Nhếch nhác trở về nhà của Na Di Linh sau đó bị ép ăn hết một chén cháo. Xong xuôi Cố Tịch Lam khàn giọng nói với Na Di Linh.
"Muội không sao tỷ đừng lo!"
Na Di Linh đau lòng vuốt gò má hơi hõm xuống của Cố Tịch Lam.
"Ngủ nhiều một chút rồi mọi chuyện sẽ qua thôi!"
Cố Tịch Lam nghe lời mấy ngày tiếp theo chỉ ở trong phòng hết ăn rồi ngủ. Cứ như thế nửa tháng trôi qua khí sắc của Cố Tịch Lam bắt đầu khôi phục. Hôm nay ăn cơm xong Cố Tịch Lam còn dọn chén đi rửa cho Na Di Linh. Sau đó pha một ấm trà rồi cùng nhau trò chuyện.
"Mấy ngày qua cực khổ cho tỷ rồi!"
Na Di Linh dịu dàng mỉm cười.
"Ta và muội còn câu nệ như vậy sao?"
"Có thể cho muội biết nguyên nhân cái chết của cung chủ không?"
Lúc trước Na Di Linh đã biết Cố Tịch Lam tuy xinh đẹp nhưng lại mang một sắc thái lạnh lùng khó gần. Đến bây giờ khi Đồng Ấn chết đi trong đôi mắt Cố Tịch Lam không chỉ lạnh lùng mà còn là ánh mắt buông bỏ tất cả chẳng quan tâm đến thứ gì, nếu không phải còn mang nặng mối thù phụ mẫu và đệ đệ còn nhỏ dại. Na Di Linh sợ rằng Cố Tịch Lam sẽ xông vào điện để sống chết với Si Cuồng. Trông thấy vẻ mặt lo lắng của Na Di Linh Cố Tịch Lam cố gắng mỉm cười trấn an vị tỷ tỷ không ruột thịt nhưng quan tâm cho mình như người thân trong gia đình.
"Muội không sao tỷ cứ nói thật là được!"
Mới đầu Na Di Linh chỉ nghe giống như những gì giang hồ đồn thổi. Nhưng dĩ nhiên cô không tin, bởi vì tuy mới quen biết Cố Tịch Lam nhưng Na Di Linh thừa sức đoán được tâm tư nữ nhân. Người trong lòng mình thì thứ gì có thể mua chuộc được?
Do đó Na Di Linh nhờ người báo Hạo Thiên đến gặp mình.
Hạo Thiên cũng có tình cảm với Na Di Linh nhưng bản tính ác độc kêu ngạo. Nên dù thích cũng để trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra khó gần. Bao nhiêu năm nay Na Di Linh đã dần muốn từ bỏ.
Na Di Linh làm một bàn thức ăn thịnh soạn toàn món Hạo Thiên thích. Hai người sau vài ba chén thì Hạo Thiên bắt đầu tự giác kể mọi chuyện. Vậy là từ lúc đó Na Di Linh âm thầm chờ đợi Cố Tịch Lam đến tìm mình.
Sau khi nghe Na Di Linh kể rõ ngọn ngành Cố Tịch Lam gật đầu. Mọi chuyện không khác gì cô suy đoán bởi vì tín ngưỡng của Phục Hy chính là Đồng Ấn. Chuyện Phục Hy ra tay giết y là không thể nào xảy ra.
"Ngày mai muội sẽ rời khỏi đây, có lẽ rất lâu mới quay lại thăm tỷ!"
Na Di Linh mỉm cười dịu dàng.
"Tỷ cũng muốn nói với muội tỷ sẽ rời khỏi nơi này."
Cố Tịch Lam bị bất ngờ vì Na Di Linh có ý định dứt khoát như vậy. Thật ra cô không hài lòng về Hạo Thiên từ rất lâu rồi. Trước đây có khuyên can Na Di Linh vài câu đến hiện tại xem ra vị tỷ tỷ này đã hiểu được. Cũng bớt cho Cố Tịch Lam một phần tâm tư lo lắng.
"Tỷ muốn đi đâu?"
"Đầu tiên tỷ sẽ về thăm lại quê nhà, sau đó thì đi ngao du tứ phương."
Trông thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Tịch Lam Na Di Linh phì cười.
"Yên tâm! Tỷ biết tự bảo vệ mình!"
Cố Tịch Lam không mở lời muốn Na Di Linh đi cùng mình. Bởi vì việc cô sắp làm sẽ có nhiều gian nan. Cô không thể để Na Di Linh cùng mình chịu khổ. Do đó hai người xem như từ biệt ở nơi này vì vậy hàn huyên rất lâu.
Nơi Cố Tịch Lam đang đứng chính là miệng vực, trời đã ngả chiều. Từng tia nắng còn sót lại cố gắng xuyên qua cành lá rậm rạp chiếu xuống một mảng vàng rực. Nhưng Cố Tịch Lam vẫn chỉ thấy âm u. Nhìn từ trên xuống chỉ là một màu đen thăm thẳm. Nhánh cây cổ thụ bám trên mép vực bị chặt đi chỉ còn gốc cây trơ trọi. Tâm tình Cố Tịch Lam đã chìm sâu xuống đáy. Mọi hy vọng hão huyền rằng Đồng Ấn có thể may mắn còn sống đều tan thành mây khói.
Cùng lúc đó trong phòng của Đan Băng Vân đèn lồng vẫn đang thắp sáng.
Tuy xương tay và hàng tá vết thương vẫn chưa lành nhưng thói quen hưởng lạc của Đan Băng Vân vẫn không bỏ. Nằm úp trên chiếc giường phủ đầy da thú ấm áp Đan Băng Vân rên rỉ uốn éo theo từng cử động của nam nhân cao lớn ở trên. Đồng Ấn đạp gãy các khớp xương ngón tay của ả, đã vậy còn va đập vào thành hang động nên những vết thương đó đến nay vẫn chưa lành. Tuy thế nhưng bởi vì võ công Đan Băng Vân luyện nếu dừng việc hoan ái thì công lực sẽ giảm đi. Vì thế ả vẫn cố nhịn đau chuyện hưởng lạc là phần nhỏ, chủ yếu để tu bổ cho công lực bị tiêu hao của mình.
Cố Tịch Lam từ cửa sổ nhẹ nhàng đáp xuống nhìn hai người đang chồng lên nhau. Tiếng nói ngắt quãng của Đan Băng Vân vang rõ vào tai Cố Tịch Lam.
"Đồng Ấn!"
Cố Tịch Lam lao đến nắm cánh tay của gã ở trên quăng về phía sau khiến gã đập mạnh vào tường ngất xỉu ngay lập tức.
"Cái miệng dơ bẩn của ngươi vừa gọi tên ai?"
Nói xong còn tặng cho Đan Băng Vân một cái tát trời giáng.
Má bị bỏng rát vậy mà còn trông thấy bộ dáng hung thần ác sát của Cố Tịch Lam Đan Băng Vân hơi hoảng lập tứ hét lên.
"Người đâu có thích khách!"
Cố Tịch Lam gạt chăn che cơ thể lõa lồ của Đan Băng Vân sau đó đưa kiếm về phía ả.
Đan Băng Vân lùi vào tường ngồi dậy, hoảng sợ nặn ra vài giọt nước mắt như nhành hoa trong mưa nói với Cố Tịch Lam.
"Tha cho ta đi! Ta sai rồi ta sẽ không dám nhắc đến cung chủ nữa!"
Miệng động thì tay cũng chẳng nhàn rỗi, dùng hết tất cả công lực của mình đánh về phía Cố Tịch Lam. Đan Băng Vân biết nếu Cố Tịch Lam đã không sứt mẻ đứng đây thì toàn bộ thủ vệ bên ngoài của ả chẳng còn ai sống sót. Nếu ả không ra tay chiếm lấy thời cơ thì mạng của mình sẽ chẳng còn.
Bàn Cổ chính là hộ vệ thời khắc đều bên cạnh Đồng Ấn. Nếu nói cả hai không có tư tình Đan Băng Vân chẳng bao giờ tin. Nam nữ bên nhau không nảy sinh tình cảm thì làm gì có việc Đồng Ấn lấy lại Hắc Ngọc Hoàn mà Bàn Cổ vẫn đủ tay đủ chân đứng ở nơi này với vẻ mặt sát thần chứ!
Chiêu giương đông kích tây này Cố Tịch Lam dễ dàng né tránh, cô xông đến bóp lấy cánh tay gãy xương đang băng bó của Đan Băng Vân bẻ ngược ra sau.
Rắc!
Âm thanh xương gãy kèm theo tiếng hét đau đớn của Đan Băng Vân.
"Đừng giết ta mà!"
Bẻ cổ tay ả xong Cố Tịch Lam nhíu mày suy tư xem mình nên xử lý Đan Băng Vân như thế nào.
Mắt Cố Tịch Lam lia đến bàn tay lành lặn còn lại với móng tay sơn đỏ chót của Đan Băng Vân.
Thêm một tiếng xương gãy vang lên hai tay ả lặt lìa rủ xuống. Đan Băng Vân đau đớn gào thét lúc này ả chẳng còn chút lý trí nào, biết Cố Tịch Lam về đây trả thù ả trợn đôi mắt đỏ lòm vì sung huyết của mình chằm chằm về phía Cố Tịch Lam.
"Ngươi tưởng ta không biết tâm tư của ngươi đối với Đồng Ấn sao? Đáng tiếc ngươi về muộn rồi, đáng lý ta còn muốn phế bỏ võ công của hắn sau đó biến hắn thành công cụ trên giường của ta. Nhưng hắn lại quyết tuyệt, thà bị mãnh thú dưới vực xé xác cũng không chịu đầu hàng. Ngươi nhìn lại mình đi chỉ là một tên hộ pháp nhỏ nhoi mà đòi vọng tưởng cung chủ của mình. Hắn mãi mãi sẽ chẳng nhìn đến ngươi đâu. Bây giờ hắn đã chết rồi ngươi tha hồ mà thương tâm đi. Á!"
Cố Tịch Lam dùng kiếm cắt đứt gân tay gân chân của ả, cô còn muốn cắt luôn cái lưỡi của Đan Băng Vân nhưng vẫn muốn ả chuyển lời cho Si Cuồng nên đành thu kiếm vào vỏ.
"Ngươi đang chọc tức cho ta giết ngươi sao? Ta sẽ để ngươi sống dở chết dở như thế này suốt quãng đời còn lại. Từ từ mà tận hưởng đi Đan Băng Vân."
Trước khi quay đi Cố Tịch Lam còn nói thêm với Đan Băng Vân.
"Ta để lưỡi ngươi lại vì muốn ngươi nhắn với lão già Si Cuồng. Ta cho lão sống thêm một thời gian sau đó sẽ đích thân đến lấy mạng chó của lão! Những gì ta nói ngươi nhớ chưa?"
Đan Băng Vân lúc này vì đau đớn nên đầu óc đã đã tiến vào trạng thái mơ màng. Mắt nhắm nghiền run rẩy không ngừng nhưng vẫn cố gắng gật đầu.
Trưởng lão lừng lẫy của Trấn Yêu Cung trong một đêm im hơi lặng tiếng trở thành phế nhân như thế đó.
Việc ra tay với Đan Băng Vân đơn giản như vậy chỉ vì trước đó ả đã bị Đồng Ấn đánh đến nội thương. Nhìn bề ngoài thì chỉ là những vết thương đơn giản cộng thêm gãy xương bàn tay. Nhưng chỉ có Đan Băng Vân biết mình đã suy yếu đến thế nào. Trong động Băng Hồn Đồng Ấn đã động tay rãi độc khắp nơi. Độc vô hình không màu không mùi, nhưng chỉ cần vết thương hở đều theo không khí chui vào từ từ ăn mòn ngũ tạng. Đan Băng Vân phát hiện rất sớm, sư phụ của ả cũng đến giúp đỡ vì thế mới đẩy được độc ra ngoài. Hằng ngày còn phải hoan ái để tích thêm nội lực.
Vừa giết Đồng Ấn Đan Băng Vân và Si Cuồng đã tính đến việc Hắc Bạch Vô Thường sẽ báo thù. Vì thế thiết lp cạm bẫy khắp nơi. Nhưng ngàn tính vạn tính không ngờ người đến là Cố Tịch Lam, kẻ đã bị trục xuất. Đan Băng Vân nằm xụi lơ trên giường nước mắt chảy dài theo gò má. Ả đã biết cảm giác đứng trên bờ vực sinh tử thế nào nhưng bây giờ mới chân chính hiểu được cái gì là sống không bằng chết.
Sau chuyện đêm nay chắc chắn Si Cuồng sẽ phái người truy sát cô khắp nơi. Cố Tịch Lam không muốn Na Di Linh dính líu gì đến việc này. Vì thế trước khi đến viện của Đan Băng Vân Cố Tịch Lam đem theo tay nãi của mình. Dựa vào màn đêm thuận lợi ra khỏi Trấn Yêu Cung.
Cô gấp rút đến La Phong Môn để gặp Yến Linh Nhi.
Mất ba ngày mới đến được địa phận của La Phong Môn.
Cố Tịch Lam không vội đi tìm Yến Linh Nhi mà đến tiệm bán y phục chọn một bộ bạch y bằng lụa mềm mại. Sau đó thuê một phòng trong khách điếm thay bộ y phục này vào. Trong gương là một thiếu nữ vô cùng mỹ lệ với đôi mắt to tròn sóng sánh như nước hồ thu, sống mũi nhỏ xinh cao vút cùng đôi môi mọng nước. Tóc đen như thác được xõa tung, chia hai bên mang tai một ít dùng lụa trắng cột thành nơ nhỏ. Phía sau để thả lấy một ít tóc trên đỉnh đầu cuộn lại cố định bằng một chiếc trâm ngọc đơn giản. Lúc này Cố Tịch Lam nhìn thấy một tiểu thư vô hại trong sáng thuần khiết mới tạm hài lòng.
La Phong Môn là môn phái rất lớn trong giang hồ, chưởng môn Yến Vô Cẩn phụ thân của Yến Linh Nhi là một người rất coi trọng hình thức. Cố Tịch Lam muốn ở đó một thời gian nhất định phải để ánh mắt ông ta không đánh đồng mình với Trấn Yêu Cung. Vì thế Cố Tịch Lam mới cố tình sửa soạn cho mình thành như vậy.
Từ một hộ pháp luôn ăn mặc đơn giản nay chỉ cần thay bộ xiêm Cố Tịch Lam liền thay đổi. Sau đó mới thư thả đi bộ đến La Phong Môn. Chuyện trở thành thục nữ này cực kỳ đơn giản. Dù sao từ nhỏ Cố Tịch Lam đã được nuôi dạy chính là tiểu thư lá ngọc cành vàng hàng thật giá thật. Khi trở thành Bàn Cổ có lẽ chỉ là tạm thời quên đi bản chất thật sự của mình mà thôi.
Trời sinh Cố Tịch Lam đã có làn da trắng như bạch ngọc cùng với chân mày lá liễu và đôi mắt lúc nào cũng trông như nước hồ thu, cùng với đôi môi đỏ mọng không son vẫn hồng. Hôm nay thay bộ y phục màu trắng tà áo phất phơ bay theo gió, khí chất trở nên bất phàm. Đi trên đường khiến cho bất cứ ai ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn lại.
La Phong Môn là một tòa viện cực lớn. Bờ tường cao bao khắp xung quanh. Trước cửa có hai con sư tử đá oai vệ đang nhe răng đe dọa. Cố Tịch Lam nói với hộ vệ đang canh giữ bên ngoài.
"Phiền vị đại ca này vào báo cho quản sự biết ta là Cố Tịch Lam bằng hữu của tiểu thư Linh Nhi tiện đường ghé thăm."
Hai hộ vệ ngày nào cũng phải buồn chán trông cửa hôm nay mắn mắn xuất hiện một đại mỹ nhân nói chuyện với mình, khiến cho hộ vệ canh cổng đỏ mặt lúng búng trả lời.
"Cô nương đợi thuộc hạ một lát!"
Một lúc sau cửa lớn La Phong Môn từ từ mở rộng.
"Tỷ tỷ!"
Kèm theo tiếng reo vui mừng là một bóng dáng mềm mại nhào vào lòng Cố Tịch Lam như một đứa trẻ.
"Muội chờ tỷ rất lâu đó!"
Đợi Yến Linh Nhi vui mừng buông tay Cố Tịch Lam ra, Yến Vô Tâm cũng đứng ở cửa hạ giọng nói với muội muội của mình.
"Sao không mời Lam cô nương vào nhà!"
Nghe đại ca nói Yến Linh Nhi mới thấy mình vô lễ quá, cô nắm tay kéo Cố Tịch Lam đi theo mình.
"Muội đưa tỷ đi gặp phụ mẫu!"
Biết ái nữ của mình lưu lạc giang hồ được Cố Tịch Lam giúp đỡ nhiều nên chưởng môn Yến Vô Cẩn rất cảm kích Cố Tịch Lam, nghe cô đến đã ra phòng khách ngồi chờ.
Tưởng rằng tỷ tỷ trong giang hồ của con mình là một nữ hiệp lạnh lùng nhưng không ngờ được Cố Tịch Lam yểu điệu trang nhã như vậy. Mẫu thân của Yến Linh Nhi chăm chú đánh giá nữ tử đi cùng con gái mình sau đó quay sang gật nhẹ đầu hài lòng với Yến Vô Cẩn.
Vào trong đại sảnh Yến Linh Nhi vẫn chưa chịu buông tay Cố Tịch Lam, tự hào nói với phụ mẫu của mình.
"Phụ thân, mẫu thân! Đây là Lam tỷ tỷ mà lúc trước con từng nói với hai người đó."
Giới thiệu vô cùng đơn giản bởi vì trong lòng Yến Linh Nhi đã coi Cố Tịch Lam là tỷ tỷ ruột thịt của mình. Cố Tịch Lam bèn chắp tay chào hỏi người nhà của Yến Linh Nhi.
"Tiểu nữ là Cố Tịch Lam. May mắn quen biết Linh Nhi trên đường, hôm nay có dịp đi ngang ghé thăm mong là không làm phiền chưởng môn."
Nhận được câu chào lễ phép của Cố Tịch Lam chưởng môn Yến Vô Cẩn vuốt chòm râu ngắn ngủn của mình mỉm cười hòa ái.
"Bạn của Linh Nhi chính là khách quý của La Phong Môn, Cố cô nương không cần khách khí!"
Mẫu thân của Yến Linh Nhi tên là Ngọc Thu Thủy tuy đã ngoại tứ tuần nhưng do biết cách bảo dưỡng nên trông bà rất trẻ. Bà nắm tay Cố Tịch Lam kéo cô ngồi xuống ghế dành cho khách.
"Không cần khách sáo như vậy. Ta có thể gọi con là Tiểu Lam không?"
"Dạ được!"
Ngọc Thu Thủy vuốt bàn tay trắng nõn của Cố Tịch Lam.
"Linh Nhi gọi con là tỷ tỷ vậy con cứ xem như đây là nhà của mình. Nếu con không chê thì gọi ta là bá mẫu."
Sau đó hướng về phía phu quân của mình.
"Gọi ông ấy là bá phụ có được không?"
Cố Tịch Lam dịu dàng đứng dậy thủ lễ như một tiểu thư đoan trang.
"Tịch Lam thỉnh an bá phụ, bá mẫu!"