Cố Tịch Lam cùng với hai huynh muội Yến Linh Nhi và Yến Vô Tâm chưa kịp ra khỏi Thiên Hương Lầu thì từ trong góc bàn một người đứng ra chặn đường, tầm nhìn hướng về phía Cố Tịch Lam.
"Vị cô nương này tại hạ vừa gặp đã mến mộ không biết cao danh quý tánh của nàng là gì?"
Người trước mắt có gương mặt ưa nhìn, tay cầm chiếc quạt màu trắng trên đó là một bức tranh phong cảnh, y phục vừa nhìn là biết không phải loại vải tầm thường. Nhưng ánh mắt của gã mới là thứ làm Cố Tịch Lam khó chịu.
"Ta không quen ngươi!"
Nói xong Cố Tịch Lam tiếp tục đi về phía cửa, gã muốn tóm lấy tay cô nhưng Yến Vô Tâm đã lách người cản lại.
"Lệnh Trúc Tranh! Đừng có quá đáng. Nên nhớ ngươi là đệ đệ của Lệnh Ngọc Tùy cư xử cho đúng mực một chút đi."
Lệnh Trúc Tranh cười ha ha mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng yểu điệu của Cố Tịch Lam.
"Sư huynh của ta là minh chủ võ lâm chứ đâu phải ta. Chuyện ta làm cũng chẳng có gì quá đáng cả, xưa nay yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Ngươi có quyền gì ngăn cả ta?"
Yến Linh Nhi không ưa Lệnh Ngọc Tùy sẵn rồi, nay gặp đệ đệ của hắn chẳng ra gì càng ghét hơn. Cô chống nạnh chen đến đứng trước Cố Tịch Lam.
"Chúng ta và ngươi không quen biết cớ gì đi theo cô nương người ta. Ngươi hỏi chắc tỷ tỷ ta phải trả lời hả?"
Lệnh Trúc Tranh nhún chân đã xuất hiện trước mặt Cố Tịch Lam.
"Nàng còn chưa cho ta biết tên đâu?"
"Đây là câu trả lời của ta!"
Bởi vì tưởng rằng Cố Tịch Lam là tiểu thư không biết võ công, nên Lệnh Trúc Tranh bị bất ngờ trúng một chưởng làm cho thân mình loạng choạng lùi về sau vài bước.
Cô chỉ định hù dọa cho đối phương biết sợ, chứ chẳng hề muốn tổn hại hắn vì thế không dùng nhiều nội lực.
Ngạc nhiên qua đi nụ cười nở rộ trên môi của Lệnh Trúc Tranh.
"Thì ra nàng còn biết võ công. Để ta thử xem thế nào!"
Dứt lời đánh trả Cố Tịch Lam. Qua lại vài chiêu Cố Tịch Lam cảnh giác nhìn tên trước mặt. Tuy hắn có vẻ cà lơ phất phơ nhưng võ công không tệ chút nào.
Thấy thanh kiếm đang treo bên hông của Yến Vô Tâm Cố Tịch Lam tiện tay rút ra giao đấu với Lệnh Trúc Tranh. Mọi người trong sảnh ai cũng tròn mắt khi thấy Cố Tịch Lam toàn thân áo trắng dùng khinh công bay qua lượn lại. Tiếng bình luận vang lên không dứt.
"Cô nương này thật giỏi!"
"Vừa xinh đẹp, võ công lại còn cao!"
Yến Vô Tâm là người rất tuân thủ quy tắc. Dù lo cho Cố Tịch Lam nhưng cũng không xông vào đánh hội đồng Lệnh Trúc Tranh. Yến Linh Nhi thì không có võ chỉ biết đứng đó chửi bới Lệnh Trúc Tranh liên hồi.
"Tên khốn có ngon thì ngươi đánh với ca ca của ta. Ngươi dám ỷ thế ức hiếp tỷ tỷ. Ta sẽ mách với sư huynh của ngươi."
Lệnh Trúc Tranh tránh một kiếm của Cố Tịch Lam cười to.
"Tiểu cô nương! Sư huynh của ta rất bận, không rảnh để quản ta đâu!"
Cố Tịch Lam vừa giải quyết chuyện của Tang Phần Phần xong, cơn bực mình còn chưa nguôi ngoai đã gặp ngay kẻ bám đuôi. Vì thế quyết định đánh nhanh thắng nhanh, từng đường kiếm mang theo công lực mạnh mẽ ào tới, khiến cho Lệnh Trúc Tranh phải tránh né bay ra ngoài, Cố Tịch lam không bỏ qua dùng kinh công đuổi theo.
"Muốn trốn! Đừng có mơ!"
Chặn đường thoát của hắn, Cố Tịch Lam lạnh lùng khiêu mi không nói không rằng kiếm phong đánh tới. Nhận thấy sát ý trong mắt Cố Tịch Lam Lệnh Trúc Tranh thôi đùa giỡn tập trung đỡ đòn.
Rẹt!
Ống tay áo dài rộng bị kiếm Cố Tịch Lam chém rách, mảnh vải phất phơ bay theo gió rồi rớt xuống đất. Tiếp theo cô rạch một đường cạn trên cánh tay của Lệnh Trúc Tranh. Sau đó dừng lại không đánh nữa quăng kiếm cho Yến Vô Tâm tra vào vỏ.
"Đây chỉ là cảnh cáo sau này còn dám giở trò với bất kỳ cô nương nào ta sẽ một kiếm giết chết ngươi!"
Lệnh Trúc Tranh chưa kịp trả lời thì trông thấy ánh mắt rét lạnh của Cố Tịch Lam, sát ý trong đó rõ ràng đang muốn thực sự lấy mạng mình.
Khác với đại ca Lệnh Ngọc Tùy, Lệnh Trúc Tranh ăn chơi thành tính. Suốt ngày chìm ngập trong tửu sắc. Hễ gặp bất kỳ cô nương nào hợp nhãn liền đi theo quấy rối. Mấy lần đụng phải tiểu thư có gia thế, nhà người ta tìm đến tận cửa để báo thù. Nhưng bởi vì hắn có đại ca là minh chủ võ lâm chống lưng nên chuyện lớn biến nhỏ. Chuyện nhỏ xem như không có. Cứ như thế hung danh phong lưu của Lệnh Trúc Tranh đã nổi tiếng khắp xa gần.
Bây giờ tuy Cố Tịch Lam ra chiêu phủ đầu nhưng Lệnh Trúc Tranh chẳng những không sợ, còn liếm môi cười.
"Mỹ nhân hung dữ thế này ta mới lần đầu gặp được. Thú vị thật!"
Cố Tịch Lam nắm tay kéo Yến Linh Nhi vẫn đang tức giận dậm chân.
"Cứ kệ gã!"
Nhưng còn chưa qua cổng chính của La Phong Môn thì trông thấy Lệnh Ngọc Tùy cùng hai hộ vệ là Phong và Vân đang đứng chắp tay trước mặt giống như chờ sẵn Cố Tịch Lam từ lâu rồi.
"Cố cô nương! Tại hạ là Lệnh Ngọc Tùy hân hạnh được diện kiến!"
Chào Cố Tịch Lam xong Lệnh Ngọc Tùy quay sang thân thiết gật đầu với Yến Vô Tâm và Yến Linh Nhi.
Quần chúng vừa chứng kiến một màn Cố Tịch Lam ra oai phủ đầu Lệnh Trúc Tranh, bắt đầu đoán xem thân phận Cố Tịch Lam là gì? Bây giờ minh chủ võ lâm gọi hẳn tên cô xung quanh liền có tiếng nghị luận xôn xao.
"Thì ra là hộ pháp Bàn Cổ!"
"Nghe nói bị trục xuất khỏi Trấn Yêu Cung, sau đó quay về bắt tay với Phục Hy giết Đồng Ấn. Đẹp thế này có khi nào dùng mỹ nhân kế không?"
Người khác hùa theo đáp lời.
"Ta cũng nghĩ vậy, với võ công của Đồng Ấn dù cô ta liên thủ với Phục Hy cũng chẳng làm được gì. Mỹ nhân kế chính là chiêu đơn giản và hiệu quả nhất."
Ai cũng nhỏ to thì thầm, nhưng hầu như mọi người đều nghe thấy.
Yến Linh Nhi trợn mắt hùng hổ xắn tay áo đến trước mặt người vừa phát ngôn.
"Không được nói xấu tỷ của ta. Có tin ta cho người đánh gãy răng của ngươi không"
Trong thành này chẳng ai không biết hai huynh đệ Yến Vô Tâm và Yến Linh Nhi. Tuy mọi người đều mồm năm miệng mười bàn luận nhưng vẫn khiếp sợ uy danh của La Phong Môn. Cho nên vừa nghe Yến Linh Nhi nói vậy thì đám đông lập tức tản ra.
Một đêm mà lần lượt chạm trán cả hai huynh đệ họ Lệnh, Cố Tịch Lam nghĩ sao cũng thấy mình và Lệnh Ngọc Tùy chẳng có tí liên quan gì để phải chào hỏi như thế.
Nhưng người ta đã lễ độ như vậy thì Cố Tịch Lam phải lịch sự đáp trả.
"Lệnh minh chủ! Hân hạnh được gặp mặt."
"Nghe nói Cố cô nương rất thích nghe đàn, trùng hợp ta có hẹn với một cầm nương tinh thông âm luật. Sẵn đây còn có hai vị huynh muội thiếu chủ La Phong Môn. Mọi người có muốn cùng ta thưởng thức không?"
Vốn chẳng muốn dây dưa quen biết gì người này, nhưng không có việc không đến điện tam bảo. Cố Tịch Lam biết hẳn là Lệnh Ngọc Tùy đâu rảnh đến nỗi chạy đến tìm cô để cùng nhau thưởng đàn. Vì thế bèn quay sang muốn hỏi ý kiến Yến Linh Nhi và Yến Vô Tâm. Nhận được cái gật đầu của hai người vậy là cùng Lệnh Ngọc Tùy đến một bến tàu.
Bởi vì thành này được bao quanh bởi con sông lớn, nên buổi tối có rất nhiều hoạt động. Nào là thả hoa đăng, rồi du thuyền ngắm đèn. Lệnh Ngọc Tùy bao một chiếc thuyền hoa cỡ lớn xung quanh treo các loại đèn lồng đủ màu sắc sặc sỡ. Vừa bước chân lên thuyền mùi hương thơm lừng đã bay thẳng vào khứu giác, liền có hai tỳ nữ mặc kiện y phục bằng lụa thượng đẳng cung kính chào hỏi Lệnh Ngọc Tùy.
"Lệnh minh chủ! Tiểu thư đã chờ sẵn bên trong."
Vào bên trong thuyền Cố Tịch Lam mới biết thế nào là xa hoa. Một tấm thảm lông xám dày trải rộng dưới sàn, giữa phòng là chiếc bục gỗ lớn trên đó cũng trải thảm lông. Vị tiểu thư mà tỳ nữ vừa nhắc tới hiện đang yên vị chờ sẵn.
Cô nàng có dáng người mảnh mai mềm mại, tóc đen dài thả xuống chấm hông, trên đầu cài hai chiếc trâm vàng. Y phục tiểu thư này mặc là loại áo ngắn hở rốn cùng váy chỉ dài tới mắt cá chân để khéo léo khoe ra bàn chân trắng nõn. Trên cổ chân là chiếc lắc gắn ngọc bích tinh xảo. Bởi vì cô ta đeo mạng che mặt nên Cố Tịch Lam không nhìn ra được ngũ quan nhưng chỉ cần thấy kiểu cách này Cố Tịch Lam liền đoán được xuất thân của cô ta. Tuyệt Tình phái ắt hẳn đã liên kết với Lệnh Ngọc Tùy để dò la việc cung chủ của cô thật sự bỏ mạng hay chưa.
Bởi vì tin tức Si Cuồng đưa ra chính Cố Tịch Lam là hung thủ trực tiếp sát hại Đồng Ấn.
Cố Tịch Lam không ngây thơ đến nỗi tin rằng Lệnh Ngọc Tùy có ý tốt khi năm lần bảy lượt phải điều tra cặn kẽ cái chết của Đồng Ấn. Chẳng ai rảnh hơi đi quan tâm tính mạng kẻ khác, trừ phi có mối hận sâu sắc đó là về phía Tô Miên. Còn Lệnh Ngọc Tùy khả năng cao là đang tìm thứ gì mà Đồng Ấn từng giữ.
Nếu là Hắc Ngọc Hoàn thì phải truy đuổi Trang Bạch Tế mới đúng, đằng này chỉ tìm đến hung thủ là Cố Tịch Lam.
Nếu muốn biết rõ chân tướng e rằng phải hùa theo một phen!
Trong khi Cố Tịch Lam phân tích tình hình thì cô nàng mang chuông vẫn giữ nguyên tư thế mỹ nhân dưỡng thần, nghiêng đầu chào hỏi Lệnh Ngọc Tùy.
"Lệnh minh chủ giá lâm hàn xá, tiểu nữ thật sự lấy làm hân hạnh."
Chỉ là nếu muốn giả thì phải làm cho trót, nhưng người này thiếu khí chất của một mỹ nhân. Nên thành ra không thu hút được sự chú ý của cả ba người.
"Đâu có! Nghe tiếng Bách Hợp cô nương đàn hay xướng giỏi nên hôm nay mạo muội đến làm phiền mong cô nương đừng chê trách."
Lệnh Ngọc Tùy và ba người Cố Tịch Lam được mời ngồi ở ghế đối diện Bách Hợp. Đợi cho mọi người yên vị thì tỳ nữ liền mang đàn đến.
Khả năng đánh đàn của Bách Hợp, nếu là khán giả không tinh thông âm luật thì sẽ khen hay, nhưng với Cố Tịch Lam thì giống như con nít bảy tuổi đang cố gắng khoe khoang khả năng của mình. Chẳng những dở tệ mà còn rất vụng về.
Nghe đàn xong thì tiếp tục thưởng trà, cuộc nói chuyện mới đầu vô thưởng vô phạt. Đa phần là Lệnh Ngọc Tùy và Yến Vô Tâm xã giao qua lại, nào là khen bài thơ của một văn nhân nào đó. Rồi đến binh khí mới ra của Mạt gia trang. Mấy thứ này Cố Tịch Lam chẳng quan tâm, cô và Yến Linh Nhi cũng nhỏ to bàn luận. Đa phần là Yến Linh Nhi nói xấu Bách Hợp. Chê người ta mặc y phục hở hang, trang điểm thô tục, bàn tay không đẹp vân vân. Tiểu cô nương như Yến Linh Nhi có rất nhiều chuyện để nói.
Lệnh Ngọc Tùy đợi Cố Tịch Lam mở lời hỏi trước, nhưng đến khi nghe hết hai bài nhạc vẫn không thấy người đối diện có ý tứ nhìn mình một lần lấy gì đến nói chuyện. Vì thế gã phải trực tiếp vào vấn đề.
"Ta vừa từ Trấn Yêu Cung về, thân là minh chủ võ lâm nên phải có trách nhiệm xác minh tin tức đúng hay sai. Cố cô nương chính là anh hùng của võ lâm, chuyện xảy ra ngày đó có thể kể lại một cách tường tận không?"
Trái tim Cố Tịch Lam bắt đầu âm ỉ đau, kèm theo đó là cơn nóng giận bốc lên đầu. Cô có thể cảm nhận rõ mạch máu của mình đang căng lên. Mười ngón giấu trong áo bấu chặt vào lòng bàn tay để giữ cho mình bình tĩnh, không để lộ ra bất cứ biểu tình nào.
"Ta tuy là ân nhân của cả võ lâm nhưng đối với Đồng Ấn thì chính là phản đồ. Chuyện ngày đó chỉ xảy ra một lần trong đời, ta không thể nói gì thêm. Nếu minh chủ muốn xác minh người đã chết thật hay giả thì xin mời xuống vực Vô Đáy ở Trấn Yêu Cung. Ta bây giờ và cả sau này không có bất cứ điều gì để nói."
Câu từ chối quyết tuyệt, không cho đối phương một chút ý niệm nào. Không chỉ Lệnh Ngọc Tùy mà cả Yến Vô Tâm cũng bất ngờ. Bởi vì cho dù Cố Tịch Lam có xuất thân từ đâu, thì trên giang hồ này Lệnh Ngọc Tùy vẫn là minh chủ. Bất cứ ai đều phải nể gã vài phần.
Ngạc nhiên qua đi Lệnh Ngọc Tùy nghiêm túc đánh giá Cố Tịch Lam.
Bàn Cổ hộ pháp nữ duy nhất của Đồng Ấn. Sắc đẹp này nếu so với Vân Mặc Sắc thì chỉ có hơn không hề kém. Y đã cho người điều tra kỹ càng về thân thế Cố Tịch Lam. Được biết người này luôn hết lòng bảo vệ Đồng Ấn có thể nói là trung thành cẩn tâm. Do đó tin tức Cố Tịch Lam liên thủ với Phục Hy là điều làm Lệnh Ngọc Tùy phân vân nhất. Nhưng người ta đã kiên quyết từ chối thì hắn chẳng thể bắt Cố Tịch Lam đem về để thẩm vấn được.
Vì câu trả lời thẳng thừng của Cố Tịch Lam đã làm cho không khí trên thuyền trở nên gượng gạo, ngay lúc Yến Linh Nhi đảo mắt suy nghĩ nên phá vỡ cục diện này thế nào thì giọng nói thỏ thẻ như chim yến của Bách Hợp vang lên.
"Ta lại nghe một câu chuyện khác, nếu Cố cô nương cho phép ta mới dám nói ra."
Ung dung đối mắt với cô nàng Cố Tịch Lam cười nhẹ đáp lời.
"Mời nói!"
Bách Hợp đến ngồi bên cạnh Cố Tịch Lam, sau đó thanh giọng như đang kể chuyện.
"Hộ pháp Bàn Cổ và cung chủ Đồng Ấn lưỡng tình tương duyệt, ngoài sáng thì là cung chủ và hộ pháp. Nhưng sau lưng tình chàng ý thiếp mặn nồng. Đáng tiếc Bàn Cổ chỉ thích chức danh cung chủ Trấn Yêu Cung của Đồng Ấn, nên sau khi nhìn thấy gương mặt thật xấu xí của y thế là nàng ta liền thay lòng. Do đó mới xảy đến thảm trạng hai người cùng tranh giành một nữ nhân. Kết quả là Đồng Ấn vì yêu nên mù quáng bị đâm sau lưng, nhưng trước khi chết vẫn kéo theo tình địch Phục Hy chôn cùng."
Kể ra một đoạn tình sử dài lê thê khi chính chủ vẫn đang ngồi bên cạnh mà Bách Hợp vẫn làm như không biết gì, che miệng cười duyên.
"Nếu ta là Cố cô nương ta cũng ngại nói ra."
Yến Linh Nhi bị câu chuyện khúc chiết yêu đương tình thù làm cho cười không ngừng được.
"Cô kể chuyện còn hay hơn cả thuyết thư ta từng nghe ở trà lâu nữa, ta khuyến nghị cô nên từ bỏ việc đàn hát. Tài năng bịa chuyện như thật của cô nếu không dùng tới thì uổng lắm!"
Bách Hợp tưởng mình nói xong Cố Tịch Lam sẽ đáp trả, ai ngờ đâu đổi lại là một tràn mỉa mai của Yến Linh Nhi. Thẹn quá hóa giận không còn giữ được bình tĩnh nữa.
"Cố Tịch Lam! Cô dám nhận không?"
Cố Tịch Lam đanh thép đáp trả.
"Ngươi chỉ là kĩ nữ có quyền gì chất vấn ta? Bổn phận ngươi là mua vui cho nam nhân. Bách Hợp à! Ta nghĩ ngươi nên làm tròn trách nhiệm của mình trước minh chủ đây! Nếu lỡ làm người ta mất vui thì không những chén cơm mà mạng cũng chẳng còn."
Người ta đã tính kế cô thì Cố Tịch Lam cũng chẳng giữ cho ai mặt mũi. Minh chủ là cái thá gì? Tuyệt Tình phái chỉ tập hợp một nhóm người ngu xuẩn đứng đầu là kẻ điên Tô Miên. Có muôn ngàn cách để ngụy trang lại chọn hạ thấp nhân phẩm của mình.
Lần trước là giả làm ca cơ, ăn mặc hở hang nhảy múa khiêu gợi. Bây giờ thì làm kĩ nữ, đó chính là lý do mà Đồng Ấn không thèm truy cứu hay tìm đến Tuyệt Tình phái để tính sổ khi bọn chúng cứ năm lần bảy lượt muốn thích sát y. Bởi vì Đồng Ấn quá khinh thường không thèm để vào mắt.
Loại người không có liêm sỉ thì chẳng bao giờ làm được gì!
Đó chính là lời mà Đồng Ấn từng nói khi nhắc đến môn phái này.
Cố Tịch Lam và Yến Linh Nhi ăn ý tung hứng làm cho Bách Hợp chẳng còn chút mặt mũi. Sau đó quay sang Lệnh Ngọc Tùy.
"Lệnh minh chủ! Cảm ơn vì đã cho ta mở mang tầm mắt. Trời cũng khuya rồi ta phải cùng Linh Nhi về La Phong Môn. Không tiện ở lại quấy rầy nhã hứng của hai người."
Đây chính là đang đánh đồng Lệnh Ngọc Tùy với bọn nam nhân chuyên vấn hoa tìm liễu. Một sự coi thường đến tận cùng.
Lệnh Ngọc Tùy chắn ngang đường, bày ra dáng vẻ nghiêm trang của minh chủ.
"Cố cô nương! Xin hãy rút lại những lời vừa nói."
Cố Tịch Lam bước lên chắn trước Yến Linh Nhi.
"Ta nói sai sao? Nếu minh chủ thấy oan ức thì hãy gọi người đến đây để chứng thực. Chúng ta sẽ không đi đâu cả sẵn sàng phụng bồi."
Lệnh Ngọc Tùy bị nói cho á khẩu, đêm hôm thế này hắn ở trên thuyền hoa. Bách Hợp chẳng phải là tên giả để tiện hành nghề của kĩ nữ hay sao? Còn có cách ăn mặc hở trước thiếu sau thế này. Nếu không phải mù thì bất kỳ nam nhân nào cũng đều ngầm hiểu.
Đã thế bọn Cố Tịch Lam và hai huynh muội họ Yến là do hắn mời đến, nếu có thêm người khác thì câu chuyện sẽ còn đi xa đến đâu. Lệnh Ngọc Tùy suy nghĩ kỹ càng rồi bắt đầu dịu giọng.
"Ta chỉ là yêu thích tài đánh đàn của Bách Hợp cô nương nên mới mời mọi người đến cùng thưởng thức. Nếu có điều gì làm Cố tiểu thư hiểu lầm thì xin hãy bỏ qua cho. Ta không cản đường nữa. Hẹn khi khác sẽ mời rượu tạ tội!"
Ba người Cố Tịch Lam đi rồi thì Lệnh Ngọc Tùy cũng khinh thường thả xuống đất thỏi bạc.
"Sau này đừng liên hệ với ta!"
Bách Hợp bị sỉ nhục triệt để tức giận nhưng vẫn không dám làm gì. Bởi vì Lệnh Ngọc Tùy là minh chủ võ lâm, Tô Miên đã dặn dò phải giữ mối quan hệ tốt với gã.
Nhưng Cố Tịch Lam thì khác, năm lần bảy lượt nhắc đến hai từ kĩ nữ khiến cho Bách Hợp không thể nào nhịn nhục được. Do đó bèn đuổi theo nhóm người Cố Tịch Lam, nhưng vẫn giữ một khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện. Tuy vậy khi theo vào một con hẻm nhỏ thì không thấy bóng dáng bất cứ ai.
Đang loay hoay đứng ở ngã ba chẳng biết đi đường nào thì kình phong ập tới, may mắn tuy võ công Bách Hợp không cao nhưng khả năng mềm dẻo của cơ thể luôn phản xạ rất tốt. Né đông né tây nghiêng ngả một hồi. Rồi rút cây trâm đang cài trên tóc mình ra. Thì ra vũ khí của Bách Hợp chính là thứ này, trâm hình đóa hoa cúc trắng thân của nó vừa dài vừa mảnh. Đầu nhọn là để dùng cho những lúc thế này, làm đối phương bất ngờ không kịp trở tay.
Chiến đấu với đối thủ yếu như Bách Hợp Cố Tịch Lam thừa sức đối phó. Cô khóa chặt tay của Bách Hợp ép cô ta vào tường. Tuy biết Bách Hợp muốn giết mình, nhưng Cố Tịch Lam vẫn muốn thả cho cô nàng một đường sống.
"Ta không quan tâm các ngươi làm những gì. Nhưng mà về sau đừng bao giờ nhắc đến cung chủ của ta. Hễ mà ta nghe đến cái tên này trên miệng bất kỳ kẻ nào ở Tuyệt Tình phái ta sẽ lập tức giết!"
Thân phận bị vạch trần Bách Hợp không thèm giấu giếm nữa, nghiến răng nói với Cố Tịch Lam.
"Bàn Cổ! Ngươi đã vì hắn mà giết bao nhiêu tỷ muội của ta. Ngươi nghĩ chưởng môn tin ngươi giết hắn sao? Chỉ cần phái Tuyệt Tình còn một người cũng sẽ tìm ra Đồng Ấn rồi sẽ tự tay!"
Trong một đêm mà tên của Đồng Ấn đã bị người ta cố tình nhắc lại rất nhiều lần. Y đã chết rồi, chết không toàn thây mà người khác vẫn chẳng an tâm. Luôn đem những lý do vớ vẩn để moi móc tìm hiểu. Cố Tịch Lam không thể nhịn nổi nữa bóp chặt miệng của Bách Hợp.
"Ngươi đã quên lời ta vừa nói rồi!"
Sau đó thì đoạt cây trâm trên tay của Bách Hợp chuẩn bị giết người, nhưng vừa giơ lên thì đã bị cản lại.
"Mỹ nhân à! Nàng muốn ả chết thì hãy để ta. Đừng làm bẩn tay mình chứ!"
Trong khi hai người đánh nhau thì Lệnh Trúc Tranh đã âm thầm xuất hiện, hiện tại hắn đang áp sát vào Cố Tịch Lam. Bàn tay to lớn bao gọn lấy tay cô, ánh mắt tham lam chẳng hề che giấu.
Vừa nhận ra có người thứ ba Cố Tịch Lam lập tức tung chưởng về phía sau, làm cho Lệnh Trúc Tranh phải lùi ra né tránh.
"Ta đến giúp nàng mà, sao lại đánh ta!"
Cố Tịch Lam không hề vì nhận ra Lệnh Trúc Tranh mà ngừng tấn công, cây trâm trên tay cô loang loáng vung đến nhắm vào những điểm yếu hại trên người đối phương.
Còn Bách Hợp thì tranh thủ lúc song phương giao đấu lập tức trốn mất dạng.
Lệnh Trúc Tranh không dám khinh thường thế công của Cố Tịch Lam, phải rút kiếm ra chống đỡ. Kẻ đánh người lùi đến khi lưng của Lệnh Trúc Tranh va phải vách tường của nhà dân thì mới phát hiện mình hết đường lui.
"Ta xin lỗi vì lúc nãy quá vô lễ, nàng đừng giận mà."
Cố Tịch Lam vẫn còn ghê tởm, vì khi nãy Lệnh Trúc Tranh còn dám sàm sỡ ôm eo của cô. Như một con thoi trâm trong tay Cố Tịch Lam vung lên, thế là mặt của Lệnh Trúc Tranh bị rách một đường sâu thấy cả xương. Máu tươi chảy xuống khiến gã phải đau đớn ôm mặt.
"Chết đi!"
Yến Vô Cẩn nghe theo lời của Cố Tịch Lam bảo hộ Yến Linh Nhi về La Phong Môn rồi lập tức quay lại. Liền trông thấy tình cảnh thê thảm của Lệnh Trúc Tranh liền hô to.
"Đừng giết hắn!"
Cố Tịch Lam chỉ một lòng muốn giết Lệnh Trúc Tranh nên chẳng thèm quan tâm Yến Vô Tâm là kẻ nào, nghiến răng nặn ra từng chữ.
"Tránh ra! Đây không phải việc của ngươi, sau khi giết hắn ta sẽ lập tức rời khỏi La Phong Môn. Không để lại hệ lụy nào cho bất kỳ ai."
Cố Tịch Lam nữ nhân mềm cứng không ăn này khiến cho Yến Vô Tâm thật sự không biết phải làm sao cho.
Nếu để cô giết Lệnh Trúc Tranh thì đại ca của hắn sẽ tìm đến La Phong Môn, tuy Yến Vô Tâm không phải hung thủ, nhưng chứng kiến mà chẳng giúp đỡ cũng giống như đồng phạm. Mối giao tình của La Phong Môn và minh chủ Lệnh Ngọc Tùy không thể bị hủy hoại được.
Mặt khác Yến Vô Tâm ngăn cản Cố Tịch Lam thì việc theo đuổi cô sau này sẽ khó khăn trùng trùng.
Hai vấn đề quá mức nan giải làm cho Yến Vô Tâm lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trong lúc đang chẳng biết xử lý thế nào thì phụ thân của y Yến Vô Cẩn cùng hai trưởng lão La Phong Môn đã xuất hiện.
Ồn ào trong con ngõ này lâu như thế làm sao giấu được tai mắt của La Phong Môn.
Lệnh Trúc Tranh được cứu liền thay đổi thái độ. Tuy vết thương vẫn chảy máu không ngừng nhưng vẻ mặt tươi cười hớn hở. Trước khi được Yến Vô Cẩn hộ tống an toàn rời khỏi còn ngang nhiên nói với Cố Tịch Lam.
"Mỹ nhân à! Lần sau gặp lại sẽ là nàng ở trên giường của ta."
Vút!
Kim châm nhắm thẳng vào mi tâm của Lệnh Trúc Tranh đã được Yến Vô Cẩn bắt được. Lão nghiêm nghị nói với Cố Tịch Lam.
"Cố cô nương! Lệnh công tử chỉ là nói chuyện không suy nghĩ. Đừng vì việc nhỏ mà hại mạng người."
Sát khí Cố Tịch Lam vẫn không thu lại, tức quá hóa cười.
"Lệnh Trúc Tranh! Ta nhớ kĩ ngươi rồi!"