những clip ngắn rồi phòng làm việc sẽ bỏ tiền vào việc quảng bá tài khoản video ngắn cho cậu ta, đột nhiên bây giờ đơn phương muốn chấm dứt hợp đồng khiến việc quay phim bị gián đoạn. Tài khoản mới bắt đầu có dấu hiệu tiến triển nên không thể không thay một nam diễn viên chính khác.

Nguyễn Sương nói: [Phí bồi thường thiệt hại do vi phạm hợp đồng cần luật sư xử lý.]

[Về phần diễn viên…mọi người cứ đăng thông tin tuyển dụng đi, tôi sẽ quay lại Nam Thành sau.]

Việc nào có thể uỷ quyền cho người khác nhưng riêng việc xem xét lựa chọn diễn viên Nguyễn Sương phải đích thân đi làm.

Lúc về cô không lái xe vì đúng lúc Quý Tư Âm cũng sẽ trở về Nam Thành nên Nguyễn Sương đi xe của Quý Tư Âm. Trên đường về cô vẫn ôm máy tính làm việc, Quý Tư Âm không dám quấy rầy, chỉ có thể im lặng cầm điện thoại tự chụp hình chơi.

Quý Tư Âm đưa cô đến thẳng phòng làm việc, thương cảm nói: “Không biết lần sau chúng ta có thời gian gặp nhau là khi nào.”

Nguyễn Sương cười: “Chỉ cần cậu muốn là có thể đến tìm tớ mà, lúc nào nhớ cậu tớ cũng sẽ đến tìm.”

Vẻ mặt Quý Tư Âm có chút oán hận: “Cậu thì nhớ ai? Tớ thấy trong đầu cậu bây giờ chỉ có công việc và công việc mà thôi.”

Nguyễn Sương vặn lại: “Tớ đang nghĩ tới rất nhiều trai xinh gái đẹp.”

Quý Tư Âm: “Không phải cũng là vì công việc đó sao? Nếu có bản lĩnh thì cậu thử nghĩ tới anh chàng đẹp trai nào không mặc quần áo đang nằm trên giường của cậu đi.”

Nguyễn Sương cố nặn ra một nụ cười, nói với Quý Tư Âm hai chữ trước khi đóng cửa xe lại: “Tạm biệt.”

Quý Tư Âm hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu ra ngoài, hét lớn với cô: “Có nghiên cứu khoa học đã chứng minh, ngắm cơ thể tr@n trụi của đàn ông nhiều có thể kéo dài tuổi thọ!”

Nguyễn Sương nghe xong thì suýt té ngã, cô quay người lại, hung dữ trừng mắt với Quý Tư Âm: “Bớt nói hươu nói vượn đi.”

Quý Tư Âm cười tí tởn, trêu đùa đủ rồi mới nói lời tạm biệt: “Đi đây. Túi tớ đặt đã vận chuyển tới rồi, muốn thì cứ đến lấy.”

Nguyễn Sương vẫy tay với cô ấy, nhìn chiếc xe rời đi rồi mới quay người đi vào khuôn viên. Cả phòng làm việc đang trong kì nghỉ lễ đến cuối tháng, mùng 1 tháng 7 mới hoạt động trở lại nhưng vì có sự cố phát sinh nên một số nhân viên đã quay lại làm việc sớm. Văn phòng im ắng, Nguyễn Sương đứng trước quầy lễ tân đã nghe thấy tiếng phàn nàn từ bên trong truyền ra.

“Tại sao cậu ta lại rời đi đột ngột như vậy? Trước đó mọi chuyện đều đang diễn ra tốt đẹp và đãi ngộ của chúng ta đối với cậu ta cũng khá tốt mà.”

“Một ngày trước khi đề nghị chấm dứt hợp đồng, cậu ta còn tỏ ra vô cùng thân thiết gọi tôi là chị Hàm Hàm. Tôi thực sự cạn lời mà.”

“Được rồi, quên cậu ta đi. Việc cấp bách bây giờ là phải chọn được ứng viên thích hợp.”

“Cũng may đang là mùa tốt nghiệp nên có rất nhiều người tìm việc, cũng có khá nhiều anh chàng đẹp trai. Nhưng sau khi hỏi han một vòng thì bọn họ có vẻ không mấy quan tâm đ ến diễn xuất, tất cả đều muốn theo hướng phát sóng trực tiếp (live stream).”

“Mục đích chính mà các cậu muốn trở thành người nổi tiếng trên Internet là để bán hàng khi phát sóng trực tiếp tôi có thể hiểu được.”

“Nhưng chúng tôi lại không làm về phương diện này.”

Chợt có một giọng nói không thuộc về nơi này vang lên: “Tạm thời chúng ta chưa làm về lĩnh vực, còn chuyện tương lai đâu thể chắc chắn được?”

Nghe vậy mọi người đều quay đầu dùng ánh mắt tội nghiệp hướng về phía Nguyễn Sương như trông thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Chị Sương, cuối cùng chị cũng đến rồi.”

“Chị Sương, chúng em đã đợi chị lâu lắm rồi đấy.”

“Chị Sương, chọn diễn viên nam còn khó hơn chọn bạn trai đó. Em phải làm sao bây giờ?”

Nguyễn Sương nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của Trần Tụng Nghi, cô cười dịu dàng: “Không sao đâu, cứ từ từ sẽ chọn được.”

Sau khi nói vài câu an ủi đơn giản, quay trở lại văn phòng cô gửi tin nhắn cho Trần Tụng Nghi, hỏi cô ấy đang ở đâu.

Tin nhắn vừa được gửi đi, cửa văn phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài, hẳn là Trần Tụng Nghi đã chạy tới, thở hổn hển: “Sương, chị Sương, em đến rồi.”

Trần Tụng Nghi vốn đang vui vẻ ở khu nghỉ dưỡng thì đột nhiên nhận được thông báo tăng ca sớm, cô ấy lập tức bỏ lại gia đình và lái xe trở về công ty.

Ông nội cô ấy thấy vậy thì không hài lòng: “Ông thực sự không hiểu nổi cái công việc tồi tệ mà cháu đang làm. Một tháng lương còn không đủ cho cháu tiêu vặt, bận rộn suốt ngày rồi còn phải tăng ca đột xuất vào những ngày nghỉ lễ. Nghỉ việc ngay cho ông.”

Trước đây ông nội sẽ không nói những lời này nhưng vì Trần Cương Sách đã lỡ hẹn, nói tết Đoan Ngọ sẽ bù cho gia đình bằng một chuyến nghỉ dưỡng, kết quả lần này anh lại tiếp tục không thấy tăm hơi. Ông nội đành miễn cưỡng cùng Trần Tụng Nghi đến đây. Cô ấy thì không đủ kiên nhẫn ngồi câu cá với ông, lại không biết chơi cờ, điều này càng khiến ông cụ rất không vui và tìm cách xét nét cô đủ chuyện. Mỗi lần Trần Tụng Nghi bị ông nội dạy dỗ, sự tức giận của cô đối với Trần Cương Sách lại tăng thêm một bậc.

“Em không cần gấp gáp vậy, cứ từ từ thôi.” Nguyễn Sương đứng dậy rót cho cô ấy một ly nước, “Uống ly nước trước đi.”

“Em kiệt sức mất. Anh trai em không biết lại chạy đi đâu rồi nhờ em đi chơi cùng với ông nội. Mấy chuyện khổ cực như vậy trước đây đều là trách nhiệm anh ấy vốn phải làm mà.” Trần Tụng Nghi không khỏi phàn nàn.

Nguyễn Sương nhẹ nhàng nói về thành phố này: “Anh ấy đã tới đây.”

Trần Tụng Nghi gật gật đầu, sau khi kịp phản ứng thì đột nhiên ngẩng đầu lên: “Làm sao chị biết anh trai em đi đâu? Không phải, chị Sương, chị biết anh trai em là ai sao?”

“Trần Cương Sách.”

“…” Trần Tụng Nghĩa hít một hơi lạnh, “Chị biết từ khi nào thế?”

“Mới gần đây.”

“Anh ấy nói với chị sao?”

“Ừm.”

Trần Tụng Nghi tức giận đến nghiến răng: “Anh ấy thật không có tý trượng nghĩa nào!”

Nguyễn Sương cười nói: “Yên tâm, chị không phải loại người không phân biệt được chuyện công và chuyện tư.”

Trần Tụng Nghi liên tục cam đoan: “Em làm việc với chị không phải vì anh ấy đâu, chỉ đơn giản là vì em thích chị thôi.”

Nguyễn Sương mỉm cười quay đi: “Ừ, chị biết.”

Cô nhanh chóng đổi chủ đề: “Họ đang nói về việc sàng lọc và lựa chọn hồ sơ là thế mạnh của em, em xem có cái nào phù hợp không?”

“Có một người mà em thấy khá phù hợp. Cậu ta khá đẹp trai, khí chất thiếu niên, nhuộm tóc bạc trắng, rất có cảm giác của một chàng trai nổi loạn.” Vì sếp đã biết mối quan hệ giữa mình và Trần Cương Sách nên cô ấy cũng không giấu diếm gì nữa, nói tiếp “Nhưng em cảm thấy chắc chị sẽ không muốn chọn cậu ta.”

“Tại sao?”

“Cậu ta là em trai của bạn trai cũ chị.” Trần Tụng Nghi dừng lại, nghiêm túc sửa lời, “Không phải, là bạn trai cũ của cũ.”

Nguyễn Sương cau mày: “Chu Tĩnh Dương?”

Trần Tụng Nghi đưa sơ yếu lý lịch tự thuật của Chu Tĩnh Dương cho Nguyễn Sương: “Chị có thể xem qua, cậu ta thực sự đáp ứng đủ các tiêu chí tuyển chọn của chúng ta.”

Vòng tròn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Lý do mà Trần Tụng Nghi biết đến Chu Tĩnh Dương cũng rất đơn giản: cậu ta đẹp trai đến mức có chút không được chân thật, khuôn mặt như được tạo ra bởi AI, dù nhìn ở góc độ nào cũng vô cùng kinh diễm. Cô gặp Chu Tĩnh Dương trước, sau đó mới biết đến chuyện của Nguyễn Sương và Chu Hoài An từ miệng Chí Cảnh Đình.

Trên màn hình máy tính hiện lên hình ảnh của Chu Tĩnh Dương. Không thể không thừa nhận cậu ta rất đẹp trai, trên người còn toát ra vẻ phóng khoáng bất cần bẩm sinh. Nó rất phù hợp với tính cách của nhân vật nam chính trong bộ phim ngắn mà cô muốn quay.

Nguyễn Sương do dự một lát rồi nói: “Chúng ta tìm tiếp xem.”

Trần Tụng Nghi gật đầu: “Được ạ.”

Nói xong chuyện chính, Nguyễn Sương trầm mặc một hồi lâu, thấy Trần Tụng Nghi vẫn chưa rời đi có vẻ như có chút do dự muốn nói lại thôi.

Nguyễn Sương hỏi cô ấy: “Sao thế?”

Trần Tụng Nghi rầu rĩ: “… Chỉ là, ừm, anh trai em lại tới tìm chị à?”

Thành phố mà Nguyễn Sương vừa nhắc tới chính là nơi cô ấy lớn lên từ nhỏ. Rất khó để Trần Tụng Nghi không nghĩ tới kịch bản anh trai mình vượt ngàn dặm xa xôi để truy thê. Hơn nữa, nghĩ đi nghĩ lại, người có thể khiến Trần Cương Sách bỏ quên cả ông nội chắc chắn chỉ có thể là Nguyễn Sương.

“Không phải,” Nguyễn Sương nói, “Chị chỉ gặp anh ấy một lần thôi.”

Mặc dù anh là người đưa cô về nhà nhưng mấy ngày sau đó Nguyễn Sương cũng chỉ gặp Trần Cương Sách đúng một lần. Ngay cả sau khi họ lên giường với nhau, Trần Cương Sách cũng không ở lại với cô quá lâu mà phải ra ngoài tham dự tiệc xã giao.

Cô hoàn toàn phớt lờ bản thân để thuyết phục người khác, nhưng cô cũng đang cố gắng thuyết phục bản thân rằng trong lòng Trần Cương Sách mình không phải người quan trọng. Dù sao cho đến tận bây giờ Trần Cương Sách vẫn chưa nhắn tin lại cho Nguyễn Sương.

Qua vài ngày, Nguyễn Sương phỏng vấn diễn viên phù hợp. Ảnh chụp và người thật thường luôn sẽ có chênh lệch, sự chênh lệch này không hoàn toàn đến từ diện mạo mà từ cảm giác mang lại cho người khác. Có người nhìn rất ngoan nhưng nói chuyện lại cà lơ phất phơ, có người trông không sợ gì cả nhưng lại rất thành thật. Trần Bạc Văn đã vào đoàn quay phim nên việc chọn người được giao cho Nguyễn Sương toàn quyền phụ trách.

Phỏng vấn cả buổi chiều, cả người mệt mỏi nhưng lại không chọn ra được ai phù hợp, Nguyễn Sương hỏi Trần Tịnh Nghi: “Còn mấy người nữa?”

Sắc mặt Trần Tịnh Nghi khổ sở: “Hết rồi ạ.”

Vừa nói xong thì lập tức có tiếng gõ cửa truyền đến. Hai người cùng nhìn qua, sau khi nhìn rõ người đó là ai, Trần Tịnh Nghi quay sang quan sát sắc mặt Nguyễn Sương theo phản xạ.

Nguyễn Sương giống như cũng đang suy nghĩ: “Chu Tĩnh Dương, đừng nói là cậu đến phỏng vấn đấy nhé.”

Chu Tĩnh Dương nói, “Tôi đến phỏng vấn đó.”

Nguyễn Sương: “Hình như tôi không có gửi thông báo phỏng vấn cho cậu.”

Chu Tĩnh Dương không biết xấu hổ: “Tự tôi đến.”

Thực ra hai anh em họ khá giống nhau, thích lì lợm đeo bám. Nguyễn Sương không hiểu được, Chu Hoài An tìm cô là vì tình cũ, vậy còn Chu Tĩnh Dương? Không thể là vì cậu ta có tâm tư riêng với chị dâu cũ đó chứ?

Chu Tĩnh Dương nghênh ngang ngồi xuống trước mặt bọn họ, tư thế rất đoan chính, khiêm tốn đưa cho cô sơ yếu lý lịch của mình.

“Xin chào các nhà tuyển dụng, tôi là Chu Tĩnh Dương, sinh viên ngành biểu diễn của viện truyền thông, năm nay vừa tốt nghiệp xong. Đây là sơ yếu lý lịch của tôi, trong thời gian học tập tôi có đạt được tổng cộng ba lần học bổng loại một, giành được vô số các giải thưởng khác, cũng từng tham dự biểu diễn kịch nói. Có rất nhiều tổ chức MCN muốn chiêu mộ nhưng tôi đều không đồng ý.”

Nói đến đây, cậu ta đổi từ thư thế ngồi thẳng sang cong lưng xuống, ánh mắt hăm hở hăng hái nhưng cũng đầy sự tủi thân nhìn Nguyễn Sương, giống như chú chó nhỏ bị ướt mưa vậy.

Cậu ta thấp giọng: “Chị dâu, chị ký hợp đồng với em đi, em đẹp trai, diễn xuất cũng tốt, quan trọng chính là em sẽ không ký với người khác, quyết một lòng trung thành.”

Mặt Trần Tịnh Nghi vô cùng cạn lời: “Cậu gọi ai là chị dâu vậy?”

Lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên. Nguyễn Sương và Trần Cương Sách bốn mắt nhìn nhau, trong tay anh có cầm một chiếc áo khoác tây trang màu xám tro, hai nút trên cùng áo sơ mi được cởi mở, đứng bắt chéo chân. Lười biếng, kiêu ngạo và tuỳ hứng.

Trần Cương Sách khẽ nhướng mày, như cười như không: “Sao tôi không biết nhỉ, tôi có thêm một người em trai từ khi nào vậy?”

“…”

“…”

Trần Tịnh Nghi thầm khen Trần Cương Sách ở trong lòng, nhưng vừa quay đầu đã thấy gương mặt không chút biểu cảm của Nguyễn Sương.

Giọng cô lạnh lùng: “Hai người đến đây để nhận người thân sao?”

Trần Cương Sách cong môi, đang định trả lời thì bị Nguyễn Sương chặn lời: “Tôi ở đây bàn chuyện công việc, anh qua văn phòng đợi, đừng ảnh hưởng tôi làm việc.”

Trần Cương Sách khẽ cười, “Được.”

Sau khi Trần Cương Sách rời đi, Nguyễn Sương nhìn Chu Tĩnh Dương, “Có lẽ anh trai cậu không giải thích rõ với cậu, tôi và anh ta đã không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi, sau này cũng không có liên quan gì.”

“Em với anh ấy cũng không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi.” Lời Chu Tĩnh Dương khiến mọi người kinh ngạc.

“Gì cơ?” Nguyễn Sương ngẩn người.

“Anh em là tên cặn bã bề ngoài với bản chất hoàn toàn khác nhau.” Chu Tĩnh Dương hít sâu một hồi, chuyển chủ đề: “Chị Miên Miên, em vô cùng nghiêm túc đến phỏng vấn, em hy vọng chị là nhà tuyển dụng công tư phân minh, nếu thấy em phù hợp thì cho em qua, đừng vì anh em mà ảnh hưởng đến ấn tượng của chị về em, được không?”

Trần Tịnh Nghi ở bên cạnh ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chị từng nói chị là người công tư phân minh.”

Cô ấy không đứng bên nào cả, nếu nhất định phải chọn một bên để đứng, cô đứng về phía lợi ích của phòng làm việc, mãi mới có diễn viên phù hợp như vậy, tất nhiên phải nắm bắt rồi.

Nguyễn Sương nhíu mày, hiếm khi bất lực như lúc này: “…Được, ký đi.”

Nghe xong, mặt mày Chu Tĩnh Dương hớn hở: “Cảm ơn chị, sếp ơi!”

Nguyễn Sương đổi sang giọng điệu khi làm việc, cô đứng dậy: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp Hàm Hàm, cô ấy sẽ đưa cho cậu hai bản hợp đồng, một là hợp đồng đại diện độc quyền, bản còn lại là hợp đồng lao động. Cậu đọc xem có vấn đề gì không, nếu không thì trực tiếp ký, còn có yêu cầu nào khác cứ đưa ra, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức thoả mãn yêu cầu của cậu.”

Chu Tĩnh Dương nhắm mắt theo đuôi đi cạnh Nguyễn Sương, ra khỏi phòng họp, cô dẫn cậu đi làm quen với mọi người: “Đây là chị Hàm Hàm.”

Chu Tĩnh Dương: “Chào chị Hàm Hàm.”

Vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ với thế giới cùng mái tóc trắng bạc kia của cậu ta trông khá ăn chơi, nhưng lúc chào hỏi mọi người thì giọng rất ngoan ngoãn dễ bảo. Mọi người trong văn phòng đều nhìn qua, kinh ngạc trước ngoại hình của cậu ta.

Hàm Hàm cảm nhận được vô số ánh mắt ghen tị đang nhìn mình, cười không ngậm được miệng, “Ừm, chào cậu, anh chàng đẹp trai.”

Nguyễn Sương: “Dẫn cậu ấy đi ký hợp đồng đi, ký xong rồi thảo luận kế hoạch công việc với cậu ấy.”

Hàm Hàm: “Ok.”

Giải quyết xong một nỗi phiền, Nguyễn Sương đứng dậy đi tìm nỗi phiền phức lớn nhất trong cuộc đời cô. Thứ phiền phức ấy lại không ở trong phòng làm việc của cô. Nguyễn Sương hoang mang đi ra khỏi phòng làm việc, đi ra ngoài được vài bước, nghe thấy tiếng nói cười vang lên trong phòng trà cùng với tiếng nói trầm trầm quen thuộc của Trần Cương Sách. Cô đi qua, không nên nói lại nói, sở dĩ phiền phức được gọi là phiền phức cũng có lý do của nó.

Xung quanh Trần Cương Sách có năm cô gái. Mấy cô gái nhỏ tuổi trong phòng làm việc rất thích buôn chuyện trong lúc rảnh rỗi, lần trước Trần Cương Sách đến tìm cô, không phải Nguyễn Sương không biết mọi người đều thảo luận về sếp cùng người tình. Cô cũng nghe thấy vài câu, họ đồn đoán sống động như thật, cái gì mà phòng làm việc play, cái gì mà thiếu gia nhà giàu si tình theo đuổi tình yêu.

Khí chất của con người là thứ khó miêu tả được nhất, trên người Trần Cương Sách chỉ có vài món đồ đắt tiền, thậm chí lúc đến tìm Nguyễn Sương còn chẳng cả mang theo lấy được một bông hoa. Nhưng mọi người vừa nhìn đã nhận ra được người đàn ông theo đuổi Nguyễn Sương này có xuất thân không tầm thường. Khiến Nguyễn Sương không hiểu được nhất không phải việc tại sao mọi người nhận định thiếu gia nhà giàu này, mà là sao họ lại cảm thấy anh đang theo đuổi cô?

Đúng lúc này trong phòng trà cũng nói đến chủ đề này, có người hỏi: “Anh đang theo đuổi sếp của bọn em sao?”

Trần Cương Sách dựa vào lưng ghế, nhàn nhã đáp: “Không có.”

Mấy người xung quanh tất nhiên không tin: “Vậy anh đến tìm sếp của bọn em làm gì?”

Nụ cười của Trần Cương Sách rất xấu xa: “Sếp của mấy cô có ý đồ với tôi.”

Mấy người họ càng không tin, mấy cô gái nhỏ làm việc cho Nguyễn Sương, lúc trêu đùa hoàn toàn không để ý đến thân phận của đối phương, dù sao thì họ cũng dám trêu sếp mình như vậy.

“Lần đầu tôi thấy người được theo đuổi lại đến tìm người theo đuổi, lạ thật đấy.”

“Nhưng phong tục mỗi nơi mỗi khác, người trong thôn chúng thôi cũng vậy, người được theo đuổi sẽ đi tìm người theo đuổi.”

“Ừm, trước kia tôi cũng vậy, thích tìm người theo đuổi mình, sau này uống thuốc bắc điều chỉnh lại được rồi.”

Nguyễn Sương nghe xong thầm bật cười, nhìn Trần Cương Sách ngồi đó không thể đáp lại được, ánh mắt sâu thêm, vì bị vạch trần mà cảm thấy ngượng ngùng. Làm gì có khi nào anh bị trêu chọc như vậy?

Nguyễn Sương thầm nghĩ, đáng đời, ai bảo anh nói mà không chịu nghĩ chứ.