Bảy ngày sau khi Cố Tịch Lam đến nơi hẹn thì Tiêu Hạc Vân đã đợi ở đó rồi. Hôm nay Tiêu Hạc Vân không mặc y phục màu trắng thuần như lần đầu tiên hai người gặp mặt ở bên suối mà là bộ võ phục màu đen gọn gàng. Từ sau lưng nhìn thấy Cố Tịch Lam cũng phải vạn phần cảm khái về kết cấu khung xương tuyệt đẹp của y.
Tiêu Hạc Vân không mang theo chiếc gùi quen thuộc của mình mà thay vào đó là một thanh kiếm với vỏ kiếm được nạm một viên bảo thạch màu đen bí hiểm. Lần đầu tiên trông thấy thanh kiếm này Cố Tịch Lam đã thật sự bị thu hút. Cô mân mê bao kiếm tay chạm vào viên ngọc sau đó cẩn thận rút kiếm ra. Lưỡi kiếm sáng bóng mỏng manh phản chiếu rõ gương mặt cùng đôi mắt say mê của Cố Tịch Lam.
Bởi vì mải mê ngắm nhìn thanh kiếm mà Cố Tịch Lam không biết mình cũng trở thành vật được ngắm trong mắt Tiêu Hạc Vân. Đợi cho cô nhìn đã Tiêu Hạc Vân mới từ tốn nói với Cố Tịch Lam.
"Ta dạy cho muội chiêu này đảm bảo về sau cho dù Mạch Thiếu Lăng có dùng bất cứ thủ đoạn gì thì muội vẫn có thể ăn chắc phần thắng. Chỉ cần muội cố gắng chuyên cần tập luyện thì vị trí hộ pháp này ắt hẳn sẽ về tay muội."
"Đa tạ huynh!"
Vậy là hai tháng tiếp theo ngoài luyện công cùng với mọi người trong viện thì hầu như đêm nào Cố Tịch Lam cũng tập chiêu thức này. Có khi Tiêu Hạc Vân sẽ ghé và so tài với Cố Tịch Lam vài phen nhưng lần nào cô cũng không cam lòng bại trận. Mỗi lần luyện tập xong ra về Cố Tịch Lam đều cố tình đi đường vòng ngang qua khu rừng với hy vọng gặp lại người đã giúp mình đêm đó. Nhưng y giống như hòn đá chìm xuống mặt nước chẳng lần nào là Cố Tịch Lam được như mong muốn.
Rồi ngày quan trọng cũng đến tất cả hai mươi người được đưa đến tòa điện của Trấn Yêu Cung. Đoạn đường từ viện mà họ ở đến đó mất hai canh giờ mỗi người được cưỡi một con ngựa riêng. Chính là loại chiến mã được nuôi dưỡng đặc biệt vô cùng mạnh mẽ săn chắc.
Dẫn đoàn là hộ pháp thứ hai Đông Hoàng.
Cho đến khi đứng trước tòa cung điện đồ sộ với bức hoành phi cùng nét chữ rồng bay phượng múa màu vàng kim đề tên Trấn Yêu Cung thì Cố Tịch Lam mới biết nơi cô gắn bó năm năm qua chỉ là một biệt viện riêng chẳng có một chút dây mơ rễ má gì với Trấn Yêu Cung nguy nga tráng lệ này.
Cả một tòa cung điện bằng đá đen sừng sững giữa khoảng đất rộng mênh mông dọc đường đi vào trong nền nhà đều được lát bằng đá sáng bóng. Đông Hoàng im lặng dẫn đoàn người đi rất lâu qua những hòn non bộ sừng sững như quả núi nhỏ cùng từng gian nhà rộng. Cuối cùng Cố Tịch Lam cũng trông thấy nơi bọn họ thi đấu chính là một đấu trường hình tròn.
Phía bên ngoài là từng vòng ô vuông như những phòng nhỏ, mỗi ô đều có một người đang ngồi. Trông y phục của bọn họ Cố Tịch Lam có thể đoán ra những người này đều là cấp cao trong Trấn Yêu Cung. Hôm nay tề tựu ở nơi này chủ yếu để quan sát trận đấu.
Nhưng điều thu hút ánh mắt mọi người nhất chính là một căn phòng lớn nằm ở hướng đông có một người cao lớn đang ngồi. Y mang một chiếc mặt nạ âm dương che khuất gương mặt chỉ chừa lại hai khóe mắt ti hí và đôi môi mỏng lúc nào cũng phảng phất như đang mỉm cười. Y ngồi nghiêng người tay chống lên má toàn thân chìm trong hắc y chỉ lộ ra đôi giày thêu hoa văn chìm đồng bộ với y phục đang mặc trên người. Chiếc áo choàng cùng màu phủ rộng trên mặt đá sáng bóng. Đông Hoàng và tất cả mọi người quỳ một chân xuống cung kính hô to.
"Chúng thuộc hạ bái kiến cung chủ!"
Trái tim trong lồng ngực Cố Tịch Lam thoáng cái rơi lộp bộp, cô không thể ngờ rằng người đêm đó cứu mình lại chính là cung chủ Trấn Yêu Cung Đồng Ấn. Chẳng phải Cố Tịch Lam chưa từng nghĩ đến y là cung chủ Đồng Ấn bởi lẽ người duy nhất trên giang hồ mang mặt nạ âm dương chỉ có y mà thôi. Nhưng nghĩ như thế lại không đúng chẳng lẽ ai mang mặt nạ cũng đều là cung chủ vậy thì quá đơn giản rồi. Vả lại đêm hôm thanh vắng một vị cung chủ ác danh lan xa lại đi rình trộm thuộc hạ như vậy thì quá khác so với suy nghĩ của Cố Tịch Lam. Do đó cô mới bất ngờ không kịp phòng bị như vậy.
Giống như phong thái của vị cung chủ này là im lặng y chỉ gật đầu rồi giơ tay ra hiệu cho Đông Hoàng cùng mọi người đứng lên. Ánh mắt y chẳng dừng lại nơi Cố Tịch Lam một lần nào.
Vốn trông mong gặp lại ân nhân của mình nhưng hiện tại Cố Tịch Lam hoàn toàn buông bỏ suy nghĩ này rồi, y là cung chủ Đồng Ấn nếu sau hôm nay cô may mắn trở thành hộ pháp thì cũng sẽ là kẻ bị Đồng Ấn truy đuổi bởi vì mục đích thật sự của Cố Tịch Lam là lấy trộm viên Hắc Ngọc Hoàn bảo vật mà y trân quý nhất. Vì thế cô thôi không suy nghĩ lung tung mà tập trung nhìn thẳng vào Hạo Thiên hộ pháp số một của Đồng Ấn hiện đang nêu rõ nội quy trong thi đấu với bọn họ.
Lạ lùng ở chỗ đáng lý trưởng lão Si Cuồng sẽ chủ trì cuộc so tài hôm nay thì lại không thấy đâu. Điều này làm cho Miêu Tuyết thất vọng thật sự, rõ ràng trước đó hai người đã bàn bạc vậy mà lão lại trốn mất. Đôi môi đỏ chót của Miêu Tuyết cắn chặt cô âm thầm rủa xả trong lòng.
Lão già khốn kiếp dám lừa ta!
Miêu Tuyết thừa biết với khả năng của mình không thể đánh thắng bất cứ ai trong hai mươi người này chứ đừng nói gì tranh nhất nhì với Mạch Thiếu Lăng. Buông xui mục đích của mình Miêu Tuyết nhìn về phía người mang mặt nạ phía xa âm thầm tiếc nuối trong lòng.
Uổng công mất cả năm năm để xâm nhập vào nơi này. Thôi vậy an toàn là trên hết!
Mà phía trên đài cao Hạo Thiên vẫn đang tiếp tục nói to.
"Cung chủ rất vui mừng và tự hào vì mọi người chính là tinh anh trong đợt đào tạo lần này. Trận đấu hôm nay sẽ bốc thăm chia cặp sau đó chọn ra người thắng cuộc tiếp tục đấu với nhau người duy nhất chiến thắng sẽ trở thành hộ pháp thứ tư của cung chủ!"
"Hạo Thiên! Phần còn lại để ta!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2. Anh Rung Động Được Không?
3. Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó
4. Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
=====================================
Hạo Thiên còn chưa xong thì đã bị cắt ngang bởi giọng nói của Trang Bạch Tế. Y giống như một đóa hoa hồng từ trên trời giáng xuống hương thơm tỏa ra tứ phía. Mọi người mở to đôi mắt chăm chú nhìn y như là thấy hoa khôi của Nhuyễn Hương Lầu lần đầu lộ diện trên phố chợ. Đạt được ánh nhìn ngưỡng mộ của toàn trường Trang Bạch Tế xòe chiếc quạt ướp hương thơm của mình ra nhẹ nhàng phe phẩy thanh thanh giọng tiếp lời của Hạo Thiên.
"Khi trở thành hộ pháp thứ tư của cung chủ điều quan trọng chính là trung thành, xả thân hy sinh vì cung chủ. Bảo vệ cung chủ trước tất cả những kẻ thích khách hoặc loại người đặt chủ mưu lên cung chủ. Chỉ cần làm được như vậy thì sẽ được hưởng vô tận vinh hoa phú quý. Có thể ví như một bước lên trời"
Nói đến đây ánh mắt Trang Bạch Tế làm như vô tình nhìn xuống Cố Tịch Lam khiến cho cô hơi chột dạ, nhưng mà giống như chỉ là thoáng qua y tiếp tục việc của mình.
"Vì thế mọi người hãy cố gắng hết sức nhưng nên nhớ một điều cho dù thua cuộc thì vẫn được nhận vào Trấn Yêu Cung trở thành cánh tay đắc lực của các trưởng lão vì thế trận chiến hôm nay không có sinh tử chỉ có kẻ thắng người thua."
Trang Bạch Tế rất có khả năng nói chuyện trước quần chúng giọng y lên xuống rõ ràng, khi thì nhấn mạnh khi thì mềm mại uyển chuyển đi sâu vào lòng người. Cho nên khi Trang Bạch Tế vừa kết thúc câu thì tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay. Y hài lòng nở nụ cười rạng rỡ tưởng rằng đến đây là kết thúc ai mà ngờ câu sau cùng y vừa nói ra không chỉ mọi người mà cả Đồng Ấn cũng phải giật mình.
"Tiếp sau đây ta có mời hoa khôi của Nhuyễn Hương Lầu đến đây múa một điệu mở màn nhằm nâng cao tinh thần cho hai mươi tuyển thủ của chúng ta."
"Trang Bạch Tế!"
Giọng nói thâm trầm đầy nội lực giống như là một con hổ vừa mới ngủ đông tỉnh dậy thì phát hiện có kẻ muốn xâm chiếm địa bàn của mình. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng cúi mặt mắt nhìn xuống đất sợ rằng cung chủ nổi trận lôi đình vạ lây đến mình. Cố Tịch Lam cũng làm y như vậy nhưng vẫn len lén theo từng cử động của Đồng Ấn. Cũng giống như đêm đó âm thanh chưa dứt thì y đã đứng bên cạnh Trang Bạch Tế áo choàng đen vẽ một đường cong đẹp mắt khiến cho Cố Tịch Lam ngây ngẩn cả người.
Biết mình đùa giỡn hơi quá Trang Bạch Tế sợ Đồng Ấn thật sự nổi giận đánh y giữa đám đông thì danh tiếng mới vừa gầy dựng được liền tan tành tro bụi vì thế hạ giọng nói nhỏ với Đồng Ấn.
"Đừng giận mà! Ta chỉ nói giỡn thôi!"
"Hừ!"
Vậy là cung chủ mặt đen chuẩn bị phun trào cơn giận dữ thì thoắt cái liền trở lại ở ghế của mình. Trang Bạch Tế biết lúc này mình nên lui rồi vì thế cũng lùi về ngồi bên cạnh Đồng Ấn. Việc bốc thăm giao lại cho thuộc hạ của mình.
Hai mươi người chia thành mười cặp, trận mở màn là Tang Phần Phần cùng một người không quá mạnh nên cô dễ dàng thắng tuyệt đối.
Khi vừa bốc thăm biết mình sẽ đấu với Cố Tịch Lam thì Miêu Tuyết đã bắt đầu lo sợ không ngừng. Bởi lẽ nếu là một trong số những nam nhân khác trong đội thì họ sẽ thương hoa tiết ngọc mà giảm bớt một phần ra đòn, nhưng Cố Tịch Lam cũng là cô nương. Chung đụng với nhau năm năm Miêu Tuyết thừa biết võ công của Cố Tịch Lam thế nào vả lại Cố Tịch Lam còn là người chẳng biết nhường nhịn ai bao giờ.
Miêu Tuyết đã định rõ mình ắt hẳn sẽ bị loại từ trận này rồi. Do đó trong lúc ngồi chờ tới lượt mình thi đấu tâm trí cô nàng bắt đầu xoay chuyển xem sau này nên đi theo vị trưởng lão nào. Vì thế ánh mắt đảo qua từng người sau đó dừng lại ở chỗ Trang Bạch Tế thì vừa hay chạm trán với đôi mắt hoa đào của y. Trang Bạch Tế tặng cho Miêu Tuyết một cú nháy mắt thật đẹp sau đó mới nói với người đang thờ ơ nhắm mắt dưỡng thần ngồi kế bên mình.
"Ngươi xem mỹ nhân của lão già Si Cuồng nhắm tới ta rồi. Ta có nên cho cô ta một ám hiệu không nhỉ?"
"Hừ!"
Tặng cho kẻ mà không đàng hoàng quá hai giây này một câu trả lời cộc lốc sau đó y uể oải mở mắt ra.
"Sao ngươi không về ổ của mình mà ngồi?"
Trang Bạch Tế vẫn đang bận quan sát Miêu Tuyết từ trên xuống dưới nhưng vẫn đáp lời Đồng Ấn.
"Chỗ đó không thoải mái như nơi này! Ngươi xem võ công của Tang Phần Phần cũng khá đấy, tuy là ngũ quan không đẹp như Cố Tịch Lam nhưng nếu đem về chỗ ta cũng tạm được đúng không?"
Đồng Ấn day day huyệt thái dương hé mắt nhìn lướt qua Cố Tịch Lam vẫn đang chăm chú quan sát trận đấu.
"Nếu muốn ngồi lại thì im lặng chút cho ta!"
Trong mặt nạ mày y nhíu lại ghét bõ đẩy đĩa hạt dưa về phía Trang Bạch Tế.
"Đừng có cắn lốp cốp nữa! Thật là!"
Ôm đĩa hạt dưa vào lòng Trang Bạch Tế gật đầu như giã tỏi.
"Rồi rồi! Ta sẽ giảm bớt âm thanh ngươi ngủ tiếp đi!"
Trang Bạch Tế chẳng hề có tí sợ hãi Đồng Ấn. Chỉ là con người này tiếc chữ như vàng, nếu cạy miệng ra được thì toàn là kiểu như: Hừ! Không! Giết! vân vân. Cực kì sát phong cảnh, hiện tại Trang Bạch Tế rất hào hứng để xem liệu Cố Tịch Lam có giành được chức vụ hộ pháp hay không nên chẳng muốn Đồng Ấn phá vỡ tâm trạng của mình vì thế y nói gì Trang Bạch Tế đều ngoan ngoãn nghe lời.