Trân Trọng Và Luyến Tiếc

Chương 8




—Chương 8—

Ongsa từ trên tay dần dần phóng đại sức mạnh cảm nhận được người bên cạnh co quắp và bất an. Cô xoay người nhìn về phía Sun, một lần nữa hạ kính xuống cho cô ấy.

"Cậu về trước đi Sun, bên này mình sẽ xử lý."

"Nhưng......"

"Sun."

Hai người họ nhìn nhau, trong nháy mắt ánh mắt chạm nhau, tâm trạng của hai người giống như dẫn dắt lẫn nhau, tạo ra một loại ăn ý kỳ diệu. Sun biết rằng mình nên chọn tin cô.

"Mình biết rồi, mình chờ tin nhắn của cậu."

Ongsa nhếch khóe miệng trịnh trọng gật đầu với Sun, Sun cũng gật đầu với người phụ nữ sắc mặt lạnh lùng trước mặt, sau đó liền cùng P'Sunny rời đi.

Sau khi nhìn Sun đi xa, cô thu lại nụ cười, quay đầu nhìn về phía mẹ. Mẹ không nói gì, chỉ quay lại bước vào nhà, và Ongsa bắt kịp với đôi mắt rũ xuống và hít một hơi thật sâu.

Vừa đến gần phòng khách, thì nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của mẹ ngồi trên sô pha, Ongsa chủ động đi về phía mẹ, mặc dù đã không phải lần đầu tiên đối mặt với tình cảnh như vậy, nhưng uy nghiêm của mẹ vẫn khiến ngón tay Ongsa trắng bệch.

"Bắt đầu từ khi nào?"

"Ngày hôm qua."

"Cắt đứt với con bé đi, mẹ sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

"Không dứt được." Khí thế cường đại của mẹ ùn ùn kéo đến, mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ. Ongsa cảm nhận được khí tràng xung quanh càng thấp, hai tay bên hông túm chặt góc áo nhưng vẻ mặt của cô cũng không lộ ra chút sơ hở, trước sau vẫn duy trì bình tĩnh.

"Con có biết con đang nói gì không, Ongsa, đó là con gái! Tất cả các con đều là con gái! Con có biết con đang làm gì không?" Người mẹ lạnh lùng khiển trách, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Ongsa, không buông tha một chút thay đổi trên khuôn mặt cô, không khí yên lặng đến mức ép người không thở nổi tràn ngập toàn bộ phòng khách.

"Con biết, trong cuộc đời con chưa có một giây phút nào tỉnh táo hơn bây giờ." Ongsa cứ như vậy đứng thẳng tắp ở đó, ngước mắt nhìn mẹ như băng trên sô pha.

"Trong những năm tháng qua, con nhu nhược, tự ti, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng chỉ biết lựa chọn trốn tránh, là sự xuất hiện của cậu ấy đã cứu vớt đứa ngốc thân ở vực sâu không đáy này, là cậu ấy một lần lại một lần nói cho con biết, con đáng giá, con không kém người khác, con theo lý lẽ đương nhiên có được tất cả những gì con có."

"Mẹ, cậu ấy là một chùm sáng trên đường đời của con, là mặt trời của con, con không tưởng tượng được cuộc sống không có bóng dáng của cậu ấy, cậu ấy xuất hiện bất cứ lúc nào trong cuộc sống của con, đều là sự cứu rỗi con."

"Con đã bắt cậu ấy chờ đợi quá lâu rồi và con không muốn cậu ấy tiếp tục chờ đợi con nữa."

—— Ít nhất lần này, đến lượt mình chủ động đến gần cậu.

Mẹ của Ongsa nhìn về phía con gái trước mặt, ánh mắt bà kiên định quật cường cật lực biểu đạt cảm xúc với mình, biểu đạt quyết tâm của mình —— nhưng rõ ràng tay bà truyền đến sự sợ hãi và luống cuống.

Có vài khoảnh khắc, bà luôn cảm thấy con gái mình giống như đã trưởng thành, không còn là Ongsa lúc trước gặp phải chuyện gì cũng uất ức khóc lóc trong lòng mẹ, cũng không còn là Ongsa gặp phải vấn đề liền trốn đi, Ongsa hiện tại học được cách đấu tranh cho người và vật mình quý trọng, không còn là đứa trẻ nhút nhát, dễ dàng thỏa hiệp và khuất phục kia nữa, mẹ mím môi, sắc mặt lạnh nhạt truyền lại tuyên bố cuối cùng cho Ongsa.

"Con còn nhỏ, không có cô gái kia, cuộc sống của con vẫn còn rất nhiều khả năng."

"Nếu không có Sun, cuộc sống của con sẽ không có hy vọng."

"Con nhất định phải nói chuyện với mẹ như vậy đúng không?"

"Mẹ, con rất yêu mẹ, nhưng con không thể vì mẹ mà bỏ lại cậu ấy một mình."

"Được rồi, con không cần nói nữa, trước khi con thay đổi ý định, chúng ta không cần phải tiếp tục nói về mấy thứ này nữa."

Vẻ mặt của mẹ nhìn qua không có chút thả lỏng, bà không kiên nhẫn phất phất tay rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.

"Ngày mai con không cần đi học, một mình ở trong phòng ngẫm lại cho kỹ đi."

Bờ vai thẳng tắp của Ongsa trong khoảnh khắc mẹ đóng cửa phòng ngủ hoàn toàn sụp đổ, thả lỏng nắm tay đang nắm chặt, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm.

—— Khó quá Sun ơi.

"Lạ thật, sao hôm nay Ongsa không đến lớp?"

"Có thể bị bệnh rồi."

Nghe thấy cuộc nói chuyện của Charoen và Tin, Sun nhìn về phía chỗ ngồi của Ongsa, khuôn mặt đầy vẻ u sầu.

—— Không biết Ongsa bây giờ thế nào rồi?

—— Từ tối hôm qua đã bắt đầu vẫn luôn không có tin tức, quả nhiên không nên tự mình đi trước.

Sun thở dài, chống trán nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu lại hồi tưởng lại ánh mắt kiên định của Ongsa, đột nhiên điện thoại di động truyền đến tiếng chuông nhắc nhở có tin nhắn.

—— A... cửa bị khóa trái rồi.

—— Điện thoại di động cũng bị lấy đi.

—— Sắp một ngày không liên lạc với Sun rồi.

Ongsa bất đắc dĩ gãi đầu, nhìn xung quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại bên cửa sổ.

—— Sun, đợi mình.

"Loài người Ongsa, đến giờ ăn rồi."

Aylin mở cửa phòng lại phát hiện trong phòng đã sớm không có bóng người, quay đầu nhìn cửa sổ không biết từ lúc nào đã hoàn toàn mở ra.

"??? Loài người Ongsa tại sao không đi ra bằng cửa chính?"

-----Dòng thời gian-----

Sun đẩy cửa quán cafe ra, đi về phía vị trí góc, cô nhìn người phụ nữ ngồi đối diện dừng một chút rồi ngồi xuống ghế.

"Dì à, dì tìm con có chuyện gì sao?"

Mẹ của Ongsa đặt điện thoại di động của Ongsa lên bàn, mỉm cười đưa ly nước trong tay cho Sun.

"Điện thoại của Ongsa tối hôm qua đã bị dì lấy đi, không trả lời tin nhắn của con, con đừng trách con bé."

Sun lắc đầu.

"Đêm qua đứa trẻ này và dì đã nói chuyện rất nhiều, và giữa những dòng chữ biểu đạt cho dì thấy tầm quan trọng của con đối với con bé, vì vậy dì không mời mà đến muốn xem cái nhìn của con."

"Đương nhiên, Ongsa đối với con mà nói cũng là sự tồn tại rất quan trọng."

Sun không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn vào mắt mẹ của Ongsa trả lời.

"Con bé Ongsa này ăn nói vụng về, năng lực xã giao kém cũng không xem ánh mắt, Sun, con ưu tú như vậy, thật ra dì rất kinh ngạc khi hai đứa có thể đến với nhau."

"Dì ơi, dì sai rồi, con và Ongsa có thể đến với nhau chính là bởi vì trong mắt con, cậu ấy cũng không vụng về như dì nói, ngược lại ở trước mặt con cậu ấy luôn cực kỳ chân thành."

Sun nhìn mẹ của Ongsa bình tĩnh bưng ly trà lên nhấp một ngụm, vô cớ cũng nuốt nước miếng theo.

"Đêm qua dì thức trắng đêm khó ngủ, dì không nghĩ ra vì sao hai cô gái có thể đến với nhau như hai đứa, càng không nghĩ ra Ongsa luôn hướng nội không giỏi ăn nói, vì bảo vệ con mà có thể không sợ kiên định đứng trước mặt dì giằng co như vậy."

"Dì à, không có lý do gì khác để con và Ongsa có thể đến với nhau, cũng không có gì khác biệt so với những người khác, cả hai bọn con đều có tình yêu chân thành nhất dành cho nhau —— ngay cả khi bọn con là con gái."

Mẹ của Ongsa cười đặt ly trà xuống, vẻ mặt không phân biệt được là vui mừng hay thỏa hiệp.

"Nhưng bây giờ sau khi gặp con, dì đã nghĩ thông suốt về con trẻ, con thực sự đã cho Ongsa rất nhiều năng lượng mà con bé không thể có một mình, dì không thể phủ nhận, chính con đã khiến cho Ongsa trở nên tốt hơn tích cực hơn, dì cần cảm ơn con vì sự hiện diện của con, Sun."

.......................

"Sun!"

Ongsa tình cờ gặp Charoen trên đường trở lại trường để tìm Sun và biết rằng Sun đã được hẹn đến một quán cafe gần đó.

Sau khi ý thức được hành động của mẹ, Ongsa vội vàng chạy về phía quán cafe, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Sun đang ngồi cúi đầu còn mẹ mình thì đang ngồi đối diện cô.

Ongsa vội vàng tiến lên gọi Sun lại, giấu cô ở phía sau mình quay mặt về phía mẹ.

"Mẹ, tại sao mẹ lại muốn hẹn gặp Sun, chuyện này nên do mẹ và con giải quyết, đừng làm khó cậu ấy nữa."

Mẹ của Ongsa nhìn đứa nhỏ ung thư miệng đầy vẻ bất mãn trước mặt mình, giống như tức giận đứng lên.

"Đứa nhỏ này, bây giờ con nói chuyện với mẹ như vậy đó hả?"

"Con...... con không có ý chống đối mẹ...... con chỉ là lo lắng."

"Lo lắng mẹ dọa bạn gái nhỏ của con chạy rống đi, thế nào, vậy con muốn không bao giờ nói chuyện với mẹ nữa sao?"

"...... Con không hy vọng như vậy, nhưng con cũng không thể đánh mất Sun."

Mẹ của Ongsa nghe vậy không khỏi bật cười, bà vỗ vỗ đầu Ongsa vui mừng cười nói:

"Chuyện của hai đứa, sau này hai đứa tự giải quyết đi, mẹ già rồi, không quản được cũng không muốn quản chuyện của hai đứa nữa."

"Ongsa à, mẹ muốn con nhớ rằng, dù thế nào đi nữa, nhà sẽ luôn là nơi trú ẩn an toàn của con, chứ không phải là cửa ải mà con phải vượt qua trên đường đời."

"Cho nên con muốn làm cái gì thì làm đi, muốn sống cuộc sống như thế nào thì sống, đừng đưa ra lựa chọn khiến mình hối hận, cũng đừng để cuộc sống của mình lưu lại tiếc nuối."

"Mẹ tự hào về con, con à. Dù con chọn con đường nào, mẹ sẽ vẫn luôn yêu con."

Ongsa cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ bàn tay của mẹ trên đầu, trái tim Ongsa có một dòng nước ấm đang dâng trào.

Không khí xung quanh tràn ngập dịu dàng, sóng mũi Ongsa cay cay, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.

"Mẹ, cảm ơn mẹ."

Sau khi mẹ rời đi, Sun nắm tay Ongsa vẫn đang không ngừng sụt sịt mũi.

"Ongsa ~ Mình cũng muốn cảm ơn cậu."

"Sao Sun lại cảm ơn mình?"

"Cảm ơn cậu đã dũng cảm vì mình, vì chúng ta."

"Tất cả đều là vì tình yêu dành cho Sun."

Sun nhìn chằm chằm người yêu tùy ý có thể nói ra lời khiến mình đỏ mặt tim đập nhanh, lòng sinh ra dục vọng càng ngày càng mãnh liệt.

—— Muốn cậu ấy vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.

"Ongsa ~ Chúng ta công khai đi."

"Cái loại cho cả thế giới đều biết ấy."

Ongsa nghe vậy nhìn về phía đôi mắt Sun, trong mắt đối phương lộ ra tình yêu và kiên định chứng minh câu nói vừa rồi cũng không phải là giả dối.

"Nhưng mà...... Không phải cậu nói sau này muốn làm diễn viên sao, ở trong danh sách bạn bè công khai thì được, nếu đăng lên mạng liệu có ảnh hưởng không tốt cho cậu hay không."

"Điều đó cũng không quan trọng, với mình mà nói, cậu mới là báu vật duy nhất mình muốn lưu lại."

Sun kiễng mũi chân đưa tay ôm cổ Ongsa, dùng chóp mũi thăm dò đối phương, sau khi cảm nhận được hơi thở của đối phương thì chóp mũi nghịch ngợm cọ cọ như làm nũng.

Ongsa nhìn người yêu gần trong gang tấc cuối cùng không nói thêm gì nữa, cô lấy điện thoại di động ra mở hộp thư nháp ứng dụng mạng xã hội đưa cho Sun.

Bên trong rõ ràng là văn bản công khai và hình ảnh chủ nhân đã sớm chuẩn bị xong, giống như là vẫn chờ đợi thời khắc này bị cô tự mình phát hiện.

"Nếu như cậu đã chuẩn bị xong, mình nguyện ý dốc hết tất cả đổi lấy tâm nguyện của cậu."

—— Ongsa, cậu nói xem ba năm nữa chúng ta sẽ làm gì?

—— Có lẽ cậu đang ăn bánh mì cậu yêu thích nhất.

-----Dòng thời gian-----

Đường phố ban đêm, đường mòn dưới ánh đèn đường, yên tĩnh mà an tường, Ongsa tựa vào bồn hoa chậm rãi mở mắt, tầm mắt từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.

Ongsa chống đỡ đứng dậy, cô lắc lắc đầu, ngây thơ nhìn túi bánh mì trên tay cùng bộ áo ngủ vội vàng ra ngoài chưa kịp thay, ý thức dần dần trở lại, đầu óc trở nên tỉnh táo.

"Sao mình lại ngủ ở đây......"

Ongsa gãi đầu khó hiểu, trong đầu hiện ra rất nhiều ký ức mới.

—— Một giấc mơ thật chân thực.

Ongsa nhìn chiếc bóng thon dài bị kéo dưới đèn đường, giẫm lên lá khô dưới lòng bàn chân phát ra tiếng răng rắc, chỉ cảm thấy buồn bã mất mát.

"Nếu còn không quay lại, bánh mì sẽ nguội mất."

Ongsa ngoài miệng nói thầm, suy nghĩ lại bay đi không cách nào thu hồi.

Nhẫn nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, không đợi Ongsa quay đầu lại, người tới đã lên tiếng gọi trước.

Ongsa nghe ra giọng nói của người ta, quay lại nhìn Sun bởi vì lo lắng mà quần áo hỗn loạn. Ongsa đi về phía Sun, đến trước mặt Sun đưa túi bánh mì cho cô, ngược lại còn vươn tay sửa sang lại hình tượng quần áo cho người yêu.

"Thật là, đã là diễn viên nổi tiếng rồi mà còn không chú ý hình tượng như vậy, làm cho chính mình lộn xộn hết cả lên."

Đôi mắt Sun dần ươn ướt, cô nhìn người yêu trước mặt mình run rẩy mở miệng.

"Điều đó cũng không quan trọng, với mình mà nói, cậu mới là báu vật duy nhất mình muốn lưu lại."

Tay của Ongsa đột nhiên dừng lại, sau đó là ngăn không được run rẩy, theo ký ức hoàn toàn hồi phục, Ongsa ngẩng mặt nhìn Sun không biết từ lúc nào đã sớm lệ rơi đầy mặt, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, cái gì cũng không nói, nhưng cái gì cũng đã sớm hiểu rõ trong lòng.

—— Chào mừng trở lại, Ongsa.

—— Mình về rồi, Sun.

—— Cảm ơn, Ongsa.

—— Mình yêu cậu, Sun.

Cảm ơn cậu, đã cho mình hiểu được vẻ đẹp của sự tự ti.

Cảm ơn cậu, đã kéo mình ra khỏi vực thẳm ảm đạm.

Cảm ơn cậu, đã dạy mình làm thế nào để yêu một người tốt hơn.

Đối với mình, sự hiện diện của Sun cũng là sự cứu rỗi của mình.

Nó làm mình hồi sinh.

Giống như sánh vai đi đến bây giờ, muốn nói với cậu ngoại trừ "Mình yêu cậu" chỉ còn lại có thế, cám ơn cậu.

Ba chữ này đại diện cho toàn bộ cảm xúc của mình.

End.—————

Có ai muốn tui edit thêm những bộ khác không nhỉ???