Khi Cố Tịch Lam tỉnh ngủ thì đèn trong phòng đã được thắp lên. Một bàn thức ăn ngon vẫn còn nóng hổi đã dọn sẵn Cố Tịch Lam ngồi vào bàn uống một hớp canh cá rồi mỉm cười ngọt ngào nói với nha hoàn đang bưng thêm một đĩa thịt xào đến.
"Tỷ cùng ăn với muội được không? Muội ăn một mình buồn lắm!"
Nhưng tỳ nữ vội lắc đầu từ chối.
"Ta không dám! Người cứ tự nhiên dùng ạ!"
Cố Tịch Lam cũng không muốn làm khó người khác nên thôi không mời nữa nhưng vẫn xã giao nói chuyện vài câu với cô nàng.
"Tỷ vào đây lâu chưa?"
Đặt đĩa thức ăn xuống bàn nha hoàn tính tình lanh lợi hoạt bát phát hiện Cố Tịch Lam khá hiền lành vô hại nên lập tức hỏi gì đáp nấy hơn cả mong đợi.
"Ta là cô nhi từ nhỏ đã được nuôi ở nơi này rồi."
"Vậy chắc tỷ rành ở đây lắm nhỉ?"
Được hỏi tới vậy là cô nàng kéo ghế trực tiếp ngồi xuống luôn.
"Dĩ nhiên là ta biết hết mọi ngóc ngách nơi này rồi, ngay cả cung chủ đời trước ta cũng đã từng phục vụ đó."
Vậy là cô nàng kể răm rắp mọi thứ mình biết cho Cố Tịch Lam nghe.
Cung chủ đời trước tên là Phó Vọng Lư võ công rất cao lại cực kỳ hung ác nhưng hắn chỉ cai quản nơi này được hai năm thì bị Đồng Ấn thay thế. Từ khi Đồng Ấn trở thành cung chủ thì mọi luật lệ ở nơi này đều được sửa lại, những thuộc hạ thân tín của Phó Vọng Lư có người may mắn thì bị trục xuất khỏi Trấn Yêu Cung còn những người khác thì bị giết. Hiện tại thuộc hạ cũ đồng ý quy hàng có chức vụ nhất chính là trưởng lão Si Cuồng và hộ pháp Hạo Thiên.
Nói chung là trong con mắt của nha hoàn này thì dù ai làm cung chủ cũng chẳng có gì thay đổi. Chỉ khác là cô chưa lần nào được vào Tiêu Dao Cư để phục vụ cho chủ nhân mới mà thôi.
Nghe cô nàng thao thao bất tuyệt nói về cung chủ cũ mà chẳng có cố kỵ gì cũng thấy được Đồng Ấn chưa hề đặt Phó Vọng Lư vào mắt. Việc Đồng Ấn sử dụng vũ lực đoạt chức hầu như mọi người đều biết thậm chí có vài trà lâu còn dùng nó để thư sinh kể chuyện kiếm thêm tiền.
Khi xưa thuở Cố Tịch Lam vẫn là tiểu thư khuê các cô cũng từng đi cùng mẫu thân uống trà ngắm hoa. Câu chuyện này nghe rất nhiều lần, trong miệng thuyết thư thì Đồng Ấn giống như một tên ác nhân xấu xí cùng cực giết người không gớm tay. Thậm chí Cố Tịch Lam còn tưởng tượng Đồng Ấn chính là một tên đại ma đầu ba đầu sáu tay.
Nhưng sau lần diện kiến Cố Tịch Lam bắt đầu quay sang nghi ngờ lời đồn đại của giang hồ. Ác nhân đâu không thấy chỉ biết Đồng Ấn rất cao, dáng người thon dài. Tuy toàn mặc hắc y nhưng như vậy càng tôn lên vóc dáng chân dài vai rộng của mình. Ngũ quan được dấu trong lớp mặt nạ nên Cố Tịch Lam không thể biết được y có xấu chăng nhưng miệng cùng sống mũi cao thẳng lộ ra bên ngoài thì không thể nào chê được. Đặc biệt là nụ cười dưới trăng mà cô từng được chứng kiến, có thể nói khi ấy Cố Tịch Lam nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch giống như bị hút hồn.
Mục đích của Cố Tịch Lam chẳng phải tò mò chuyện Trấn Yêu Cung mà là muốn tìm hiểu chuyện của Tang Phần Phần. Lúc cô về phòng thì Đồng Ấn vẫn còn ngồi ở nơi đó không biết khi cô đi y sẽ quyết định thế nào. Vì thế Cố Tịch Lam bèn hỏi.
"Tỷ có biết Tang Phần Phần không?"
"Biết chứ người lúc sáng bị cô nương đánh hộc máu chứ gì?"
Cố Tịch Lam thật chẳng biết nói sao với trình độ thẳng thắn của vị nha hoàn trước mặt này nhưng dường như cô nàng vẫn chưa phát hiện ra thái độ ngượng ngùng của Cố Tịch Lam bởi vì vẫn mải mê thao thao bất tuyệt.
"Mọi người đang đồn đại với nhau cô nương Tang Phần Phần này xinh đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nữ Vân Mặc Sắc của Nhuyễn Hương Lầu. Ta cũng muốn đi nhìn xem thế nào nhưng mà gặp cô nương ở đây rồi có thể nói cho ta biết không?"
Cố Tịch Lam còn chưa kịp hiểu vì sao từ rơi võ đài hộc máu lại chuyển thành so sắc đẹp rồi. Nhưng bị ánh mắt thành thật của vị này chiếu tới vì thế cô gật đầu cho qua chuyện bởi lẽ Cố Tịch Lam cũng chưa từng thấy đệ nhất mỹ nhân Vân Mặc Sắc tròn méo ra sao.
Vậy là cô nàng vui vẻ tiếp tục kể lể.
"Hèn gì cung chủ say mê nàng ta, lúc trước Vân Mặc Sắc đến đây liếc mắt đưa tình trước mặt cung chủ mà ngài ấy có thèm nhìn đến đâu chúng ta còn tưởng ý chung nhân của ngài ấy là Đoan trưởng lão nên cung chủ mới thủ thân như ngọc. Ai ngờ là do mắt nhìn người của ngài ấy quá cao đi!"
Nói còn chưa đã còn kèm thêm vài tiếng tặc lưỡi đầy tiếc rẻ.
Ăn thêm vài miếng cá chiên ngon lành Cố Tịch Lam làm như vu vơ hỏi tiếp.
"Vậy Tang Phần Phần hiện tại đang ở đâu?"
"Còn ở đâu nữa dĩ nhiên là cung chủ đem về Tiêu Dao Cư để tiện chăm sóc rồi. Đây chính là thời cơ vun đắp tình cảm mà. Thôi cô nương cứ ăn tiếp ta ra ngoài làm việc đây!"
"Cảm ơn tỷ!"
Đợi cô nàng rời đi thì đũa trong tay của Cố Tịch Lam cũng buông xuống, cô chẳng buồn ăn nữa mà đầu óc suy nghĩ vu vơ theo những lời vừa nghe lúc nãy.
Tại sao lại phải mang Tang Phần Phần về Tiêu Dao Cư? Đồng Ấn có mục đích gì?
Đêm khuya thanh vắng trên con đường nhỏ uốn lượn dưới chân núi Lĩnh Hà, có một thân ảnh gầy gò đang vác theo bọc hành lý cứ chạy vài bước là ngoảnh đầu nhìn về phía sau với ánh mắt đầy nghi ngờ. Lặp lại như thế đến tận khi sắp rời khỏi đường núi trái tim đã bắt đầu đập có quy luật, nỗi lo lắng bất an từ từ biến mất.
Chỉ tiếc rằng trời không chiều lòng người, đột ngột một bóng đen giáng xuống không một động tác dư thừ đánh ngất người này rồi vác lên vai chạy về hướng ngược lại.
Trời không trăng không sao, đêm tối âm u vậy mà kẻ bắt cóc vẫn nhanh nhẹn bước chân giống như rất hiểu rõ nơi này nhưng chưa chạy được bao xa thì bị phục kích bất ngờ.
Hắc y nhân mới tới đánh một chưởng trực diện để kẻ bắt cóc buông lỏng nhưng gã nhanh nhẹn xoay một vòng. Tay vẫn giữ chặt người đang bất tỉnh trên vai cùng với bọc hành lý.
Hai bên quần đấu qua lại vài chiêu thì kẻ bắt cóc tìm đường chạy thoát.
Trong một căn phòng đơn sơ một bóng dáng cao lớn đang ngồi như pho tượng. Ngọn đèn chỉ đủ soi một khoảng giữa phòng. Không khí im lặng chết chóc, thời gian chầm chậm trôi qua.
Đông Hoàng từ trong đêm đen mở cửa thả người trên vai xuống.
Bịch!
Va chạm với nền đất đau đớn làm cho gã phải tỉnh lại.
Chưa kịp rên tiếng nào thì ngẩng đầu trông thấy chiếc mặt nạ âm dương liền như con thoi bật dậy quỳ xuống vừa khóc vừa nói.
"Cung chủ tha mạng! Tiểu nhân chỉ vì ham lợi trước mắt nên mới dám lừa gạt ngài, tiểu nhân có mắt như mù. Là tiểu nhân ngu dốt!"
Đồng Ấn ghim ánh nhìn qua hai cái lỗ ti hí trên mặt nạ mặc kệ gã kể lể không ngừng.
Nói dông dài một lúc mồ hôi đã túa ra như tắm, hai chân gã run rẩy sợ hãi khôn cùng. Gã không muốn chỉ vì vài ba lượng bạc mà bỏ mạng ở nơi này. Càng sợ càng nói nhiều, cuối cùng trong phòng chỉ có tiếng khóc nức nở lẫn tiếng van xin của gã. Nhưng mà mặc cho gã ra sức cầu tình thì Đồng Ấn vẫn không hề động, cả người như chìm vào chiếc áo choàng đen như một pho tượng tà thần hung ác.
Đối phương im lặng chính là loại tra tấn tinh thần tốt nhất, đợi đến khi gã sắp bị nỗi sợ hãi nhấn chìm Đồng Ấn mới bắt đầu tra hỏi.
"Ai ra lệnh cho ngươi báo giả bệnh tình của Trang Phần Phần trước mặt bổn tọa?"
Người này chính là đại phu chẩn bệnh cho Tang Phần Phần. Sở dĩ lúc lão bịa ra một mớ bệnh trạng nặng nề mà Đồng Ấn không hề có ý kiến gì vì muốn âm thầm dò la để tìm ra đồng bọn thật sự của Tang Phần Phần.
Đáng tiếc Đông Hoàng chờ một ngày nơi gã ở chẳng thu hoạch được gì bèn trở về báo với Đồng Ấn.
Ai mà biết được Đông Hoàng vừa đi thì gã này đã khăn gói bỏ trốn. May mắn y nhanh chân bắt được nếu không thì kiểu gì cũng khó ăn nói với cung chủ nhà mình.
Nãy giờ mãi hồi hộp lo lắng gã thật sự sắp không xong rồi nên vừa nghe Đồng Ấn hỏi lập tức khai rõ ràng.
"Tiểu nhân không biết danh tính người đó, hắn chỉ đưa ba lượng bạc rồi dặn dò phải thổi phồng thương thế càng nặng càng tốt. Nếu tiểu nhân biết cô nương đó là người của cung chủ có mười lá gan tiểu nhân cũng không dám dối gạt người."
Câu nói vừa ra làm cho Đông Hoàng giật mình âm thầm cầu nguyện cho gã đại phu này. Thật là ngu ngốc đến tận cùng, tại sao tên này có thể nói năng hàm hồ rằng Tang Phần Phần là nữ nhân của cung chủ được.
Ngón tay thon dài của Đồng Ấn bắt đầu gõ nhịp trên bàn phát ra từng tiếng.
"Cộc! Cộc!"
Đúng như Đông Hoàng suy đoán không quá ba giây sau Đồng Ấn đã ngồi xổm đối diện gã đại phu tay bóp cằm mạnh đến nỗi có thể nghe được tiếng xương kêu răng rắc.
"Ngươi đã từng trị độc cho mình chưa?"
Trong ánh mắt hoảng loạn của gã Đồng Ấn ném một viên thuốc vào rồi thong thả đứng lên.
"Đây là độc dược bổn tọa mới điều chế được. Cả ta cũng chưa tìm ra thuốc giải. Nhưng mà ngươi yên tâm, loại này không chết người. Hàng tháng vào những khi trăng lên nó sẽ làm cho lưỡi ngươi bị co rút lại. Ngươi sẽ biết cảm giác có miệng nhưng không thể nói là thế nào."
Vút!
Một phi châm phóng lên trên kèm theo là thân ảnh Đồng Ấn đã đứng an vị ở nóc nhà trông theo một bóng hắc y đang chạy trốn.
"Ngay trước mắt ta mà dám rình mò, nếu ngươi thoát được từ bây giờ bổn tọa sẽ không tên là Đồng Ấn."
Hắc y nhân chỉ lo thoát thân làm sao nghe được Đồng Ấn nói gì, y dùng hết công lực băng băng qua những bụi cỏ cao quá đầu người hướng về phía cánh rừng nhỏ gần mỏm đá Vọng Nguyệt.
Vừa chạy vừa lẩm bẩm.
"Chỉ cần qua khỏi đây mình sẽ an toàn!"
Đáng tiếc còn chưa cầu nguyện xong thì đã bị bắt lại. Đồng Ấn gần như muốn bẻ gãy xương vai của người đối diện. Hắc y nhân cũng không chịu chết xoay người tung chưởng về phía Đồng Ấn.
Chưởng phong vừa ra thì đôi mắt thứ duy nhất lộ ra sau khăn che mặt mở to ngỡ ngàng, cùng lúc đó lực tay của Đồng Ấn cũng buông lỏng. Đang ở tư thế giằng co bỗng dưng được giải thoát quá bất ngờ hắc y nhân ngã về phía sau vậy mà còn tranh thủ hô to.
"Tránh ra!"
Nếu Đồng Ấn không thể tránh được chưởng phong của Cố Tịch Lam thì y không xứng với danh hiệu đệ nhất cao thủ. Do đó chẳng những nghiêng người né được mà còn cứu nguy Cố Tịch Lam tay ôm lấy eo cô nhảy ngược về phía sau.
Phải mất một lúc Cố Tịch Lam mới hồi thần thì phát hiện mình vẫn đang ở trong vòng ôm của Đồng Ấn. Cô còn theo phản xạ tự nhiên túm lấy vạt áo trước ngực của y.
Ngẩng mặt lên thì đối diện với nụ cười nửa miệng của Đồng Ấn. Giống tình cảnh lần đầu gặp mặt ở mỏm Vọng Nguyệt chỉ khác là đêm nay không có trăng nhưng tại sao ánh mắt của Cố Tịch Lam vẫn bị nụ cười này ghim lại. Trái tim như có con thỏ nhỏ nhảy loạn trong lồng ngực.
Đồng Ấn nhận ra Cố Tịch Lam ngay khi khi Cố Tịch Lam bị y ép buộc xoay người lại. Đôi mắt luôn sóng sánh ánh nước chính là bảo vật độc nhất vô nhị trên đời này.
Bây giờ hai người gần như có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau Đồng Ấn phát hiện eo của Cố Tịch Lam rất nhỏ. Chỉ cần một tay y có thể ôm gọn vào lòng. Từng trận hơi thở phập phồng khiến cho lòng y bắt đầu rối loạn. Tư thế gần gũi mập mờ vậy mà Đồng Ấn không hề cảm thấy bài xích.
Y cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt của Cố Tịch Lam hỏi khẽ.
"Có đau không?"
Giọng nói trầm lắng đầy vẻ quan tâm lọt vào tai Cố Tịch Lam làm cho má cô ửng hồng. Ngượng ngùng không biết mình nên làm thế nào.
"Không..!"
Trả lời xong thì tự giác lùi ra phía sau.
Mềm mại trong vòng tay biến mất Đồng Ấn bỗng thấy mất mát. Nhưng đó là cảm giác chỉ tồn tại trong phút chốc mà thôi.
"Để ta kiểm tra xem!"
Vừa nói Đồng Ấn vừa đưa tay ra. Nhưng y còn chưa tiến tới thì Cố Tịch Lam đã lùi hẳn ra sau.
"Cẩn thận!"
Y không kịp cảnh báo bởi vì Cố Tịch Lam đã va vào tảng đá, lưng đập vào khối cự thạch cứng rắn đau muốn chảy cả nước mắt. Nhưng Cố Tịch Lam không dám biểu hiện bởi vì cô đang sợ.
"Cung chủ! Thuộc hạ không có ý theo dõi người, chỉ muốn điều tra đại phu này nên vô tình đến đây. Mong cung chủ tha tội!"
Cố Tịch Lam không sợ Đồng Ấn tức giận sẽ giết mình mà cô sợ y bắt mình cởi y phục để kiểm tra vết thương ở vai.
Vừa nghe tiếng gọi quen thuộc Đồng Ấn mới nhớ ra địa vị hiện tại của mình quả thật không tiện để xem xét vết thương của Cố Tịch Lam. Vì thế bèn thu tay lại, giọng nói có phần cứng ngắt.
"Bổn tọa cho phép ngươi vào xem!"
Thế là y đi trước Cố Tịch Lam như con mèo đen theo phía sau.
Đông Hoàng vẫn đang canh chừng nhắc thấy Đồng Ấn lành lặn chưa kịp thở phào thì Cố Tịch Lam đã nhoẻn miệng cười làm lành.
"Xin lỗi! Người lúc nãy đuổi theo ngươi là ta."
Cố Tịch Lam không phải kiểu người ngồi im chờ kẻ khác giúp đỡ, vì thế xâu chuỗi lại sự kiện liền nảy ra ý muốn điều tra đại phu đã khám cho Tang Phần Phần.
Lúc nghe hắn bảo tình trạng của Tang Phần Phần Cố Tịch Lam gần như muốn tặng cho đại phu lang băm này một bạt tai. Cho dù Tang Phần Phần có liễu yếu đào tơ thế nào cũng đâu đến nỗi chỉ trúng một đòn mà trở nên thảm thiết như vậy. Đã là người muốn vào Trấn Yêu Cung thì nào có mềm yếu dễ ngã. Nếu Tang Phần Phần như ngọn cỏ dưới mưa thì sao có thể tồn tại đến bây giờ.
Vì vậy đợi đến khi mọi người yên giấc Cố Tịch Lam lẻn ra ngoài tìm đến nơi ở của đại phu. Vừa kịp thấy hắn cầm theo hành lý ý đồ bỏ trốn. Cố Tịch Lam muốn lẻn theo để tìm hiểu chân tướng thì hắn bị Đông Hoàng bắt đi. Khi đó trời tối đen Cố Tịch Lam tưởng rằng đồng bọn đến bắt để giết người bịt đầu mối nên mới ra tay ngăn cản. Ai ngờ Đông Hoàng nhanh như cá chạch không ham phản công mà tìm đường chạy mất.
Lúc không biết làm sao thì lóe lên suy nghĩ quay lại chỗ ở của đại phu biết đâu có manh mối gì. Rón rén từ trên nóc nhà khom người nhìn qua lỗ nhỏ trên mái chưa kịp nhìn thấy gì thì châm của Đồng Ấn phóng tới. Cũng may Cố Tịch Lam có tính cẩn thận nên đã tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc. Kim châm đó nếu mà đắc thủ thì hẳn là cắm vào thái dương của cô rồi. Chắc chắc sẽ chết ngay lập tức.
Giờ nghĩ lại không chỉ Cố Tịch Lam mà cả Đồng Ấn cũng sợ hết hồn. Nếu Cố Tịch Lam không nhanh thì cho dù là thần y cũng chẳng thể nào cứu được.
Đông Hoàng nghe Cố Tịch Lam nói thế thì bật cười.
"Thảo nào ta thấy cách ra chiêu rất quen. Cũng may không làm cô bị thương."
Nhắc đến điểm này liền làm cho Đồng Ấn chột dạ nên quyết định phải giải quyết cho xong để trị thương cho Cố Tịch Lam. Bởi vì nóng lòng nên không còn kiên nhẫn nữa âm u nói với đại phu đang khóc thê thảm vì bị ép ăn độc dược.
"Có nhớ hình dáng của kẻ đưa bạc không?"
Đại phu dù đã trúng thuốc nhưng chẳng hề có đau đớn gì xảy ra. Lúc này trong thâm tâm y vẫn đang nửa tin nửa ngờ. Nhưng ngoài mặt vẫn phải khóc đến thảm thiết để cho Đồng Ấn thả mình đi.
"Khi đó cũng vào giờ này, trong phòng còn không có đèn và hắn còn mang khăn che mặt."
"Hửm?"
Chỉ là một tiếng lại làm cho đại phu luống cuống tay chân bắt đầu nặn lại đầu óc của mình cố gắng nhớ từng chi tiết.
"Hắn rất cao lớn mặc hắc y."
Tiếng gõ trên bàn bắt đầu có nhịp điệu Đồng Ấn bực mình chặn lại không cho gã này tiếp tục dông dài.
"Nói cái gì có ích một chút, đừng để chết rồi không thể mở miệng."
Mặc cho Đồng Ấn tức giận thì Cố Tịch Lam đang ngồi song song với Đông Hoàng âm thầm cười trộm.
Miêu tả của tên này khác gì nói đến Đồng Ấn. Cũng cao lớn, mặc hắc y.
Tên đại phu vẫn bị khí tức giết người của Đồng Ấn khủng bố xoắn não một hồi mới nặn ra được vài chi tiết.
"Hắn bị mất ngón tay giữa ở bàn tay phải."
Cuối cùng cũng có manh mối, Đồng Ấn đứng dậy ra lệnh cho Đông Hoàng.
"Bắt được ở đâu thì đem về nơi đó!"
Đông Hoàng mang người đi rồi, chỉ còn Đồng Ấn và Cố Tịch Lam.
"Thuộc hạ tin chắc kẻ được nhắc tới là Mạch Thiếu Lăng, ngón tay của hắn là do lần xung đột với hộ pháp Đông Hoàng bị chặt mất."
Tin tức này hơi kỳ lạ, bởi vì Đông Hoàng là hộ pháp trầm ổn nhất trong số những người thân tín của Đồng Ấn. Mọi chuyện đều giải quyết theo chủ trương hòa bình. Chỉ khi nào có chỉ thị của Đồng Ấn mới ra tay giết người. Vì thế Đồng Ấn thật sự bất ngờ.
"Tại sao Đông Hoàng lại tranh chấp với với Mạch Thiếu Lăng?"
"Cái này..!"
Cố Tịch Lam lúng túng giây lát rồi đành nói thật.
Khi vừa tập trung vào trại được hai năm thì mọi người đa phần đều quen thuộc lẫn nhau. Mạch Thiếu Lăng vẫn chưa phải là người nổi trội nhất và hắn có ý với Cố Tịch Lam. Hầu như mỗi ngày đều quan tâm chăm sóc. Hễ mà tập võ công xong liền đem tới khăn lau, trái cây vân vân. Cố Tịch Lam chẳng coi đó là việc lớn vì đa phần những thứ Mạch Thiếu Lăng mang tới cô đều không nhận. Nhưng Mạch Thiếu Lăng vẫn chẳng nản lòng. Không biết là có phải nhất thời nông nổi hay thế nào mà vào một buổi tối khi Cố Tịch Lam đi dạo mát Mạch Thiếu Lăng liền chạy tới tỏ rõ ý của mình.
Cố Tịch Lam dĩ nhiên là lập tức từ chối, nhưng Mạch Thiếu Lăng có ý muốn sỗ sàng với cô. Khi ấy võ công Cố Tịch Lam vẫn không cao như bây giờ, tình thế giằng co qua lại. May mắn Đông Hoàng đi ngang trông thấy liền chặt luôn một ngón tay của Mạch Thiếu Lăng để cảnh cáo. Từ đó hắn mới chấm dứt nhớ nhung đối với Cố Tịch Lam.
Đồng Ấn nghe xong thì dừng lại cước bộ cúi đầu trầm trọng hỏi Cố Tịch Lam.
"Hắn đã làm gì ngươi?"
Tưởng rằng Đồng Ấn chỉ quan tâm đến việc xác định Mạch Thiếu Lăng tự dưng y hỏi vậy làm trái tim Cố Tịch Lam không thể ngăn được loạn nhịp.
"Thuộc hạ không sao? Nhờ có Đông Hoàng!"
Tiếng nói của Đồng Ấn ngày thường đã rất trầm, bây giờ thêm phần lạnh lẽo khô khốc.
"Nếu Đông Hoàng không đến kịp thì sao?"
Nhớ lại lần đó Cố Tịch Lam cực kỳ hoảng loạn, khi thất thủ Mục Thiếu Lăng xông tới thì cô đã kề chủy thủ trên cổ mình. Chuyện này vốn Cố Tịch Lam muốn dấu trong lòng, nhưng chẳng hiểu sao tối nay cô lại thấy uất ức nước mắt đọng thành hồ nước long lanh.
"Thuộc hạ thà chết!"
Tức giận đánh nát cột đá phía xa. Đồng Ấn nặn từng chữ qua kẽ răng.
"Khốn kiếp!"
Đang muốn ngay lập tức trở về bẻ cổ Mạch Thiếu Lăng thì trông thấy Cố Tịch Lam ngẩng đầu ánh nước đong đầy trong đôi mắt, thế là ngọn lửa đang cháy trong đầu Đồng Ấn lập tức bị hòa tan. Y chầm chậm đến gần vừa chạm vào má Cố Tịch Lam thì một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống làm cho y lúng túng động tác liền khựng lại.
"Đừng khóc!"
Trời bỗng đổ cơn mưa rất to xóa đi phút giây lắng đọng của hai người.
Dưới mái hiên của một ngôi nhà nhỏ Đồng Ấn và Cố Tịch Lam đứng cạnh nhau không ai nói gì. Vừa nãy chìm đắm trong mớ hỗn độn của quá khứ nhờ cơn mưa này mới tỉnh táo hơn, cảm giác má hãy còn bỏng rát vì nhiệt độ từ bàn tay ấm áp của Đồng Ấn lưu lại. Cũng may hiện tại trời rất tối nếu không Cố Tịch Lam chẳng biết dấu mặt vào đâu để che đi sự xấu hổ này. Biết rõ Đồng Ấn và mình chẳng có quan hệ gì cớ sao Cố Tịch Lam lại có ý muốn dựa dẫm như vậy. Cố Tịch Lam không hiểu, chỉ biết mỗi khi ở cạnh Đồng Ấn thì cô vững tâm hơn nhiều.
Còn Đồng Ấn thì cứ ngẩn người nhìn xa xăm hai tay khoanh trước ngực lặng im không nói.
Cơn mưa đêm dai dẳng không hề có dấu hiệu ngừng lại. Cuối cùng Đồng Ấn quả quyết đưa tay về phía Cố Tịch Lam.
"Ta mang ngươi về!"
Đông Hoàng thả người xong thì trời đổ mưa, hắn dùng khinh công quay về Tiêu Dao Cư cầm theo hai chiếc ô rồi xông ra ngoài.
Nhưng vừa tới ven đường thì trông thấy hai thân ảnh kề sát nhau ở dưới mái hiên. Hắn không dám tới đó, bàn tay siết chặt chiếc ô bằng vải dầu vẽ nhành hồng chớm nở dự định đưa cho Cố Tịch Lam.
Vậy còn chưa đủ, lát sau Đồng Ấn gần như ôm Cố Tịch Lam vào lòng dùng áo choàng đen rộng phủ lên che khuất Cố Tịch Lam. Cứ như thế đi vào màn mưa.
Bởi vì tiếng mưa ồn ào nên Đồng Ấn không phát hiện mình bị Đông Hoàng theo dõi hoặc là do người trong lòng đang nắm chặt áo y nên đoạn đường về tới Trấn Yêu Cung Đồng Ấn đi rất chậm.
Cố Tịch Lam được đưa đến trước cửa phòng, vừa ra khỏi áo choàng của Đồng Ấn thì phát hiện từ đầu tới vai y đều ướt đẫm. Nước vẫn đang nhỏ giọt trên mặt nạ xuống bờ vai rộng lớn trông y không còn vẻ cao cao tại thượng mà giống một con sư tử bị dính nước mưa, nghĩ thế ý cười đã xuất hiện trong đôi mắt Cố Tịch Lam.
Cô mở cửa phòng ngần ngại giây lát rồi dứt khoát nói với Đồng Ấn.
"Tối nay.. đa tạ cung chủ!"
Cả người Đồng Ấn đều ướt đẫm, y biết lúc này mình trông khôi hài thế nào nên chỉ gật đầu. Nhưng đi hai bước thì quay lại trịnh trọng hỏi Cố Tịch Lam.
"Có muốn bổn tọa giết Mục Thiếu Lăng không?"
Đến lúc này Cố Tịch Lam không thể dấu được nụ cười.
"Ngày mai thuộc hạ sẽ tự tay trả thù!"
Nữ nhân khóc đó cười đó thật làm cho Đồng Ấn bối rối khôn cùng.
"Ừ!"
Sau khi xoa thuốc mà Đồng Ấn đưa cho vào phần vai bị bầm đen, nằm trong chiếc chăn ấm áp trong đầu Cố Tịch Lam vẫn còn dư âm những chuyện xảy ra tối nay. Bối rối xen lẫn ngọt ngào thay nhau kéo tới làm cho Cố Tịch Lam chẳng thể nào ngủ được.
Ở đầu kia Đồng Ấn cũng vậy, nếu không phải Cố Tịch Lam khăng khăng muốn tự tay trừng trị Mạch Thiếu Lăng thì Đồng Ấn đã giết hắn rồi. Chuyện hệ trọng xảy ra trong địa phận của mình mà Đồng Ấn không hay biết gì y thấy mình đúng là thiếu trách nhiệm.
Đồng Ấn đã hứa không giết Mạch Thiếu Lăng nhưng sẽ để hắn chẳng được an ổn.
Mạch Thiếu Lăng bị Phục Hy xông vào lôi đến thư phòng của Đồng Ấn rồi chẳng hề có nguyên nhân gì quỳ trên nền đất lạnh lẽo đến tận khi bình minh ló dạng.
Cung chủ đại nhân nguyên đêm chẳng có chỗ trút giận nên không ngủ được. Để Mạch Thiếu Lăng quỳ như thế không hề giống tác phong ma đầu của y. Cho nên tâm trạng y rất ư không tốt, uể oải đến đấu trường thì mọi người đã tập trung đông đủ và chờ y ngót nghét hai canh giờ.
Hất áo choàng ra sau Đồng Ấn ngồi xuống, mọi người cùng trịnh trọng hành lễ với y. Từ trong chiếc mặt nạ Đồng Ấn thấy Cố Tịch Lam một bộ võ phục màu xanh đen đứng trước hàng cũng cúi đầu như mọi người. Đợi cho tất cả hành lễ xong Trang Bạch Tế dõng dạc hô to.
"Trận tỷ thí cuối cùng người thắng cuộc sẽ có vinh dự trở thành hộ pháp thứ tư của cung chủ. Xin mời Mạch Thiếu Lăng và Cố Tịch Lam!"
Hai đối thủ chào nhau sau đó trận chiến bắt đầu.
Kẻ tấn công người phòng thủ cứ như thế trận đấu cân tài cân sức khiến cho các trưởng lão cũng phải gật gù khen ngợi. Kiếm của Cố Tịch Lam linh hoạt uốn lượn mềm mại nhưng không kém phần mạnh mẽ, còn đao của Mạch Thiếu Lăng thì tràn đầy tính công kích giống như tia chớp giữa trời đêm đao chém tới đâu kèm theo đó là nội lực bộc phát giữ dội. Đánh đến giữa trưa thì kiếm của Cố Tịch Lam bị đao của Mạch Thiếu Lăng chém gãy làm đôi. Không biết từ khi nào Đồng Ấn đã ngồi dậy chăm chú quan sát thân ảnh như chim yến của Cố Tịch Lam.
Theo đà tiến lên Mạch Thiếu Lăng chém vào tay Cố Tịch Lam hòng phế đi cánh tay phải của cô nhưng trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc cô vừa nhận ra ý đồ Mạch Thiếu Lăng liền nghiêng người tránh né. Mạch Thiếu Lăng cười khoái chí đẩy lưỡi đao về phía trước ép Cố Tịch Lam lùi mãi đến khi nửa gót chân của cô đã hụt ra khỏi sàn đấu.
Một cây ngân châm dài mảnh đang được luân chuyển giữa hai ngón tay của Đồng Ấn. Chỉ cần hắn phát lực thì Mạch Thiếu Lăng sẽ chết ngay lập tức.
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều Cố Tịch Lam dùng hai tay chắp lại kẹp lấy lưỡi đao đang chuẩn bị bổ vào bả vai mình. Lưỡi đao cắt một đường trên tay cô máu tươi từ vết thương chảy ra nhỏ tong tong trên nền đất. Mắt thấy chiến thắng đã gần kề Mạch Thiếu Lăng cười to chế giễu Cố Tịch Lam.
"Chịu thua đi ta sẽ nương tay để cô giảm bớt đau đớn không đáng có!"
Khóe môi Cố Tịch Lam nhếch lên thành nụ cười trào phúng.
"Ngươi đừng mơ! Ai còn cười được đến cuối cùng mới chính là người thắng cuộc."
Dứt lời cô xoay một vòng tròn thoát khỏi lưỡi đao của Mạch Thiếu Lăng đồng thời đá đoạn kiếm gãy của mình đang cắm dưới nền bay lên trên. Cố Tịch Lam dùng tay bắt lấy rồi lưu loát đâm vào thắt lưng của gã. Mạch Thiếu Lăng vịn lấy vết thương, máu từ kẽ tay chảy ra không hề ít hơn vết thương trên tay của Cố Tịch Lam. Mắt gã đỏ ngầu long lên sòng sọc như loài dã thú trông thấy máu tươi mà hưng phấn.
"Cố Tịch Lam! Là cô ép ta phải giết cô!"
Dứt lời gã ra chiêu thức mà lúc trước đã từng thắng Cố Tịch Lam, đao xoay vun vút chỉ nhìn thấy ảo ảnh chứ không thể nhận biết lưỡi đao thật đang ở phương nào. Nhưng Cố Tịch Lam đã thua một lần cô đâu thể chuyện này lặp lại lần thứ hai khi mà Tiêu Hạc Vân đã dốc sức chỉ dạy cho cô trong suốt hai tháng qua. Vì thế trong lúc Mạch Thiếu Lăng còn đang hả hê thì thanh kiếm cụt trong tay Cố Tịch Lam đã chính xác chặn đứng lưỡi đao sau đó có cô dậm chân lượn một vòng như một con bướm xanh tuyệt đẹp nhanh gọn bay đến sau lưng Mạch Thiếu Lăng dùng hết phần công lực còn lại chưởng mạnh vào lưng khiến cho gã đổ ập người về phía trước nửa người từ thắt lưng đã rời khỏi sàn đấu. Máu từ miệng gã phun ra đỏ cả nền cát trắng, Mạch Thiếu Lăng biết e rằng mình đã bị gãy vài cái xương, nhưng gã vẫn không muốn thua nhất là bại trong tay Cố Tịch Lam người gã muốn mà không được.
Túng quá hóa liều Mạch Thiếu Lăng chống tay xuống nền cát để đứng dậy nhưng còn chưa kịp làm gì thì một bàn tay mạnh mẽ đã túm lấy vai Mạch Thiếu Lăng kéo lê gã rơi khỏi võ đài. Ôm bả vai đau đớn vì bị gãy xương Mạch Thiếu Lăng chảy mồ hôi lạnh trợn mắt hô to.
"Ngươi!"
Đang muốn mắng chửi kẻ dám ra tay bất ngờ thì đối diện với đôi mắt lạnh lẽo trong chiếc mặt nạ âm dương vậy là Mạch Thiếu Lăng thức thời im lặng. Đồng Ấn vừa kéo người xuống đất vẫn còn chưa hả dạ tiện tay bẻ gãy luôn thanh đao của Mạch Thiếu Lăng hành động nhanh đến nỗi trong khi mọi người đều chưa hiểu gì thì y đã ngồi lại trên ghế chủ tọa của mình. Vậy mới thấy khinh công của y đáng sợ đến cỡ nào.
Tiếng Trang Bạch Tế dõng dạc hô to.
"Mạch Thiếu Lăng vi phạm nội quy thi đấu dùng tay chạm vào nền đất xử thua cuộc. Vì thế Cố Tịch Lam đã trở thành người chiến thắng trong cuộc thi đấu ngày hôm nay."
Trang Bạch Tế tuyên bố xong thì nháy mắt với Cố Tịch Lam dùng âm sắc chỉ có hai người nghe thấy.
"Chúc mừng mỹ nhân!"
Cố gắng năm năm cuối cùng bước đầu đã thành công, Cố Tịch Lam nhoẻn miệng cười với y nhưng do mất máu quá nhiều nên cô bắt đầu thấy chóng mặt. Toàn thân Cố Tịch Lam đều chịu những vết đao cắt, cô trụ đến lúc này đã là bản lĩnh phi thường.
Cắn môi định thần để cơn choáng váng qua đi Cố Tịch Lam quỳ xuống làm tròn nghĩa vụ của mình.
"Thuộc hạ bái kiến cung chủ!"
Đồng Ấn gật đầu từ trên cao nhìn xuống Cố Tịch Lam toàn thân đầy máu mà sống lưng vẫn thẳng tắp đang hành lễ với y.
"Tiểu Lỵ! Ngươi đưa Cố Tịch Lam về gọi Tiêu Hạc Vân đến trị thương cho hộ pháp của bổn tọa."
Tiểu Lỵ vẫn như lần trước lập tức xuất hiện.
"Tuân lệnh!"