Sáng hôm sau Tiêu Hạc Vân cùng với Cố Tịch Lam ngồi chung một chiếc xe ngựa quay trở về Thành An Lạc. Thì ra từ Thanh Vân Cốc đi ra còn có một con đường bằng phẵng có thể ngồi trên xe ngựa chứ không cần phải đi bộ leo núi như Cố Tịch Lam.
Chỉ mất ba ngày hai người đã có mặt tại phòng của Cố Lâm Hàn. Sau khi bắt mạch xong Tiêu Hạc Vân rửa tay rồi lấy chiếc khăn trắng tinh từ trong tay áo của mình lau khô. Sau đó mới nói với hai người đang trông mong căng thẳng nhìn mình.
"Ta có thể trị vết thương này cho cậu ấy."
Vừa nghe nói vậy hai mắt Cố Tịch Lam lập tức sáng lên, nhưng không đợi hai người vui mừng Tiêu Hạc Vân nói tiếp.
"Trái tim cậu ấy đã bị thương ta chỉ có thể giúp cậu ấy tỉnh lại sinh hoạt bình thường. Nhưng mà tuổi thọ của cậu ấy sẽ không được lâu."
Cố Tịch Lam ngẩng đầu mang đôi mắt mong chờ nhìn Tiêu Hạc Vân.
"Đệ ấy có thể sống được bao lâu?"
Tiêu Hạc Vân thở dài.
"Nếu không hoạt động nặng có thể sống được nhiều nhất là mười năm."
A Di kéo ống tay áo của Tiêu Hạc Vân.
"A Hàn năm nay mới có mười tuổi nó không thể chết trẻ như vậy. Cầu xin người thần y người nhất định có cách cứu nó mà.. Hu.. hu."
Cố Tịch Lam lén quay mặt vào tường lau nước mắt nên không ai trong hai người thấy rõ đôi mày Tiêu Hạc Vân hơi nhăn lại khi A Di chạm vào ống tay áo của y. Tiêu Hạc Vân đi đến ngồi xuống chiếc ghế kế bên bàn lớn trầm tư giây lát.
"Cách cũng không phải là không có. Chỉ là.."
Nghe kiểu nói chuyện úp mở của Tiêu Hạc Vân Cố Tịch Lam biết chắc chắn là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng dù cho có bao nhiêu trở ngại cô nhất quyết phải kéo dài mạng sống cho đệ đệ của mình.
"Thế nào? Tiêu huynh cứ nói!"
Giọng Tiêu Hạc Vân đều đều vang lên.
"Ta cần Hắc Ngọc Hoàn bảo vật của cung chủ Trấn Yêu Cung."
Nghe đến Trấn Yêu Cung A Di thả người ngồi xuống ghế thẩn thờ nhìn vào trong phòng, Cố Lâm Hàn vẫn đang nằm đó gương mặt non nớt ốm yếu vì mất máu quá nhiều.
Trên mảnh đất này có người không biết võ lâm minh chủ tên gì. Nhưng không ai không biết tên của cung chủ Trấn Yêu Cung. Đồng Ấn một người thần bí võ công sâu không ai lường được. Vô cùng âm hiểm tàn độc, số người chết trên tay y không thể nào tính hết. Mà Hắc Ngọc Hoàn chính là viên ngọc y vô cùng yêu thích. Nếu nói đi trộm nó thay vì tự mình nộp mạng.
"Ta đi đến đó!"
Câu trả lời của Cố Tịch Lam khiến cho Tiêu Hạc Vân sững sờ. Y chỉ là thuận miệng nói như thế, phần lớn cũng tò mò vì nghe nhiều lời đồn thổi về công dụng tuyệt vời của viên Hắc Ngọc Hoàn này mà chưa được thấy lần nào. Ai ngờ cô nhóc này lập tức đồng ý, Trấn Yêu Cung nào phải như Thanh Vân Cốc chỉ cần dựa vào vận may là có thể vào chứ.
Nhưng y không hề ngăn cản, chỉ có A Di là lập tức phản đối.
"Ta đã mất đi tỷ tỷ, bây giờ con còn muốn đâm đầu vào chỗ chết sao? Mệnh A Hàn đã như vậy rồi, chúng ta cứ cố cho nó sống khoảng thời gian thoải mái nhất đến đâu hay đến đó. Được không con?"
Cố Tịch Lam lắc đầu, đệ đệ cô yêu thương trân trọng nhất làm sao có thể trơ mắt nhìn em trai mình chết trẻ.
"Mệnh phải do mình tự tay giành lấy. Con nhất định sẽ lấy được Hắc Ngọc Hoàn mang về cứu đệ đệ!"
Mặc cho A Di vừa khóc vừa can ngăn Cố Tịch Lam đi đến trước mặt Tiêu Hạc Vân.
"Ta sẽ đem Hắc Ngọc Hoàn về trước thời hạn mười năm."
Tiêu Hạc Vân gật đầu.
"Ta bảo đảm duy trì sự sống cho A Hàn qua được thời gian này!"
Nói vậy nhưng nếu may mắn đem thuốc về được thì Tiêu Hạc Vân vẫn cần thời gian điều chế sau đó là đợi cho cơ thể Cố Lâm Hàn tiếp thu. Do đó họ hẹn với nhau trễ nhất là tám năm Cố Tịch Lam sẽ mang viên Hắc Ngọc Hoàn đến Thanh Vân Cốc cho Tiêu Hạc Vân.
Vài ngày sau Cố Tịch Lam khăn gói lên đường đi đến Trấn Yêu Cung.
Những tưởng Trấn Yêu Cung giống như những môn phái tà giáo khác tọa lạc ở nơi heo hút thưa người nên Cố Tịch Lam liền chuẩn bị sẵn tâm lí trèo đèo lội suối vất vả một phen. Nhưng ai ngờ đâu từ thành An Lạc đi đến nơi đó chỉ mất hai ngày đường. Dọc theo lộ trình dân cư đông đúc nhộn nhịp.
Xế chiều ngày thứ hai Cố Tịch Lam đến gần Trấn Yêu Cung thì thấy từng tốp thanh niên cơ bắp mạnh mẽ cũng đi về phía này. Một phần vì tò mò phần lớn thì Cố Tịch Lam vẫn đang tìm cách lẻn vào Trấn Yêu Cung bèn làm quen hỏi chuyện mới biết được mọi người đang muốn tham gia ứng tuyển vào Trấn Yêu Cung. Vậy là cô lập tức gia nhập vào đoàn người ghi danh tham dự đào tạo. Nếu muốn trà trộn vào nơi này thì đây là biện pháp tốt nhất.
Trong trại có một trăm mười thành viên gồm chín mươi nam và hai mươi người nữ. Lúc đầu ai cũng lạnh lùng không tiếp xúc với nhau. Nhưng trải qua nhiều cửa ải số người còn sống chỉ còn mười bảy nam và ba người nữ tính luôn cả Cố Tịch Lam. Vì thế từ những người xa lạ họ đã trở thành bạn bè chiến hữu.
Trưởng lão chấp chưởng quản lý đào tạo thuộc hạ Si Cuồng sắp xếp cho mọi người ở chung một biệt việt để quen thuộc lẫn nhau. Ba người nữ được ở chung một phòng nhưng mỗi chiếc giường thì cách nhau một bức vách, điều kiện sinh hoạt ăn uống rất thoải mái họ được cấp y phục, thức ăn ngày ba buổi thịt cá không thiếu món gì. Thỉnh thoảng ngoài Si cuồng thì hai vị trưởng lão Đan Băng Vân cùng Trang Bạch Tế cũng đến nơi này. Có vẻ như vị trưởng lão Trang Bạch Tế này rất để ý đến Cố Tịch Lam. Ngay lần đầu tiên gặp nhau y đã nhắm ngay vào cô.
"Ố! Cô nương này xinh đẹp đấy! Ta đem cô ấy về làm nha hoàn được không?"
Vừa nói Trang Bạch Tế còn phe phẩy chiếc quạt, từng làn hương bay ra quanh quẩn chóp mũi của tất cả mọi người đang có mặt nơi này.
Si Cuồng đâu lạ gì tính khí đỏm dáng của Trang Bạch Tế hễ thấy thứ gì đẹp đẽ là y như rằng phải đem về nơi ở của mình cho bằng được. Lão từ lúc đầu đã không vừa mắt với y, hai người cũng thường tranh chấp nhau trước mặt Đồng Ấn. Nhưng cuối cùng đều là Si Cuồng phải nuốt cục tức vào trong vì lạ một điều là cung chủ lại rất chiều tên này chỉ cần y mở lời cho dù là Trang Bạch Tế muốn chiếc ghế trên điện thì Đồng Ấn cũng chẳng chớp mắt lấy một cái cho y.
Nhưng mà lần này may mắn cung chủ không có ở đây thuộc hạ còn đang đứng đầy sân, Si Cuồng còn phải giữ thể diện của mình vì thế lão vuốt chòm râu lưa thưa cố tỏ ra hòa ái đáp lời Trang Bạch Tế.
"Mấy người này là nhân tuyển cho vị trí hộ pháp thứ tư của cung chủ. Thứ lỗi cho lão phu không thể chấp thuận yêu cầu của Trang trưởng lão được."
Trang Bạch Tế hỏi thế nhưng cũng chả quan tâm câu trả lời của Si Cuồng y đủng đinh đi đến dừng trước mặt Cố Tịch Lam nở nụ cười dịu dàng như gió xuân.
"Có muốn theo ta về không? Nhà ta rất đẹp ta sẽ cho cô ăn ngon mặc y phục thượng hạng không cần phải ăn lông ở lỗ chung đụng tại nơi này nữa."
Nói xong còn nháy mắt với cô. Bị khinh thường trắng trợn như vậy Si Cuồng chưa kịp nổi giận thì giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Cố Tịch Lam đã vang lên.
"Ta không đi! Ta muốn làm hộ pháp cho cung chủ."
Mục đích của Cố Tịch Lam chính là trở thành hộ pháp thân cận bên cạnh Đồng Ấn. Như vậy mới có thể lấy trộm Hắc Ngọc Hoàn mang về chữa bệnh cho đệ đệ của mình. Vì thế cho dù khó khăn thế nào thì Cố Tịch Lam vẫn trụ lại bằng chứng là năm năm qua sau những trận chiến đấu tuy không xuất sắc đứng nhất bảng nhưng cô vẫn kiên trì trong mười người mạnh nhất nơi này.
Mọi người đứng xung quanh cũng hết hồn với câu trả lời của Cố Tịch Lam, ai cũng lo rằng vị trưởng lão Trang Bạch Tế sẽ nổi giận.
Vốn đang muốn nổi cơn tam bành với Trang Bạch Tế nhưng vừa nghe lời của Cố Tịch Lam thì Si Cuồng đã tiêu tan cơn giận, lão tiếp tục vuốt râu ngồi xuống ghế chủ tọa của mình để xem Trang Bạch Tế bị bẽ mặt như thế nào. Ai mà ngờ đâu lão đã đánh giá thấp trình độ trơ lì của tên này. Bị từ chối trước mặt thuộc hạ ấy vậy mà nụ cười trên môi y càng mở rộng hơn.
"Sao cứ kiên quyết phải trở thành thuộc hạ của cung chủ làm gì. Đừng nói với ta là cô cũng giống như mấy cô nương giang hồ mơ mộng muốn được nhìn thấy mặt cung chủ nhé! Ta nói cho cô biết thực ra vì mặt y quá xấu nên mới phải mang mặt nạ mọi lúc mọi nơi đó. Cô xem ta đẹp mắt biết bao nhìn ta chẳng phải tốt hơn sao?"
Ba cô gái duy nhất trong viện bắt đầu cười khúc khích cả Cố Tịch Lam cũng phải nhoẻn miệng cười. Không khí đang căng thẳng bỗng dưng dịu đi trông thấy, Trang Bạch Tế tiếp tục thao thao bất tuyện tung hô nhan sắc của mình.
Quả thật y thật sự rất ưu nhìn nhưng mà toàn thân trên dưới đều phủ màu hồng nhìn qua trông còn đẹp hơn cả nữ nhân. Kiểu đẹp đẽ này quả thật Cố Tịch Lam thấy hơi đau mắt chứ chẳng hề cảm được.
Nói luyên thuyên một hồi mà Cố Tịch Lam vẫn chẳng hề động tâm nên Trang Bạch Tế cũng thu hồi lại ý định của mình, trước khi đi y tặng cho ba cô gái mỗi người một túi thơm hoa đào rồi hẹn với Cố Tịch Lam sẽ ghé lại thăm cô.
Bẵng đi vài ngày, vào một buổi chiều sau ngày tập luyện mệt mỏi Cố Tịch Lam vừa tắm xong ngồi trên mỏm đá ở đỉnh núi nhỏ gần nơi tập luyện mải mê ngắm mặt trời lặn thì một người mặt y phục màu xanh gương mặt tròn trịa đặc biệt là đôi gò má hồng hào trông cực đáng yêu không biết từ đâu nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng cô.
Nhưng năm năm này Cố Tịch Lam đã trở nên cực kỳ nhạy bén khi Phục Hy hộ pháp thứ ba của Đồng Ấn vừa chạm đất thì cô đã quay phắt người lại đối diện với y. Vừa trông thấy bộ y phục này thì Cố Tịch Lam đã đoán được lai lịch của người đến rồi. Vì thế cô chắp tay xem như lời chào với y.
Trấn Yêu Cung có một quy định phàm là bất cứ ai ở đây đều chỉ quỳ hành lễ với cung chủ Đồng Ấn. Còn những người như trưởng lão, hộ pháp.. thì cấp dưới gặp mặt chỉ cần chắp tay lại đã xem như hành lễ rồi. Phục Hy là thanh niên hơn mười chín trong ba vị hộ pháp có thể nói y là người hòa nhã dễ nói chuyện nhất.
"Ta nghe nói Trang trưởng lão muốn đem ngươi về viện của của y. Tại sao ngươi lại không đồng ý?"
Ngữ khí ôn hòa chẳng hề có ý châm chọc gì cả vì thế Cố Tịch Lam cũng không thấy khó chịu với người này.
"Ta muốn trở thành hộ pháp của cung chủ chứ không phải bình hoa cho người khác ngắm."
Ngay khi vừa gặp mặt Phục Hy đã âm thầm quan sát Cố Tịch Lam. Cô nương này tập luyện võ công từ con số không đến tận ngày hôm nay đã gần năm năm. Suốt ngày phơi nắng phơi sương nên da hơi ngăm đen chứ không được trắng trẻo như những tiểu thư khuê cát, nhưng đường nét trên gương mặt cực kỳ thanh tú đặc biệt là đôi mắt to tròn với hàng lông mi dày cong vút.
Đôi mắt này mỗi khi nhìn người khác đều mang một vẻ u buồn đến nao lòng. Sóng mũi cao thẳng nhỏ nhắn cùng đôi môi đỏ tươi hơi vểnh lên. Những đường nét này kết hợp với gương mặt trái xoan nếu gặp lần đầu ắt hẳn ai cũng nghĩ Cố Tịch Lam là kiểu người nhu mì hiền thục. Ai ngờ đâu mỹ nhân mở miệng lại cứng rắn như thế. Phục Hy cũng phải thừa nhận mắt nhìn người của Trang Bạch Tế rất chuẩn.
Mục đích Phục Hy đến đây chỉ để xem người mà Trang Bạch Tế nhắm đến như thế nào bởi vì hôm đó y đã chạy đến chỗ cung chủ mè nheo đòi người đúng lúc Phục Hy cũng có mặt. Nhưng khác với mọi lần cung chủ của y nhất quyết từ chối chỉ phán một câu.
"Nếu cô nương đó đồng ý thì ngươi cứ mang đi ta không có ý kiến gì!"
Vậy là Trang Bạch Tế giận dỗi làm mình làm mẩy giậm chân vài bận rồi mới bỏ về làm cho Phục Hy phải cực khổ nín cười một trận. Thành ra tranh thủ hôm nay chạy đến đây hóng hớt vì thế mới hỏi thêm vài câu.
"Cô có biết để trở thành hộ pháp của cung chủ thì cô phải đánh bại hết tất cả mười chín người ở nơi này không?"
Cố Tịch Lam chào hỏi xong thì thảnh thơi ngồi xuống chỗ khi nãy, mắt nhìn về rặng mây đỏ phía xa thờ ơ đáp lời.
"Ta biết rõ điều đó!"
Phục Hy cũng ngồi xuống cách Cố Tịch Lam một khoảng vừa đủ để người ngoài không hiểu lầm.
"Theo ta biết thì hiện tại người đứng đầu là Mạch Thiếu Lăng, cô có đủ tự tin để đánh thắng hắn không?"
"Ta vẫn đang cố gắng đây!"
Lời nói ra bình tĩnh không hề gợn sóng cũng chẳng tỏ vẻ hiếu thắng của người mang chí nguyện kiên định như Cố Tịch Lam. Vậy mà làm cho Phục Hy bắt đầu có thiện cảm với cô rồi.
"Cung chủ dạy ta vài chiêu rất hay có cần ta chỉ lại cho cô không? Đảm bảo nắm chắc phần thắng hơn."
Cố Tịch Lam bị Phục Hy làm cho bất ngờ đôi mắt tròn xoe không chớp nhìn y vài giây sau đó mới mỉm cười cảm kích.
"Cảm ơn hộ pháp nhưng ta muốn đánh thắng y một cách quang minh chính đại!"